Tu Tiên: Vừa Bắt Đầu Lại Có Tu Vi Kim Đan

Chương 46 - Hỏa Thú

Khi bước xuống tầng thứ ba, khung cảnh ở nơi này cũng như hai tầng trước, chỉ khác các gian phòng ở chỗ này không được xây theo kiểu nằm gần nhau, mà là được phân tách ra.

Ngoài trừ nóng hơn thì nơi này cũng không có gì đặc biệt cả. Hoang Thần ba nuôi đi một lượt, cuối cùng cũng đã đi xuống cầu thang tầng bốn.

Đến nơi này, Hoang Thần phải dùng đến linh lực hộ thể bao trùm ba người thì mới đi tiếp được. Ở nơi này cực kỳ nóng, những bậc thang để đi xuống do nóng quá đều hiện lên màu đỏ.

Tuy là nóng như vậy, nhưng ba người Hoang Thần vẫn rất nhanh đi xuống. Vừa đi xuống đập vào mắt ba người là một cái hang lớn màu đỏ, xung quanh hang bốc lên khói đỏ do ngọn lửa.

Ở chỗ này không hệ có hành lang nào, mà chỉ có ba căn phòng phân biệt là một căn để ở giữa, hai căn còn để ở bên phía trái phải, nằm cách nhau khá xa.

Lớp bên ngoài của các căn phòng này được bao phủ bởi một tầng Hỏa Truy Thạch. Một lại khoáng sản cấp một, có khả năng hấp thu hơi nóng.

Hoang Thần ba người bước đi ở tầng năm này, thi thoảng đôi chân cũng sẽ đá vào vài viên đá cản đường.

Tên trưởng lão Trúc Cơ kia do núp vào vòng linh lực phòng hộ của Hoang Thần, né tránh được hết hơi nóng nên trên mặt hắn đã không còn mồ hồi.

"Hai vị, chúng ta đã đến nơi cần đến rồi. Ở dưới này có thể dẫn dắt được nguồn địa hỏa sánh vai với một chút anh hỏa, chắc hẳn đã đủ dùng với hai vị rồi" tên trưởng lão kia nói.

Nghe hắn nói, Hoang Thần bình tĩnh hỏi: "Theo thần niệm của ta, thì ở sau căn phòng chính giữa kia có một cái hố lớn, ở dưới đó đang tỏa ra một nguồn nhiệt mà ngay cả ta cũng cảm thấy e ngại, nó hẳn là cửa vào tầng năm a".

"Ừm, nó chính là cửa vào tầng năm, như đã nói từ trước tầng năm vẫn chưa thể đưa vào sử dụng" Tên trưởng lão kia vừa nói xong, như suy nghĩ đến cái gì mới nghiêm túc nói tiếp: "Và ta cũng đã nói từ trước ở dưới đó rất nguy hiểm, ở dưới đó hỏa thú đông đảo, ngay cả tứ giai cũng có, ngài tuy là tu sĩ Kim Đan nhưng ở dưới đó vẫn có khả năng tử vong".

Nghe thấy tên trưởng lão kia nhắc nhở, Hoang Thần cũng gật đầu nói: "Cái này thì không cần ngươi nhắc, chính bản thân ta cũng có cảm giác e sợ khi dùng thần niệm điều tra dưới đó".

Sau đó, Hoang Thần cùng tên trưởng lão kia nói vài câu, định rời đi thì ở sau lưng ba người bỗng dưng vang lên thanh âm "oành oành", tựa hồ đã có thứ gì đâm vào cái hang này, khiến cho mặt đá nơi ba người đứng bắt đầu rung lắc, ở trên nóc hang còn rơi xuống mấy cục đá lớn khiến cho hỏa hoa mù mịt.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Hoang Thần nghi hoặc thầm nghĩ, rồi bắt đầu dùng thần niệm tra xét. Thần nhiệm của hắn đảo quanh tầng năm một vòng, rồi rất nhanh đặt sự chú ý vào cái hố kia.

Chỉ thấy ở cài hố đó đang có một tòa pháp trận màu đỏ dược bài bố kỹ càng, pháp trận này đang phóng ra một vầng sáng để ngăn cản hơi nóng và các sinh vật ở dưới đó. Hoang Thần vừa nhìn thấy tòa pháp trận này liền đoán ra được công năng và cách vận hành của nó.

Người thiết kế trận này cũng rất tinh vi, người thiết thiết kế pháp trận này đã đặt mắt trận ở góc tường của cái hố đó.

