Hoang Thần trong hình dạng của Minh Đức dẫn theo đoàn người về lại bộ lạc. Vừa vào trong bộ lạc, hắn liền cảm nhận được một bầu không khí ngưng trọng cùng đè nén.
Hắn vừa đi vào liền thấy một số tên thổ dân binh sĩ đang túm lại nói cái gì đó. Trên vẻ mặt của bọn hắn tràn đầy sự lo lắng cùng bất an. Bỗng dưng những tiếng bước liên tục vang lên. Nghe thấy nhiều tiếng bước chân từ đằng xa, những tên thổ dân binh sĩ nghe thấy vậy liền quay mặt ra nhìn.
Trước mắt bọn hắn là một tráng hán mặc một thân quần áo làm bằng da hổ. Trên mặt có những vết sẹo đang dẫn theo một đoàn người đi đến. Vừa thấy hắn tới những tên thổ dân binh sĩ đều biết hắn là ai. Bắt đầu nhao nhao hành lễ, thái độ mang theo cung kính cùng sợ hãi.
Thấy bọn hắn như vậy, Hoang Thần trong hình dạng của Minh Đức mới nói ra: "Các ngươi đứng lên a, lần này ta và các binh sĩ đã công phá thành công Dã Lang Bộ Lạc. Nam nhân đã giết hết, nữ nhân cùng trẻ em đã đem về".
Nghe hắn nói như vậy, những tên binh sĩ thổ dân mới yên tâm một chút, một tên trong số đó vui vẻ nói: "Thật là may mắn, lần này bộ lạc sẽ không còn phải cống hiến trẻ em cho nghi lễ tế thần nữa."
"Ừ, các ngươi hãy cùng những binh sĩ này đưa bọn chúng đi, ta sẽ về nhà nghỉ ngơi trước." Hắn vừa nói xong liền dựa vào ký ức sưu hồn từ Minh Đức để tìm đến nhà của hắn.
Bây giờ là buổi sáng, các thổ dân trong bộ lạc đều đi làm việc rồi, nên đường đi khá vắng vẻ. Thi thoảng có vài người qua lại, khi nhìn thấy hắn đều cung kính cúi đầu hành lễ, đợi hắn đi qua mới ngẩng đầu lên đi tiếp.
Khoảng một lúc sau, Hoang Thần đến trước một gian nhà bằng đá, trang trí giống như nhà của lão tù trưởng Man Hùng bộ lạc, chỉ có mấy bộ bàn ghế đá và chiếc giường đá.
Đi vào gian nhà, Hoang Thần liền khôi phục tướng mạo ban đầu của mình, nhưng lúc này trên khuôn mặt hắn đã hiện lên vẻ nghiêm túc. Vừa nãy hắn cảm nhận được một ánh mắt đang theo dõi mình khi đang nói chuyện cùng đám binh sĩ, ánh mắt ấy có vẻ muốn xem rõ hắn, nhưng rồi nhanh chóng rút lui.
"May mắn, ta không lộ ra bí mật nếu không sẽ rất phiền phức." Vừa nãy trong áp lực của ánh mắt kia, hắn cảm nhận ra được tu vi của con Tam Đầu Huyễn Tâm Xà này, quả giống y như lúc sưu hồn, tu vi của con Tam Đầu Huyễn Tâm Xà này đã đạt đến Ngưng Khí tầng bảy.
Hoang Thần gương mặt trầm tư nói: "Ngưng Khí tầng bảy à, thật sự là phiền phức. Với tu vi Ngưng Khí tầng bốn và 46 điểm linh lực của ta, làm sao có thể đối phó với con yêu thú kia sánh ngang Ngưng Khí tầng bảy với ít nhất 106 điểm linh lực. Nếu vậy thì cũng chẳng khác gì tìm chết."
Thực ra, hắn cũng có thể lựa chọn trốn đi, nấp ở một nơi khác đợi đến khi tu vi khôi phục đến Ngưng Khí hậu kỳ, lúc đó có thể chém giết con Tam Đầu Huyễn Tâm Xà này một cách dễ dàng.
