Nửa ngày sau.
Trên bầu trời lúc này trời đã bắt đầu chuyển sang tối đen. Nếu bây giờ người bình thường nhìn cảnh vật trên trời sẽ chỉ thấy một màu đen kịt, tuy nhiên chỉ cần là tu sĩ đã bước vào Ngưng Khí tầng một, dù là không tận lực nhìn, cũng có thể thấy một điểm đen trên trời đang bay với tốc độ rất nhanh.
Điểm đen đó chính là một con yêu thú đại bàng. Trên lưng của nó, đang có một đạo thân ảnh nam nhân đang ngồi xếp bằng.
Tay hắn cầm một viên đá phát sáng, một luồng linh khí không ngừng truyền vào cơ thể của hắn, giúp hắn khôi phục tu vi. Đạo thân ảnh này chính là Hoang Thần.
Khoảng vài phút sau, Hoang Thần từ trong tu luyện tỉnh lại. Vừa tỉnh hắn liền thở dài một cái, rồi nói: "Cuối cùng cũng khôi phục đến được Ngưng Khí tầng bốn, bước vào cấp độ này một số pháp thuật cũng có thể thi triển ra".
Lúc này hắn mới bắt đầu nhìn xung quanh, trong lòng tính toán tốc độ và thời gian. Một lúc sau hắn mới nói: "Chỉ mới nửa ngày vậy mà đã đi được hơn bốn mươi dặm, con chim này thật đúng là ra sức a!".
Sau đó hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một kiện pháp khí trung phẩm hình phi kiếm. Kiếm có màu đỏ rực, phía trên thân kiếm có điêu khắc một cái hoả hình ký hiệu, đầu kiếm sắc nhọn vô cùng, có thể đâm thủng hạ phẩm pháp khí phòng ngự trong vài lần đâm.
Thanh phi kiếm này có tên là 【 Liệt Hỏa 】là thanh phi kiếm mà chủ nhân cũ của cơ thể này sử dụng. Khi còn là tu sĩ Ngưng Khí Kỳ, mặc dù sau đó đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ, tuy nhiên chủ nhân cũ của cơ thể này vẫn giữ thanh phi kiếm này lại, có lẽ đã xem nó như một vật kỷ niệm a.
Nhìn xem thanh phi kiếm nhờ linh lực của mình đang lơ lửng giữa không trung, hắn liền vui vẻ nói: "Mặc dù điều khiển có hơi tốn chút linh lực, đại khái là có thể sử dụng ba đến năm phút tả hữu a, tuy nhiên như vậy cũng đã đủ rồi".
Sau đó, Hoang Thần liền thu phi kiếm vào trong nhẫn trữ vật, định ngồi xuống tiếp tục tu luyện thì một âm thanh từ bụng hắn vang lên. Hắn đã nửa ngày chưa ăn gì "ngược lại là quên mất cái này" Hoang Thần buồn bực nói.
...
Hai mươi phút sau
Hoang Thần nằm dựa vào thân thể của con chim đại bàng, nhìn về phía trước nơi hắn vừa làm một chỗ để nướng thịt. Hiện tại, hắn đang nướng một con heo rừng do tùy tiện bắt về.
Một lúc sau, thịt đã nướng chín. Hoang Thần liền tùy tiện cắt một miếng thịt trên người con heo nướng, hắn cầm miếng thịt chậm rãi ăn.
Ăn được vài miếng, thì hắn nghe được đằng sau đang có tiếng nước chảy. Trên gương mặt Hoang Thần lộ vẻ kinh ngạc, sau đó quay đầu lại sang. Thì thấy con chim đại bàng đang chảy nước miếng, một mặt nhìn chằm chằm vào con heo nướng.
Hoang Thần thấy vậy liền cười cười nói: "Thấy hôm nay ngươi khổ cực như vậy, hiện tại ban thưởng ngươi a".
Vừa nói xong, hắn điều khiển thanh phi kiếm của mình cắt con heo rừng thành từng miếng, rồi dùng linh lực nâng lên trước mỏ của con đại bàng.
Con đại bàng thấy vậy, liền bắt đầu gặm nuốt. Một lúc sau khi con đại bàng ăn no rồi, nó bắt đầu nằm xuống đất lăn ra ngủ.
Thấy một màn như vậy, Hoang Thần cũng liền một mặt cười cười. Đúng lúc này, dường như đã phát giác ra được thứ gì. Hoang Thần sắc mặt liền nghiêm túc nhìn về phía xa cách đó khoảng tám mươi mét.
