Tu Tiên: Vừa Bắt Đầu Lại Có Tu Vi Kim Đan

Chương 50 - Thật Xui

Đan Huyền Môn - Chỗ ở của đệ tử Ngoại Môn

Tô Hạo đang nhắm chặt mắt và cau mày, hiện tại hắn đang xếp bằng trên giường tựa hồ là đang cảm ứng linh khí, nhưng sau một hồi hắn mở mắt ra, trên gương mặt của hắn lúc này tràn nghập vẻ buồn bực và chán nản.

"Đã lâu như vậy mà ta còn chưa cảm ứng được chút dấu hiệu gì của linh khí! Chả lẽ thiên phú ngũ hành linh căn của ta rác rưởi như vậy sao?".

Tô Hạo buồn bực nghĩ, vừa nãy nha đầu Lăng Vũ Dao kia không biết là dùng cách nào, tìm đến được chỗ ở của hắn. Vừa đến nha đầu kia lại liên tục khoe mẽ với Tô Hạo việc nàng cảm ứng ra luồng linh khí thứ nhất, bước vào Ngưng Khí tầng một. Sau đó, nha đầu kia còn khiêu khích hắn một trận rồi tiêu sái quay người rời đi.

Chính hành động của nha đầu Lăng Vũ Dao kia đã kích thích Tô Hạo, khiến hắn nỗ lực cảm ứng linh khí nhưng cuối cùng chả cảm giác được gì.

Đang lúc Tô Hạo vô lực suy nghĩ, thì đột nhiên một tia sáng vàng xuất hiện ngoài cánh cửa sổ. Tia sáng vàng kia lấp lóe làm gợi lên sự chú ý của Tô Hạo đang thất thần.

Tô Hạo quay đầu ra thì thấy ở ngoài cửa sổ có một tia sáng vàng, hắn thấy vậy hơi hơi nghi hoặc, nhưng hắn vẫn đứng lên. Rồi nhấc chân đi ra hướng của cái cửa sổ, dùng một tay mở cánh cửa sổ đó ra.

Cửa sổ vừa được mở ra thì vầng sáng vàng đó đã bay vào, rồi rất nhanh vầng sáng đó biến thành một lá bùa màu vàng, sau đó lại tự chủ rơi vào trên tay Tô Hạo.

"Đây là bùa truyền tin? Chả lẽ là sư phụ truyền tin cho ta?" Tô Hạo nghi hoặc nhìn lá bùa trên tay. Sau đó hắn không do dự liền xé tấm bùa này ra, nhất thời một dòng tin tức đã truyền vào óc hắn.

Nội dung trong đó đại khái là, kêu Tô Hạo chiều nay đi đến hậu sơn của Đan Huyền Môn, Hoang Thần sẽ đích thân chỉ dạy hắn. Đồng thời tấm bùa này cũng phác họa ra một tấm bản đồ nhỏ, chỉ rõ con đường để đi đến hậu sơn.

Sau khi đọc hết nội dung trong tấm bùa đó, Tô Hạo mới một mặt hưng phấn, thầm nghĩ: "Không ngờ sư phụ lại chỉ đạo ta sớm như vậy, hi vọng chiều nay nhận được sự chỉ điểm của sư phụ ta sẽ có thể cảm ứng được luồng linh khí thứ nhất".

Nhưng đang nghĩ, tựa hồ nhớ ra cái gì Tô Hạo tự nhủ: "Con đường đến đấy khá xa, chắc bây giờ ta phải xuất phát luôn khéo muộn!".

Vừa nghĩ xong, Tô Hạo liền lập tức hành động. Hắn cũng không có chuẩn bị đồ đạc gì, mà cứ thế bước khỏi cửa, nhưng vừa bước khỏi cửa hắn liền chu ý tới gian nhà bên cạnh mình.

Hay nói đúng hơn, là người đang đứng trước cửa gian phòng đó. Người đó là một thiếu niên, gương mặt trẻ tuổi, thân hình to lớn, gương mặt tròn xoe, thình lình lại là tên nhóc Lưu Cường lúc sáng.

Lưu Cường đang định mở cửa, thì nghe thấy âm thanh cánh cửa của gian nhà bên cạnh được mở ra, hắn hiếu kỳ quay đầu ra thì thấy Tô Hạo đi ra. Vừa thấy Tô Hạo, tên Lưu Cường này mừng rỡ hô to: "Hạo ca! Huynh chạy đi đâu vậy? Làm ta đuổi theo rồi mất dấu luôn. Nhưng thật không ngờ chúng ta lại là hàng xóm, ha ha".

Lưu Cường vừa nói, vừa cười ha ha. Tô Hạo vừa quay ra nhìn, đương nhiên nhiên nhìn thấy nụ cười của Lưu Cường, mặt Tô Hạo liền đen lại, trong lòng thầm mắng: "Mẹ nó! Thật xui xẻo lại phải làm hàng xóm của cái tên phức này".

Tuy nhiên Tô Hạo vẫn đang còn việc gấp, nên hắn không thèm quan tâm tên Lưu Cường này nữa. Mà hắn bắt đầu quay thân, dựa theo con đường trên bản đồ bắt đầu di chuyển.

Tên nhóc Lưu Cường thấy hắn quay người, liền gấp gáp nói: "Ơ! Hạo ca ngươi đi đâu vậy? Chúng ta vừa mới gặp mà!". Nhưng khi hắn vừa hỏi ra xong, thì hắn thấy tốc độ bước chân của Tô Hạo gia tăng lên, rồi từ bước đi chuyển thành chạy nhanh.