Nhưng vấn đề là, linh khí ở địa phương này gần như không có, mà viên linh thạch trong tay hắn thì đã tiêu hao gần hết, chỉ còn đủ để hắn khôi phục thêm vài điểm linh lực, cũng không có tác dụng lớn.
Đang lúc hắn đang suy nghĩ, thì cảm nhận được điều gì đó, liền biến hình lại thành Minh Đức. Vừa làm xong, hắn liền bước ra bên ngoài gian nhà, vừa bước ra hắn liền nghe thấy một tiếng bước chân từ xa, chủ nhân của âm thanh bước chân là một tên nam nhân thổ dân, tuổi còn khá trẻ, chỉ khoảng hai mươi tuổi, đang đi về phía hắn.
Theo trí nhớ hắn sưu hồn từ Minh Đức, thì tên thổ dân này chính là một trong hai tên binh sĩ được phái đi canh gác mỏ linh thạch nơi con Xà Yêu đang cư ngụ, đồng thời kiêm luôn công việc làm người phát ngôn cho con Xà Yêu kia.
Tên thổ dân kia đi đến, khi đến trước mặt hắn liền cúi đầu nói: "Tù trưởng đại nhân, Tế thần đại nhân muốn gặp ngài, nói là có nhiệm vụ giao cho ngài, xin mời ngài hãy theo ta."
"Được rồi, ngươi dẫn đường đi." Hoang Thần trong bộ dạng của Minh Đức nói ra.
Vừa nói xong, hắn liền cùng tên thổ dân kia tiến về phía trước, đi được một lúc đã ra khỏi bộ lạc, đến gần một khu rừng.
Khu rừng rậm rạp, xuyên qua những bụi cỏ, Hoang Thần cùng tên thổ dân đi vào trong khu rừng. Đi tiếp gần nửa dặm thì đến gần một bãi đất trống, phía trước có thể nhìn thấy một doanh trại nhỏ được bao bọc bởi những cọc gỗ, phía bên trong là một trung niên thổ dân đang canh gác.
Tên thổ dân này liên tục nhìn quanh, một lúc sau mới bình tĩnh lại, sau đó lại lặp lại những động tác kia.
Bỗng dưng "xì xào, xì xào" những âm thanh do bụi cỏ bị đẩy vang lên, "Hử" tên thổ dân vốn đang lơ đãng đột nhiên nghe được âm thanh này bỗng dưng cảnh giác lên, lấy ra cây lao sẵn sàng chiến đấu.
Đúng lúc này, hai bóng người từ trong bụi cây bước ra, một người là tên thanh niên thổ dân, người còn lại là "Tù trưởng" của Thanh Dương bộ lạc.
Vừa thấy nhìn thấy hai người, vốn tên thổ dân đã lâm vào trạng thái chiến đều dừng lại, sắc mặt hắn hòa hoãn lại, chạy đến trước mặt "Tù Trưởng" cúi đầu hành lễ nói: "A Sán gặp qua tù trưởng đại nhân".
"Đừng khách sáo thế" Hoang Thần nói rồi giơ tay giúp A Sán đứng vững, rồi buông tay ra.
Sau đó, Hoang Thần quay mặt nhìn về phía khu doanh trại, nơi có một cái hang tròn to, rộng năm mét, dài bảy mét. Quanh miệng hang có một đường hầm xoắn ốc, dẫn xuống sâu trong lòng đất. Hoang Thần không do dự, bước xuống đường hầm đó.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
...
Không biết đã đi bao nhiêu bước, cuối cùng hắn cũng đến đáy đường hầm. Hắn hoàn toàn có thể nhảy thẳng xuống, nhưng vì đang giả làm Minh Đức, một phàm nhân, nên hắn phải giữ vẻ bình thường.
Đến đáy đường hầm, hắn thấy trước mắt có một cái lỗ lớn, cao hai mét, rộng năm mét. Hắn liền bước vào lỗ đó, vừa vào đã cảm nhận được một luồng linh khí mát lành phả vào mặt. Linh khí ở đây đậm đặc đến nỗi đã biến thành chất lỏng.
