Tu Tiên: Vừa Bắt Đầu Lại Có Tu Vi Kim Đan

Chương 49 - Mua Dược Liệu

Đan Huyền Tử nghe Hoang Thần hỏi vậy, gương mặt cũng chuyển sang nghiêm túc, trầm giọng nói: "Mới khi nãy, ta nhận được ba tấm bùa truyền tin từ phía Thiên Kiếm Tông, Lạc Hà Môn, Phiêu Miểu Sơn Trang. Mà khi ta đọc ba tấm bùa truyền tin này thì ta đã phát hiện một tin tức kinh người.

Cả ba thái thượng trưởng lão của Thiên Kiếm Tông, Lạc Hà Môn, Phiêu Miểu Sơn Trang, mệnh bài đều đồng loạt vỡ nát, mà mệnh bài vỡ nát thì ngươi hiểu đã có chuyện gì xảy ra rồi đó, tới hiện tại cao tầng ba môn kia còn chưa rõ nguyên nhân". Đan Huyền Tử vừa nói xong, liền thở dài một cái, vẻ mặt tràn ngập sầu lo.

Còn Hoang Thần ngồi ở phía đối diện nghe vậy, kinh ngạc nói: "Ồ! Vậy mà ba tu sĩ giả anh đều chết cùng một lúc, hơn nữa lại là chết không một dấu vết! có thể làm ra được việc này chắc chỉ có Hóa Thần tu sĩ làm được thôi. Nhưng tại sao ba tên thái thượng trưởng lão giả anh kia, sao lại đắc tội với tu sĩ Hóa Thần được chứ?".

"Vì thế ta mới nói! Trong vòng một hôm có thể giết ba tu sĩ giả anh, hơn nữa lại còn không để lại dấu vết, chắc hẳn người đó có thể diệt Đan Huyền Môn một cách dễ dàng!" Đan Huyền Tử buồn bực trả lời.

Nhưng đúng lúc này, tiếng nói thanh lãnh của Tiêu Thanh Nghi vang lên: "Không hẳn như vậy! Có khi bọn hắn đã đi vào một bí cảnh độc lập với thế giới này nên mệnh bài mới vỡ nát, dù sao cái mệnh bài kia chỉ là lưu lại một đạo thần niệm. Nếu thần niệm cách giới thì tự tan biến là lẽ tất nhiên".

Đan Huyền Tử nghe nàng nói, lão lắc đầu trả lời: "Nhưng đó chỉ là "có khi" thôi, cũng không thể ngoại trừ khả năng có tu sĩ Hóa Thần ra tay". Nói xong, lão liền nghĩ đến cái gì, cười khổ nói: "Mà thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nếu tu sĩ Hóa Thần có mưu đồ với Đan Huyền Môn ta thì chỉ cần tự thân xuất trận, phất tay một cái là cả Đan Huyền Môn tan thành mây khói luôn, đâu cần dùng âm mưu!".

Nghe được lời của hắn, Hoang Thần cũng đồng tình nói: "Như ngươi nói, tu sĩ Hóa Thần muốn diệt cái Đan Huyền Môn này đương nhiên không cần dùng quỷ kế như vậy, nhưng cũng không cần dùng quỷ kết như vậy. Nhưng cũng không nên buông lỏng cảnh giác, có thể đây là một cái bẫy!".

"Ừm, ngày mai ta sẽ lệnh cho người trong môn hành sự cẩn trọng hơn " Đan Huyền Tử trả lời. Nhưng tựa hồ nghĩ đến cái gì, lão hướng về hai người hỏi: "Lần này các ngươi đến chỗ ta không phải chỉ để nghe mấy câu này a?".

Hoang Thần nghe hắn nói, cũng liền tự nhiên trả lời: "Ừm, lần này ta đến chỗ của ngươi là muốn lấy một lượng lớn dược liệu cấp hai và cấp ba, để rèn luyện thuật luyện đan, chuẩn bị cho Thánh Đan Đại Hội vào hơn 100 năm sau".

"Dược liệu cấp hai thì không có vấn đề gì, nhưng dược liệu cấp ba thì hơi khó, ngươi xem..." Đan Huyền Tử khó khăn nói.

Hoang Thần thấy biểu lộ của hắn như vậy. Hiểu ý nói: "Đương nhiên Hoang Thần ta sẽ không lấy không của ngươi, mà số dược liệu này ta sẽ tự dùng linh thạch trả, thứ ta muốn chính là nguồn nhân mạch, và quan hệ của Đan Huyền Môn, để thu mua nhiều loại dược thảo quý hiếm hơn thôi. Hơn nữa nếu làm tốt, phương pháp Kết Anh trước hạn đưa ngươi cũng được".

Nghe hắn nói như vậy, Đan Huyền Tử thở dài một cái, như trút được gánh nặng. Không phải là lão không muốn lấy được phương pháp Kết Anh, mà là nguồn linh thạch dùng để thu mua số dược liệu đó trong một trăm năm thực sự là quá lớn.

Phải biết, dược liệu cấp ba cũng không phải rau cải trắng. Giá của nó trên thị trường rất cao, phải vài ngàn hạ phẩm linh thạch cho một gốc, còn có các loại quý hiếm giá cao tới vài vạn linh thạch.