Lưu Cường nhìn Tô Hạo rất nhanh biến mất trong đoàn người, hắn gãi gãi đầu, kỳ quái tự hỏi: "Chả lễ ta đáng sợ như thế sao?".

...

Còn Tô Hạo sau khi tách khỏi tên Lưu Cường kia, hắn liền thở nhẹ một hơi, thầm nghĩ: "Không ngờ, chuyển đến nơi ở mới rồi cũng không thoát khỏi ôn thần này, thật xui xẻo!".

Sau đó, Tô Hạo lắc đầu quyết định không nghĩ mấy cái này nữa. Rồi hắn bắt đều dựa theo phương hướng trong đầu, đi đến hướng hậu sơn, con đường này khá xa đối với một phàm nhân như hắn.

Tô Hạo phải đi lại chỗ những bậc thang ở cánh cổng kia. Nhưng do lần này đã nhớ đường nên Tô Hạo chỉ mất nửa giờ đã đi đến, sau đó hắn lại phí sức chín trâu, hai hổ để đi hết các bậc cầu thang này.

Lại mất một lúc, cuối cùng Tô Hạo cũng đi hết các bậc, hắn dựa tay vào một cái lan can, rồi lau lau mồ hôi trên trán, miệng thì thở dốc.

"Mệt chết rồi!" Tô Hạo thầm nói, hồi sáng mới đến đây, đi khá lâu không mệt là do hắn đi xuống, chứ không phải đi lên cực khổ như này. Tô Hạo còn nghĩ sáng mai còn phải leo lên một lần nữa, thì trong lòng uể oải.

Nhưng rất nhanh, hắn lấy lại tinh thần hướng về phía cánh cửa đá kia đi đến. Sau khi bước ra khỏi cánh cửa đá kia, hắn lại tiếp tục dựa theo con đường trong trí nhớ đi tiếp.

Vào buổi chiều ở Đan Huyền Môn ánh nắng trói trang, gay gắt. Ánh nắng chiếu lên từng mái nhà, từng cọng cây, ngọn cỏ và nó chiếu lên một thân ảnh đang đi trên con đường đất.

Nhìn lại gần, ta có thể thấy thân ảnh đó là một thiếu niên, thân mặc y phục ngoại đệ tử của Đan Huyền Môn. Lúc này gương mặt của hắn đang chảy đầy mồ hôi, mồ hôi nhiều thấm ướt cả y phục của hắn.

"Sắp đến rồi!" Tô Hạo thầm nói.

Đi gần hai giờ, thời gian cũng từ buổi trưa chuyển thành buổi chiều, mà theo ký ức trong đầu thì hắn cũng sắp gần đến. Lại một lúc sau trước mặt Tô Hạo đã hiện lên một cái rừng trúc, vừa nhìn thấy rừng trúc, Tô Hạo mừng rỡ hô: "Là nó!".

Sau đó hắn rất nhanh liền đi vào khu rừng trúc, xuyên qua khu rừng một hồi, cuối cùng hắn đến được một bãi đất trống. Mà ở giữa bãi đất trống đó thình lình là một nam nhân thân mặc bạch y, gương mặt anh tuấn trẻ trung.

Vừa nhìn thấy hắn, Tô Hạo liền mừng rỡ tiến đến trước mặt nam nhân kia, rồi hắn rất nhanh Tô Hạo liền cúi đầu hành lễ nói: "Đệ tử Tô Hạo, bái kiến sư phụ".

"Ừm, ngươi đứng lên đi" Hoang Thần trả lời lại. Nghe thấy âm thanh của Hoang Thần, Tô Hạo liền ngẩng đầu lên.

Khi hắn vừa ngẩng đầu lên xong, thì thanh âm của Hoang Thần đã vang lên: "Lần này ta gọi ngươi đến đây, chắc hẳn ngươi đã biết rõ nguyên nhân rồi a!".

Tô Hạo nghe Hoang Thần nói, liền cung kính hồi đáp: "Ta rõ! Ngài muốn đích thân chỉ dạy ta tu luyện a".

Hoang Thần nghe hắn nói, cũng gật đầu một cái rồi hỏi: "Mấy ngày trước ta đưa ngươi bản công pháp kia, đã tu luyện như thế nào rồi?".

Nghe được câu hỏi của Hoang Thần, Tô Hạo buồn phiền cúi đều, thanh âm liền hổ thẹn nói ra: "Đệ tử ngu dốt! Mấy ngày nay vẫn chưa cảm ứng được gì". Sau khi nói xong, trong lòng Tô Hạo cũng hơi hơi căng thẳng, đầu cúi sâu hơn.

Nhìn thấy biểu hiện của Tô Hạo như vậy, Hoang Thần cười nhẹ đỡ hắn dậy, rồi vỗ vỗ vai Tô Hạo rồi nói: "Ngươi không cần phải như thế, ngũ hành linh căn tu luyện chậm là rất bình thường. Hơn nữa thiên phú của ngươi cũng không ở phương diện này".

"Không ở phương diện này?" Tô Hạo nhắc lại, sau đó hắn nghi hoặc hỏi: "Vậy theo sư phụ, thiên phú của ta lại ở phương diện nào?". Nhưng câu trả lời tiếp theo của Hoang Thần, lại khiến Tô Hạo chấn động.

Bình Luận (0)
Comment