Tu Tiên: Vừa Bắt Đầu Lại Có Tu Vi Kim Đan

Chương 48 - Lưu Cường

Mọi người xung quanh nghe thấy thanh âm kinh hô của Lưu Cường, cả đám đều quay đầu nhìn sang. Sau đó bọn hắn liền chứng kiến hình ảnh Lưu Cường đang chỉ tay vào Tô Hạo, một mặt chấn kinh.

Có người thấy vậy, mới dùng ánh mắt nhìn thằng ngu nhìn về phía Lưu Cường, rồi mở miệng nói: "Tên nhóc này bị ngu sao? Bây giờ mới biết Tô Hạo là ai".

"Ừm rất có thể như ngươi nói!" Một người bên cạnh phụ họa. Sau đó cả đám liền bắt đầu buông lời châm chọc với Lưu Cường.

Tô Hạo ở một bên nhìn thấy cảnh này, vỗ trán một cái, rồi hắn thầm nhủ: "Phải rời xa tên này càng xa càng tốt!". Còn Lưu Cường thấy mọi người dùng ánh mắt nhìn thằng ngu nhìn mình, thì bất đầu ngại ngùng gãi gãi đầu.

Một lúc sau, đám người cũng quay đi không thèm để ý đến Lưu Cường nữa, Tô Hạo cũng thuận thế rời đi, nhưng lần này theo sau hắn lại có thêm Lưu Cường nữa. Còn Lăng Vũ Dao nàng kia chạy đi đâu thì Tô Hạo cũng không biết.

Bước trên những thềm đá màu trắng, tay nắm vào lan can Tô Hạo có thể chứng kiến hết cảnh tượng ở phía dưới. Trong mắt hắn nhìn thấy các dãy nhà san sát nhau, trên con đường thi thoảng sẽ có những đệ tử mặc y phục màu xanh và màu xám đi lại.

Cái cổng đá này được xây ở nơi khá cao so với chân núi. Nên Tô Hạo cần phải đi cầu thang một đoạn rất dài thì mới thể xuống đó được.

Còn ở bên cạnh Tô Hạo, tên Lưu Cường kia bắt đầu hỏi cái này, hỏi cái nọ khiến cho Tô Hạo cảm thấy rất phiền phức. Hắn chỉ muốn thật nhanh tìm đến căn phòng của mình để né tên này ra.

Nghĩ vậy Tô Hạo càng nhanh gia tốc bước chân, vì vậy khiến cho Lưu Cường đang ở phía sau với cơ thể mập mạp kia không thể đuổi kịp, chỉ có thể thở dốc bám vào lan can. Nhưng hắn vẫn cố nói: "Huynh đệ! Chờ ta với!!".

Tuy nhiên Tô Hạo cũng không đáp lại hắn, mà cứ thế chạy đi, cho đến khi biến mất trong đám người.

...

Sau khi đã tách khỏi Lưu Cường, Tô Hạo lau mồ hôi trên trán rồi thở dài nói nhỏ: "Cuối cùng cũng thoát!". Nói xong tâm tình của Tô Hạo cũng thoải mái lên rồi hắn bắt đầu tung tăng đi tiếp.

Vừa đi hắn vừa ngắm nhìn cảnh sắc ở trên cao, có khi còn hơi hơi ngẩn người, và người như Tô Hạo cũng không phải số ít.

Mất một lúc sau, khi hắn đã đi hết các bậc cầu thang, thì Tô Hạo đã đạp vào một con đường đá, cob đường này rất rộng và có rất nhiều đệ tử đang đi lại.

Ở hai bên đường có vỉa hè và các gian phòng với kiến trúc tương đồng, được đánh số thứ tự ngay bên cửa. Những con số này được đánh theo thứ tự từ thấp đến cao, tức là số càng thấp thì càng ở gần mà số càng cao thì ngược lại.

Tô Hạo lấy lệnh bài từ túi trữ vật ra. Vì hiện tại hắn chỉ là phàm nhân chưa có linh lực không thể sử dụng nhẫn trữ vật, nhưng túi trữ vật thì vẫn có thể sử dụng bình thường. Sau đó Tô Hạo nhìn lên con số 8157 kia.

Hắn một mặt buồn phiền, nói nhỏ: "Xem ra ta phải đi một chặng đường khá dài a!". Sau đó Tô Hạo bắt đầu tiến lên, thi thoảng hắn sẽ hỏi đường các đệ tử đi xung quanh.

Rồi Tô Hạo đi qua con đường, các ngóc, các ngách, trên đường thi thoảng hắn cũng sẽ gặp một vài đệ tử bày sạp ở vỉa hè, bọn hắn đều hô khan cả giọng để mời chào.

Đối với việc buôn bán này, Tông Môn cũng không cấm chỉ cần ngươi tình ta nguyện là được.

...

Đi đến gần trưa, Tô Hạo cuối cùng đã đi đến một gian phòng, ở bên cạnh cửa của nó có treo con số 8157. Tô Hạo thở dài,dùng tay lau mồ hôi trên trán một cái, rồi nói: "Chính là nó!".

Rồi sau đó Tô Hạo tiến lên, bước lên mấy bậc thang bằng đá ở trước cửa, rồi mở cánh cửa ra. Chỉ thấy ở trước mắt hắn là một gian phòng khá rộng, ở góc phía bên trái có sẵn một bộ bàn ghế gỗ, còn mé tay phải thì có để một chiếc giường đá bị rèm che lại.