"Linh khí thật là đậm đặc, linh khí ở đây ít nhất cũng bằng với linh vụ trì của một số tông môn thượng cổ. Nếu có thể tu luyện ở đây chỉ trong nửa năm, là ta có thể khôi phục lại ba nghìn điểm linh lực, trở lại cảnh giới giả đan. Sau đó dùng kim nguyên đan đột phá gông xiềng, trở thành tu sĩ kim đan kỳ." Hoang Thần nghĩ trong lòng, cảm thấy hào hứng.
Nhưng bên ngoài, hắn vẫn giữ mặt lạnh, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Đây là một lối đi hẹp, chỉ vừa đủ cho hai người như hắn đi qua. Xung quanh rất tối, nhưng với thị lực của tu sĩ, hắn vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ.
Bên tường đường hầm, có những viên đá màu xanh dính chặt vào đá. Trên trần đường hầm cũng có những viên đá màu xanh. Tất cả những viên đá này đều là trung phẩm linh thạch.
Nếu con rắn kia không ở đây, hắn sẽ lấy ra phi kiếm, nạo sạch linh thạch ở đây. Hắn cứ thế đi tiếp, cho đến khi đi được hơn trăm mét thì dừng lại. Bởi vì trước mắt hắn, cửa hang đã mở rộng, bên trong là một hang động rộng lớn.
Nhưng hắn không chú ý đến hang động, mà chú ý đến một con rắn ba đầu, có da trắng tím, trên ba cái đầu đều có một con mắt thứ ba. Răng nanh của nó rất to, lưỡi thỉnh thoảng nhô ra, phát ra tiếng "Xì xì". Nếu so sánh về kích cỡ, thì những con rắn lớn ở Địa Cầu cũng chỉ bằng một cái nanh của nó.
Hắn vừa bước vào hang động, âm thanh tiếng bước chân của hắn liền vang vọng khắp hang động. "Cạch cạch", âm thanh vọng khắp hang động. Con rắn đang ngủ say kia cũng vì âm thanh của hắn mà tỉnh dậy.
Con mắt của con rắn mở ra, liền nhìn chăm chăm vào Hoang Thần. Từ đôi mắt thứ ba của nó, đang phát ra ánh sáng tím, muốn xuyên vào ý thức của Hoang Thần.
Thấy vậy, Hoang Thần cũng không chống cự, để cho con rắn xuyên ánh sáng tím vào thức hải của mình. Nếu đối với tu sĩ cùng cảnh giới, việc để kẻ địch xâm nhập thức hải của mình thì không khác gì tự sát.
Nhưng điều này chỉ áp dụng khi tu vi tương đồng hoặc thấp hơn thôi. Mặc dù tu vi chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng thức hải của giả đan kỳ vẫn còn. Chỉ là không thể điều khiển được nhiều thôi. Nếu con rắn yêu này tấn công thức hải của hắn, thì chết chính là nó.
Tuy nhiên, đó là hắn nghĩ quá nhiều. Đối với một "phàm nhân", thì con rắn yêu kia một đòn cũng có thể giết chết, không cần phải dùng thủ đoạn như vậy.
Tuy nói nhiều như vậy, nhưng nãy giờ mới trôi qua vài giây thôi. Tia sáng tím kia xuyên vào thức hải hắn, khiến cho suy nghĩ của hắn bắt đầu bị thay đổi. "Huyễn thuật? Vậy ta sẽ chơi cùng ngươi."
Hoang Thần trong lòng cười lạnh nói.
"Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là Minh Đức! Ngươi thật là gan dạ, dám đứng trước mặt ta mà không sợ hãi!" Tiếng nói ầm ầm của con rắn lớn vọng khắp hang động, làm cho những hạt đá từ trên cao rơi xuống tạo nên tiếng kêu lớn.
"Con rắn này sao lại có thể nói chuyện? Không, nó đang dùng huyễn thuật để truyền tâm, chắc là nhờ thế nó mới có thể lừa bịp người khác" Hoang Thần tự nhủ trong lòng.
...
(Còn tiếp)