Chương 47: Cao Tay
Đám đệ tử xung quanh nghe được câu nói của hắn, đều đồng tình nói: "Đúng vậy, nàng kia thiên phú chính là song linh căn, hơn nữa lại là Mộc Hỏa thuộc tính chính là cái kỳ tài tu luyện lẫn luyện đan".
Nhưng cũng có đệ tử than thở, buồn phiền nói: "Đáng tiếc, nếu khi ta sinh ra có thiên phú như vậy thì sao phải khổ sở như thế". Nghe thấy lời than thở của hắn, một đệ tử bên cạnh vỗ vải hắn, an ủi nói: "Sư đệ! Ngươi là không cần phải tự coi nhẹ mình như thế, mặc dù đám người chúng ta thiên phú không cao, nhưng có thể sở hữu linh căn thì cũng đã vượt qua rất nhiều người rồi, ngươi càng phải quý trọng nó mới phải".
"Ừm! Cảm lời lời nhắc nhở của sư huynh" tên đệ tử được an ủi kia cảm kích nói.
Sau đó, cả đám đệ tử bắt đầu tranh nhau bàn luận, thấy mình dễ dàng liền dời sự chú ý của đám sư đệ, sư muội, Âu Dương Kiếm trong lòng hơi hơi đắc ý nhìn về phía đám người đang nói chuyện kia.
Nhưng lúc này, Liễu Thanh Huyền ở gần Âu Dương Kiếm mở miệng cắt ngang mọi người, nàng nói: "Ta nghĩ, người có thiên phú cao nhất lần này hẳn là thiếu niên Tô Hạo kia mới đúng".
"Sư tỷ! Ngươi sẽ không nhầm chứ? Tên tiểu tử Tô Hạo kia, ta nghe nói hắn chỉ thức tỉnh ra ngũ hành linh căn mà" Một nam đệ tử trong đám người, thanh âm nghi hoặc phản bác.
"Đúng vậy đó sư tỷ! Mặc dù tên tiểu tử Tô Hạo kia không biết làm sao bái sư vị Thần Hoang chân nhân kia, nhưng linh căn của hắn chỉ là ngũ hành không thể thay đổi" một tên đệ tử khác phụ họa.
Rồi rất nhanh, các đệ tử cũng làm theo, cả đám bắt đầu đưa ra cái nhìn của mình. Tuy nhiên lại chả ai coi trọng Tô Hạo cả.
Liễu Thanh Huyền đứng một bên, nghe các đệ tử lần lượt nói xong, nàng mới cười nhẹ nói: "Vậy các ngươi nghĩ một kẻ bình dân, thiên phú thấp kém lại không có thế lực gì sau lưng lại làm sao được một tu sĩ Kim Đan nhìn trúng đây?".
Thanh âm nàng vừa nói, vừa mang theo vẻ nghiền ngẫm. Còn đám đệ tử nghe nàng nói thì hơi hơi sững sờ, rồi bắt đầu suy nghĩ một chút nhưng mãi không tìm được đáp án nào.
Chuyện này là lẽ đương nhiên, bởi đây chỉ là một đám tu sĩ Ngưng Khí Kỳ, có thể xem là tầng lớp dân đen của tu chân giới. Nên việc bọn hắn không biết chuyện về các loại thể chất là đương nhiên.
"Sú tỷ, bọn ta vẫn chưa hiểu ý ngươi muốn nói, ngươi có thể giải thích kỹ càng thêm sao?" Một nữ đệ tử hỏi. Đám đệ tử bên cạnh thấy vậy cũng nhao nhao phụ họa.
Liễu Thanh Huyền thấy vậy, cười nhẹ nói: "Nếu các ngươi đã không hiểu, vậy ta cũng sẽ không giải thích gì bởi đối với các ngươi biết được hay không cũng không quan trọng!".
Nói xong, nàng liền quay đầu rời đi. Chỉ để lại Âu Dương Kiếm với đám đệ tử, lúc này có một tên đệ tử hướng về Âu Dương Kiếm hỏi: "Âu Dương sư huynh, ngươi hiểu ý mà Liễu sư tỷ muốn nói sao?".
Tuy nhiên, đáp lại bọn hắn chỉ là cái lắc đầu và thanh âm bất đắc dĩ của Âu Dương Kiếm, hắn nói: "Liễu gia của nàng là một gia tộc cổ xưa và lâu đời, nó cổ tới mức khi Đan Huyền Môn chưa thành lập thì Liễu gia đã tồn tại, ở gia tộc nàng qua bao nhiêu năm tháng, chắc hẳn có chứa không ít điển tịch nên nàng mới biết chút gì".
Sau đó, Âu Dương Kiếm nói tiếp: "Thôi được rồi, các ngươi ai nấy đi làm việc của mình đi, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi".
Sau khi Âu Dương Kiếm nói xong, các sư đệ, sư muội đều bỏ qua chuyện lúc nãy, cả đám bắt đầu tản đi chỗ khác, đi làm việc của mình, chỉ để lại Âu Dương Kiếm đứng suy tư ở đó.