Cả gian phòng được trang trí khá đơn sơ, có lẽ đối với một số con em thế gia thì nơi này có vẻ khá "cũ nát", nhưng với Tô Hạo lớn lên từ thân phận gia nô thì như này đã quá đủ.

Nhìn gian phòng trước mặt, Tô Hạo mỉm cười nói: "Trong một khoảng thời gian khá dài, nó sẽ là nhà của ta!". Sau đó hắn không chút do dự mà bước vào.

...

Hôm nay không khí của Đan Huyền Môn rất tươi vui, bởi tông môn vừa đón thêm một đợt máu mới. Tuy nhiên, lại có một người đang không vui nổi, đó chính là Đan Huyền Tử.

Ở trong động phủ của mình, Đan Huyền Tử cau mày, hắn đang vuốt cằm bộ dáng suy tư, nhưng trên gương mặt lại tràn ngập sự nghiêm túc. Rồi một lúc sau hắn thầm nói.

"Kỳ quái! Chết ba vị thái thượng trưởng lão mà một điểm động tĩnh cũng không có? Chả lẽ là Hóa Thần tu sĩ ra tay?".

Đan Huyền Tử thầm nói xong, hắn bắt đầu đi đi lại lại xung quanh động phủ của mình, nhưng mãi hắn cũng chả kiếm được câu trả lời. Nhưng đúng lúc này hắn cảm nhận được hai cỗ khí tức đang đến gần động phủ của mình.

Đan Huyền Tử không cần đoán cũng biết người tới là ai, hắn rất nhanh rời khỏi động phủ của mình rồi ra tiếp đón.

Mà hai cỗ khí tức kia chính là Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi. Sau khi rời khỏi địa hỏa phòng, hai người cảm thấy ở chỗ này cũng không có thứ gì đáng để xem nên đã xác định đúng phương hướng nơi ở của Đan Huyền Tử, rồi bay đến.

Vừa đến, hai người liền được Đan Huyền Tử ra tiếp đón. Nhưng Hoang thần lại thấy trên vẻ mặt của Đan Huyền Tử lại tràn ngập sự nghiêm túc và lo lắng.

Thấy vậy, Hoang Thần mới nghi hoặc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?".

Nghe Hoang Thần hỏi, Đan Huyền Tử trả lời: "Xác thực là có chuyện lớn xảy ra, nhưng ở đây không tiện nói". Vừa nói xong Đan Huyền Tử liền làm ra thủ thế mời, rồi bản thân đi trước dẫn đường cho hai người.

Đi một lúc, cả hai đã đi đến phòng tiếp khách của Đan Huyền Tử. Phòng tiếp khách này được thiết kế khá đơn giản, chỉ có vài cái kệ sách và một cái bàn ở chính giữa.

Vừa vào, Đan Huyền Tử liền chủ động ngồi xuống chỗ ngồi, Hoang Thần hai người thấy vậy, cũng lựa chọn một chỗ ngồi ở phía đối diện của Đan Huyền Tử. Sau đó, Đan Huyền Tử lấy từ nhẫn trữ vật ra vài cái chén, dùng linh lực đặt nó tại trước mặt mình và hai người Hoang Thần.

Đặt xong hắn dùng linh lực điều khiển phích nước rót nước cha cả ba. Làm xong hắn mỗi nói: "Hai vị! Mời uống đây là linh trà thượng hạng, được lão phu chiết xuất từ Thanh Tâm Thảo ra đó. Nó có tác dụng ngưng thần, tĩnh khí giúp tăng cao hiệu suất tu luyện".

Nghe lão nói xong, Hoang Thần hai người cũng cầm chén trà lên, vừa đưa chén trà đến gần miệng thì một mùi hương thanh mát đã phả vào mũi hai người, ngửi thử một cái xác định là không có độc, hai người mới uống xuống một ngụm.

Nhất thời một luồng năng lượng màu xanh xông vào cơ thể hai người, mang cho hai người cảm giác mát lạnh khắp toàn thân, tâm thần của hai người nhờ luồng năng lượng này cũng lấy được thả lỏng, Hoang Thần còn cảm giác điểm linh lực của mình cũng gia tăng lên một điểm.

"Thấy thế nào? Để làm ra thứ này lão phu đã phải mất năm năm đó, nếu không phải tiếp đãi hai người các ngươi, lão phi cũng không nỡ lấy nó ra đâu!" Đan Huyền Tử đắc ý nói.

"Xác thực là một loại Linh Trà tốt, tuy nhiên lấy tu vi của chúng ta, uống thứ này ngoại trừ ngon miệng ra thì cũng không có mấy tác dụng" Hoang Thần nói.

Còn Tiêu Thanh Nghi nãy giờ im lặng, cũng hé môi nói một câu: "Tạm được!".

Nghe được hai người nói, Đan Huyền Tử triệt để im lặng rồi, dường như những bảo bối của lão khi gặp hai người này đều bị đánh giá là "tạm được" hoặc thậm chí là "phế thải".

Đang lúc lão nghĩ thì Hoang Thần mở miệng hỏi: "Thể bây giờ ngươi có thể nói việc gì đã xảy ra sao?".

...

(Còn tiếp)

Bình Luận (0)
Comment