Đến cả Đan Huyền Tử trong một năm, lão chỉ dám bỏ linh thạch ra để mua dược liệu để luyện đan một lần. Mặc dù giá của đan dược cấp ba rất cao, nhưng lấy trình độ của lão một lần luyện đan cũng chỉ luyện được vài viên, bản thân còn không đủ dùng huống chi là đem đi bán.

...

Thở dài một cái sau, Đan Huyền Tử mới nghi hoặc hỏi: "Có thật sự là ngươi đủ linh thạch không vậy? Cho dù ngươi là luyện đan sư cấp ba giống như ta, thì chắc hẳn ngươi cũng đã hiểu độ khó để luyện đan dược cấp ba và tốc độ đốt linh thạch khi làm việc này".

"Việc này người không cần quan tâm, ta tự có biện pháp riêng của mình. Trước hết ta liền đưa ngươi số linh thạch đầu tiên a" Hoang Thần vừa nói xong, hắn liền từ trong nhẫn trữ vật lấy ra từng khối linh thạch xếp chồng lên nhau.

Rồi sau đó, Hoang Thần hỏi: "Như thế này đã đủ chưa?". Còn Đan Huyền Tử khi thấy đống linh thạch này liền nuốt nước miếng một cái, rồi hắn mới nói: "Đã đủ, hơn nữa còn đủ cho hai năm, ta sẽ cầm trước số linh thạch còn dư a, vài ngày nữa ta sẽ lệnh đệ tử đem dược liệu đen cho hai ngươi".

"Ừm, cứ theo cách làm của ngươi" Hoang Thần trả lời. Sau đó hai người Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi liền đổi chủ đề, nói chuyện một chút với Đan Huyền Tử.

Tuy nói là nói chuyện, nhưng thực chất là Đan Huyền Tử đang hướng về Tiêu Thanh Nghi thỉnh giáo các vấn đề trong tu luyện, còn Tiêu Thanh Nghi nghe hắn hỏi cũng liền tùy tiện trả lời vài câu. Mà mỗi câu trả lời của nàng không chỉ khiến cho Đan Huyền Tử mà còn khiến cả Hoang Thần lâm vào cảm ngộ.

...

Khoảng một giờ sau

Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi bước ra từ động phủ của Đan Huyền Tử, còn sau lưng hai người là Đan Huyền Tử đang một mặt vui mừng tiễn đưa. Tiễn được một đoạn sau lão cũng quay trở về động phủ của mình.

Hiện tại Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi đang đứng gần một mỏng đá, ở phía xa có những cái cây nhỏ, bây giờ là vào giữa trưa ánh nắng rất gay gắt, nhưng đối với tu sĩ Kim Đan như Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi thì nó chả là gì, và từ trên đây nhìn xuống ta có thể dễ dàng quan sát cả Đan Huyền Môn, dưới ánh nắng chiếu rọi, Đan Huyền Môn cũng trở nên rực rỡ, lung linh hồn.

Đồng thời, đứng ở chỗ này thi thoảng cũng sẽ có những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, làm tóc của hai người bay bay. Hoang Thần vừa nhìn cảnh tượng phía dưới của Đan Huyền Môn vừa cảm nhận những cơn gió nhẹ nhàng, trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm giác bình yên và ấm áp.

Hoang Thần thở dài một cái, sau đó hắn đối với Tiêu Thanh Nghi cảm khái nói ra: "Hiểm khi ta mới cảm giác được cảm giác bình yên đến như vậy".

"Bình yên ư? Nhưng ta lại cảm thấy nó chỉ là sự yên tĩnh trước giông bão thôi" Tiêu Thanh Nghi trả lời. Sau đó nàng nhớ đến cái gì mới chậm rãi nói ra: "À mà đã vào nơi này, thì ngươi cũng nên truyền thụ cho tên tiểu tử Tô Hạo kia công pháp tu ma đi".

Nghe nàng nói vậy, Hoang Thần cổ quái hỏi: "Quan tâm hắn như vậy? Ngươi sẽ không xem mình là sư nương của hắn a?".

"Người nói gì cơ?" Tiêu Thanh Nghi vừa hỏi vừa bắt đầu chuyển chế độ cọp cái.

"À, không ngươi nghe lầm! Vừa nãy ta bảo là ta truyền tin cho tên tiểu tử kia ngay bây giờ" Hoang Thần gãi đầu nói.

Vừa nói xong, Hoang Thần liền lấy một đạo truyền âm phù lục, bởi vì Hoang Thần đã từng xem qua thức hải của Tô Hạo, nên rất nhanh xác định được vị trí của Tô Hạo.

Rồi Hoang Thần phóng truyền tin phù lục ra, tấm phù lục này rất nhanh đã hóa thành một vầng sáng bay đi mất.

Sau đó, Hoang Thần liền cùng Tiêu Thanh Nghi vừa đi vừa nói chuyện. Động phủ của hai người còn chưa xây xong cần đợi thêm đến buổi tốt mới xong.

Bình Luận (0)
Comment