Âu Dương Kiếm suy tư một lúc sau, cũng liền quay người rời đi, lúc đi hắn còn nhìn lại hướng cánh cửa đá kia, trên gương mặt vẻ thong dong của hắn biến mất, mà thay vào đó là một nụ cười lạnh xuất hiện trên gương mặt hắn.
Âu Dương Kiếm thì thầm nói: "Tô Hạo, Lăng Vũ Dao sao? hi vọng hai ngươi sẽ không phá hủy kế hoạch của ta!".
Nói xong, hắn liền mau chóng rời khỏi chỗ nay chỉ để lại một con đường tên tĩnh. Nhưng đúng lúc này một đạo thân ảnh bỗng dưng hiện ra.
Thân ảnh này là một nữ nhân, nàng có dung mạo khoảng chừng ba mươi, thân mặc y phục của trưởng lão Đan Huyền Môn. Vừa xuất hiện nàng liền cười nhẹ nhìn về phía Âu Dương Kiếm vừa rời đi, nàng cười nhẹ nói.
"Tiểu tử này không biết có mưu đồ gì, nhưng bản lĩnh che giấu thật sự khá cao tay, ngay cả ta đường đường là hình đường trưởng lão hình đường, cũng suýt chút nữa bị tiểu tử này qua mặt".
Không ngờ nữ nhân mặc trang phục trưởng lão này lại chính là hình đường trưởng lão của Đan Huyền Môn. Nếu có đệ tử lâu năm của Đan Huyền Môn ở đây, vừa nhìn thấy nàng hẳn sẽ chấn kinh rớt cả quai hàm. Hình đường trưởng lão thường ngày nghiêm khắc, khó tính ấy, bây giờ lại ẩn nấp để nghe ngóng tin tức, quả thu là không thể tin nổi.
Tuy nói lâu như vậy, nhưng thời gian vẫn chưa được vài giây, hình đường trưởng lão kia vừa xuất hiện được một lúc, thì cũng tự dưng biến mất như lần trước.
...
Quay về góc nhìn của Tô Hạo.
Khi hắn vừa đi theo đám người bước vào cánh cổng kia, ở trước mắt hiắn liền hiện lên một khung cảnh hùng vĩ.
Bầu trời trong xanh có nắng, có những đám mây nhẹ nhàng trôi lơ lửng trên đó. Ở dưới là những ngọn núi liên miên trùng điệp, ở giữa các chân núi này có một khu vực khá phẳng được xây dựng các gian phòng, các đình đài lầu các.
Hơn nữa, trên những ngọn núi đó có rất nhiều cây cối, các loài hoa, đồng thời cũng sẽ xây dựng một số căn phòng trên đó, việc này khiến cho khung cảnh trở nên đa dạng và sinh động hơn.
...
PS: (Tham khảo bức ảnh nơi ở của đệ tử Đan Huyền Môn mà ta đã để sẵn ở link drive, còn một số cảnh quan sau này sẽ bỏ sung sau mấy ngày nay khá bận).
...
"Đây chính là khu vực cho đệ tử ngoại môn và tạp dịch?" Thanh âm khó hiểu của Tô Hạo vang lên.
Ở bên cạnh Tô Hạo, thình lình lại là nhóc béo hắn giúp đỡ khi nãy, lúc này tên nhóc này cũng nuốt nước miếng một cái, hắn cảm thán nói: "Không hổ là môn phái tu chân, ngay cả nơi ở cho tạp dịch ngài môn cũng hoành tráng như vậy!".
Sau đó, hắn quay mặt lại hướng Tô Hạo gãi đầu nói: "À mà vị huynh đệ này, vừa nãy cảm ơn ngươi đã nói giúp ta, nếu không ta sẽ bị đám công tử của các gia tộc kia chọc điên mất!".
"Không có gì, hơn nữa ta cũng không phải giúp ngươi, chả qua ta cảm thấy bọn hắn rất phiền, nên mới nói ra thôi, ngươi không cần cảm ơn!" Tô Hạo nhàn nhạt trả lời.
Nghe Tô Hạo nói, nhọc béo kia gấp gáp nói: "Như vậy sao được! Cho dù thế nào ngươi cũng đã giúp ta, sau này Lưu Cường ta thiếu ngươi một nhân tình hơn nữa ngươi người huynh đệ này, ta giao định rồi!!".
Thanh âm của nhóc béo kia tràn ngập sự chắc chắn và nghiêm túc, nhưng sau một lúc hắn mới nghĩ ra cái gì, gãi đầu ngượng ngùng nói: "À mà huynh đệ, ngươi tên là gì nhỉ?".
Nghe thấy nhóc béo hỏi, Tô Hạo liền mặt đen lại, nhóc béo này nãy giờ khí thế hào hùng, muốn kết giao hắn như thế, nhưng đến hiện tại vẫn chưa biết tên hắn là gì. Chỉ có thể nói, nhóc béo này hẳn là một cái nhân tài như Trương Kính.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng bề ngoài Tô Hạo gương mặt vẫn bình tĩnh, không có chút dấu hiệu bất thường nào nói ra: "Ta tên Tô Hạo".
Nhưng khi nghe đến tên hắn, nhóc béo kia lại một mặt chấn kinh hô: "Ngươi... Ngươi vậy mà là Tô Hạo!".
...
(Còn tiếp)