Vốn là trong màn đêm, lùm cây đang rất yên tĩnh bỗng vang lên "xì xào, xì xào". Một đám thổ dân mặc quần áo làm bằng lá cây, trên tay cầm một cây lao có đầu nhọn bằng đá đi ra từ trong bụi.
Đi theo sau bọn hắn là một đám thổ dân trong đó chủ yếu chỉ có nữ nhân, nam thì chỉ có những bé trai còn tuổi nhỏ. Những người này đang bị đám thổ dân này áp giải về bộ lạc.
Thấy vậy, Hoang Thần chậm rãi tiến lên vừa quan sát. Đến một lúc sau hắn đã đến núp sau một thân cây nghe lén những gì bọn hắn nói.
PS: Do đã lấy được tri thức về ngôn ngữ của đám thổ dân này từ tù trưởng man hùng bộ lạc nên Hoang Thần đã có thể nghe hiểu được bọn này nói gì.
"Không biết lần này có bắt đủ được con mồi cho tế thần đại điển hay không đây. Nhà ta con cái có ba đứa, do lần trước bắt thiếu người nên đã phải bù hai đứa vào tế thần đại điển. Nó đều là ruột thịt của ta a" một tên nam nhân thổ dân buồn phiền nói ra.
"Ngươi còn rất tốt, nhà ta có năm đứa con, do bắt thiếu con mồi, nên cả năm đứa con của ta đều đã bị bắt đi hiến tế" một tên nam nhân thổ dân khác hai mắt đẫm lệ nói ra.
Nhưng khi hắn vừa nói ra liền có một thanh lao phóng mạnh ra, trực tiếp xuyên thẳng vào đúng vị trí tim của tên thổ dân vừa nói kia. "Phốc phốc" hai tiếng, máu văng tung tóe chảy dài lên mặt đất.
Lúc này một tiếng bước chân vang lên, một đại hán râu quai nón, trên mặt có những vết sẹo, làn da hơi ngăm đen, mặc một bộ quần ác bằng da hổ vừa đi đến. Trong miệng lại hung ác quát mắng: "Tên to gan này vậy mà dám nói xấu tế thần đại nhân tội đáng chết. Đám các ngươi phải biết rằng con của các ngươi có thể được tham gia tế thần đại điển liền là phúc khí ba đời của bọn hắn. Vậy mà các ngươi lại dám làm cái vẻ mặt ủ rũ này!"
Tuy là bị quát mắng nhưng đám thổ dân cũng không dám cãi lại nửa câu, chỉ có thể gật đầu liên tục trong miệng thì nói: "Tù trưởng đại nhân, người dạy chí phải".
Từ đằng xa vừa nghe lén vừa nhìn trộm Hoang Thần, thấy được cảnh này thì lông mày khẽ nhíu mày một cái. "Con mồi? Hiến tế?" Chả lẽ ở sau đám thổ dân này còn có một tu sĩ khác đang thao túng?
Tuy trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng thứ hắn chú ý lại là hành động của đám thổ dân kia, nhất là tên Tù Trưởng kia. Chỉ thấy hắn đột nhiên kéo tay một cô bé thổ dân vào rừng, với vẻ mặt dâm tà.
Thấy một màn như vậy trong đầu Hoang Thần lóe lên suy nghĩ: "Chỉ cần bắt tên kia sưu hồn hắn thành công liền có thể đạt được đáp án".
Hoang Thần không suy nghĩ gì nữa, bắt đầu phóng đi như bay, nhưng vẫn có thể tránh né được tầm mắt của đám thổ dân kia. Phi một lúc thì cuối cùng cũng đã đuổi kịp.
Chỉ thấy lúc này tên tráng hán đã đè ép cô bé vào cái cây. Đang lúc hắn định giở trò đồi bại thì, "xoẹt" một đạo gai đất mọc lên từ dưới đất lên đâm thẳng về phía hạ bộ của tên Tù Trưởng này.
"À á aaa" một tiếng thét to vang lên. Tuy nhiên khi vang ra được vài mét thì lại im bặt. Đấy là do Hoang Thần thi triển cách âm kết giới ngăn chặn âm thanh từ bên trong vang ra bên ngoài.
Thấy một người nữa lại xuất hiện, cô bé vốn đã hoảng sợ nay càng run hơn. Tuy nhiên Hoang Thần chỉ vuốt ve nhẹ vào đầu của cô bé và nói: "Ngủ đi, rồi mọi chuyện sẽ qua". Vừa nghe hắn nói xong, cô bé đã ngã gục xuống đất do bị đánh ngất.