Nhờ vậy làn cho mắt trận có thể không ngừng hấp thu hỏa linh khí dày đặc ở dưới tầng dung nham kia, nhờ vậy pháp trận này sẽ không có hiện tượng sụp đổ do thiếu năng lượng, đồng thời cũng không cần tiêu hao nhiều tài nguyên hằng ngày để duy trì trận.

Tuy nhiên, thứ Hoang Thần đặc biệt chú ý không phải là pháp trận này, mà là sinh vật ở sau đạo năng lượng vầng sáng kia.

Sinh vật này có ngoại hình như một con dơi khổng lồ, toàn thân bốc ra lửa, trên thân tỏa ra một luồng linh áp sánh ngang tu sĩ Kim Đan. Mà theo các suy đoán của bản thân, Hoang Thần liền đưa ra kết luận, con dơi này chính là hỏa thú.

...

Tên trưởng lão kia thấy hai người Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi gương mặt trầm tư, không nói gì liền tưởng hai người đang nghi hoặc, vì thế nên hắn nói: "Hai vị cũng không cần suy nghĩ, hiện tượng này hằng ngày đều sẽ diễn ra đại khái liền là đám hỏa thú kia muốn xông phá pháp trận để leo lên mặt đất. Tuy nhiên lần nào bọn chúng cũng sẽ thấy bại rồi trở về".

Nghe được lời hắn nói, Hoang Thần cũng thu hồi thần niệm, rồi tùy tiện trả lời: "Ừm! Ta đã biết".

Sau đó Hoang Thần ba người bắt đầu di chuyển lại lên tầng một.

...

Còn ở phía Tô Hạo.

Sau khi Đan Huyền Tử giảng giải xong cho nhóc béo, hắn liền ra lệnh cho đệ tử tông môn đem đám đệ tử nhập môn đi đến nơi ở của mình. Cứ như vậy Tô Hạo và Lăng Vũ Dao cùng nhiều tên đệ tử mới nhập môn khác được dẫn đi xuống núi.

Xuống dưới chân núi, đi qua một vài con đường đất trong rừng, đi qua vài cây cầu nhỏ. Rồi đập vào mắt cả đêm là một cái cổng bằng đá. Cánh cổng được xây cao, trên cổng được điêu khắc các phù văn.

Thời tiết bây giờ là vào khoảng mùa hè, nên nhiệt độ hơi nóng, đồng thời nắng cũng rất nhiều và mạnh.

Hiện tại là vào tám giờ sáng, nên những tia nắng chiếu lên cánh cổng nhìn rất chói.

Tô Hạo bước theo đoàn người, nãy hắn cũng còn choáng ngợp bởi khung cảnh của Đan Huyền Môn, bởi đối với Tô Hạo thì những cảnh sắc trong Đan Huyền Môn chính là nhân gian tiên cảnh, là khung cảnh đẹp đẽ nhất mà hắn gặp được.

Đến mức ở trên đường đi, nhiều người còn dùng ánh mắt nhìn nhà quê nhìn xem Tô Hạo, nhưng vì biết thân phận của hắn nên cũng không ai dám nói gì. Nhưng đám người đó e sợ thân phận của Tô Hạo nhưng Lăng Vũ Dao thì không.

Suốt cả quãng đường nàng thi thoảng sẽ thấy Tô Hạo đứng ngẩn ra, mỗi lần như thế nàng lại không nhịn được mắng một câu: "Nhà Quê!". Khiến cho trên đường hai người thường xuyên chửi mắng nhau, đến mức mà một tên đệ tử dẫn đường phải nghiêm mặt nhắc nhở, thì hai người mới thôi.

Đang suy nghĩ thì đột nhiên hắn thấy người đằng trước đột nhiên đứng lại, nhưng hắn rất nhanh phản ứng cũng ngừng chân lại, may mắn không đụng vào đối phương.

Tô Hạo nghi hoặc quay đầu ra thì thấy cả hàng đều đã đứng lại bởi tên đệ tử dẫn đầu kia đã đứng lại, rồi sau đó bọn hắn quay đầu nhìn về phía đoàn người. Người dẫn đầu của mấy tên đệ tử kia là một thanh niên trẻ tuổi, thân mặc bạch y, ở hông có treo một thanh kiếm.

Lúc này ánh mắt nghiêm túc của hắn nhìn thẳng vào đoàn người, hắn mở miệng nói: "Xin tự giới thiệu một chút, ta là Âu Dương Kiếm là hình đường đại đệ tử, các ngươi có thể gọi ta là Âu Dương sư huynh". Sau đó hắn quay đầu lại chỉ tay vào những đệ tử phía sau rồi nói.

"Cũng như ta, những sư đệ, sư muội của ta đều là hình đường đệ tử, đồng thời bọn ta cũng sẽ đảm nhiệm chức tránh trông coi các ngươi trong thời gian khảo hạch này. Trước hết bọn ta sẽ phân phát lệnh bài phòng ở cho các ngươi".

Âu Dương Kiếm vừa nói xong, liền từ nhẫn trữ vật lấy ra một cái hộp gỗ, ở trên nóc hộp có một cái lỗ nhỏ. Sau đó Âu Dương Kiếm liền đặt cái hộp này xuống đất rồi nói: "Các ngươi đến đây bốc lệnh bài, các gian phòng ở ngoại môn đều được đánh ký hiệu, nên các ngươi bốc được lệnh bài rồi hãy dựa theo số trên đấy rồi tìm là được".

Sau khi hắn nói xong, đám đệ tử rất nhanh loạn thành một bầy, đều tranh nhau bốc. Cuối cùng Tô Hạo và Lăng Vũ Dao cũng bốc được một cái, số của Tô Hạo là 8157, số của Lăng Vũ Dao là 7893.

Nhìn thấy đám người đã bốc xong, Âu Dương Kiếm mới mở miệng nói tiếp: "Nếu đã chọn xong thì các ngươi hãy dựa theo số trên lệnh bài mà tìm phòng, chỗ ở của đệ tử ngoại môn các ngươi chỉ cần đi qua cánh cổng kia là đến". Vừa nói, Âu Dương Kiếm vừa chỉ vào cánh cửa khi nãy.

Đám đệ tử mới nhập môn nghe được lời nói của Âu Dương Kiếm, liền cúi đầu cảm tạ, dau đó liền bắt đầu di chuyển, hướng về cái cổng đá kia. Nhưng khi đi được nửa đường thì thanh âm của Âu Dương Kiếm lại vang lên.

"Nhớ kỹ, ngày mai hãy quay lại chỗ này, ta sẽ hướng dẫn các ngươi các bước để cảm ứng linh khí, rõ sao?".

"Rõ!!" Đám đệ tử đồng thanh hô, sau đó bắt đầu chạy về phía cái cửa đá kia. Thấy một màn này Âu Dương Kiếm cười cười đối với đám sư đệ, sư muội của mình, lắc đầu nói: "Tuổi trẻ a".

Đúng lúc Âu Dương Kiếm cảm khái, thì một giọng nữ dễ nghe vang lên: "Thôi đi Âu Dương sư huynh, ngươi cũng chỉ mới hơn hai mươi thôi, làm như già dặn lắm vậy!"

Nghe được thanh âm này, Âu Dương Kiếm quay đầu, nhìn hướng một thiếu nữ rồi cười khổ nói: "Liễu sư muội, ngươi không thể chừa cho sư huynh này một chút mặt mũi sao? Dù sao ta cũng là hôn phu của ngươi đó a!"

Liễu sư muội kia nghe vậy, liền nói: "Hừ! thế thì làm sao?"

Âu Dương Kiếm nghe nàng nói, chỉ có thể cười khổ nhưng cũng không thể làm gì với vị Liễu sư muội này. Liễu sư muội này tên là Liễu Thanh Huyền sinh ra tại Đan Huyền Thành, đồng thời cũng là thanh mai trúc mã kiêm vị hôn thê của Âu Dương Kiếm.

Tính tình nàng này tinh nghịch, hay phá hủy hình tượng cao lạnh của Âu Dương Kiếm trước mặt mọi người, tuy nhiên đối với nàng này hắn cũng hết cách, mỗi lần như thế chỉ có thể cười ngượng cho qua.

...

Đám đệ tử xung quanh thấy Liễu Thanh Huyền lại phá hoại hình tượng của Âu Dương Kiếm, cả đám đều chỉ nhìn nhau cười nhẹ.

Tuy nhiên, Âu Dương Kiếm trong tình huống như này cũng vẫn nghĩ cách thoát thân. Chợt hắn nghĩ ra cái gì, rồi hướng về mấy tên sư đệ, sư muội đang cười trộm kia nói: "Các vị sư đệ, sư muội cảm thấy trong lần chiêu thu đệ tử này, ai xứng đáng là người số một về thiên phú?".

Nghe lời hắn nói, mấy tên sư đệ, sư muội và cả Liễu Thanh Huyền tâm thần đều bị câu ra chỗ khác, đều đang suy nghĩ xem.

Đúng lúc này, một tên nam đệ tử nói: "Ta nghĩ cái kia Lăng Vũ Dao là đệ tử có thiên phú xuất xắc nhất!".

...

(Còn tiếp)

Bình Luận (0)
Comment