Sau khi đánh ngất cô bé, hắn mới bắt đầu quay sang nhìn chằm chằm đang đau đớn vì bị phế tiểu huynh đệ tên tù trưởng. Hắn cũng không nói gì với tên này, chỉ lạnh lùng nhìn qua hắn. Sau đó đặt bàn tay lên đầu tên tù trưởng bắt đầu thi triển sưu hồn thuật.
...
Năm phút sau.
Sau khi đã sưu hồn thành công tên tù trưởng, sắc mặt của hắn vừa mang theo vài phần cổ quái và phần ngưng trọng.
Cổ quái chính là tù trưởng này là tên Minh Đức được lão tù trưởng nhắc qua. Đọc qua linh hồn của hắn, Hoang Thần biết tên này là một kẻ biến thái và bệnh hoạn có đặc thù yêu thích với trẻ con.
"Tên rác rưởi như ngươi không nên tồn tại trên cõi đời này!" Hoang Thần lạnh lùng nhìn thân thể ngất xỉu do bị sưu hồn của Minh Đức. Hắn sử dụng pháp thuật phế bỏ tứ chi của hắn, sau đó dùng linh lực đem hắn nhấc lên ném xuống sông làm mồi cho cá.
Vốn là hắn có thể giết luôn tên này không cần phải phiền phức như vậy. Tuy nhiên sau khi sưu hồn tên Minh Đức này, hắn liền biết tên này đang bị thao túng một phần tâm trí bởi một con Tam đầu Huyễn Tâm Xà. Con xà này có ba cái đầu chuyên điều khiển huyễn thuật, có thể dễ dàng điều khiển linh hồn yếu kém của người bình thường.
Tất cả thổ dân đi ra ngoài đi săn bắt "con mồi" đều được lạc ấn lên tiêu ký của nó. Nếu hắn thực sự ra tay tiêu diệt hết đám thổ dân kia, thì hành động lần này liền trực tiếp thất bại.
Đồng thời hắn cũng biết được nơi con rắn kia ở. Con rắn kia còn rất biết chọn địa điểm ẩn náu, đó chính là cái mỏ linh thạch kia.
Tuy nhiên, điều khiến hắn ngạc nhiên hơn cả là tu vi của con xà yêu này vậy mà đã tu luyện được tới Ngưng Khí tầng bảy.
"Chắc chắn là trong cái mỏ linh thạch kia cất dấu thứ gì. Nếu không lấy cường độ kinh khí mỏng manh ở nơi này còn lâu mới đủ để sinh ra một con yêu thú cao cấp như vậy.
"Hiện tại, ta phải nghĩ ra phương pháp ẩn náu vào mà khó bị phát hiện nhất". Nhưng sau đó đầu hắn chợt lóe lên linh quang. Hắn nhìn chằm chằm vào cô bé đang nằm ngủ ở kia.
"Có cách rồi!"
Mười phút sau.
Một đại hán cùng với một cô bé đi ra. Trên vẻ mặt của đại hán thì giả vờ, lộ ra vẻ sảng khoái. Còn vẻ mặt của cô bé thì nghi hoặc như tự hỏi vừa nãy mình đi ra đó để làm gì?
Nhưng đang tự hỏi, nàng đã bị một nữ thổ dân ở xa chạy đến ôm lấy. Vừa ôm lấy nàng, nữ thổ dân kia liền khóc. Sau đó ánh mắt căm thù nhìn về phía đại hán.
Tuy nhiên, đại hán thấy vẻ mặt căm thù của nàng, lại không hề có chút cảm giác nào. Quay đầu đi ra chỗ đám thổ dân của Thanh Dương bộ lạc.
Đại hán này không ngoài ai khác chính là Hoang Thần sau khi sử dụng dịch dung thuật. Mà ngoại hình hắn lựa chọn là vẻ ngoài của tên Minh Đức kia.
Vừa về đến đội, hắn liền nhấc tay lên nhắc nhở mọi người phải đứng dậy nên đi tiếp.
Cứ như vậy hắn liền cùng với đám thổ dân "đồng bọn" một lần nữa đạp lên cước họ hướng lên phía trước.
...
Ngày hôm sau.
Sau hơn một ngày cước bộ mệt mỏi, cuối cùng họ cũng đã đạt được mục đích cuối cùng của chuyến đi này. Đó chính là Thanh Dương bộ lạc.
Thanh Dương bộ lạc có các kiến trúc cùng Man Hùng bộ lạc rất tương tự. Nhưng có điều chỉ là trông đại khí hơn mà thôi.
...
(Còn tiếp)