Tu Tiên: Vừa Bắt Đầu Lại Có Tu Vi Kim Đan

Chương 7 - Linh Châu Cùng Gặp Lại "Mãnh Thú"

Trong đầu Hoang Thần đang suy nghĩ, thì con rắn kia lại mở miệng ra lệnh " gần đây ta cảm nhận được một thứ gì đó xuất hiện ở phía Tây, cách nơi này năm dặm, nhưng vì thân thể của ta không tiện điều động nên ngươi hãy đi một chuyến a".

"Ta tất không làm nhục mệnh, tế thần đại nhân" Hoang Thần trong hình dạng của Minh Đức giả vờ cúi đầu cung kính nói.

Con Xà Yêu thấy hắn thái độ cung kính như vậy, liền hài lòng nói "ta rất thích những kẻ thức thời như ngươi, chỉ cần ngươi..." Nhưng chưa kịp đợi con Xà Yêu nói xong thì Hoang Thần trong hình dạng Minh Đức bỗng dưng hóa thành một thanh phi kiếm phi ra, nhắm thẳng vị trí bảy tấc của con Xà Yêu.

Thanh phi kiếm phi với tốc độ rất nhanh, chỉ trong vài giây thanh phi kiếm đã bay xuyên qua chỗ bảy tấc ở cái đầu giữa của con Xà Yêu.

"Phốc phốc" hai tiếng đầu giữa của con Xà Yêu đã bị chặt rơi, "Bộp" một tiếng cái đầu giữa của nó rơi xuống đất khiến cho máu văng ra tứ phía, cái đầu này của nó tuy đã bị chặt nhưng hai mắt vẫn mở to ra đang trợn trừng nhìn như chưa thể tin được việc vừa xảy ra.

"Muốn chơi huyễn thuật với ta? Ngươi còn non lắm" thanh âm của Hoang Thần vừa nói xong, hắn liền đã xuất hiện ở trên một cái đầu khác của nó.

Vừa xuất hiện hắn liền điều khiển thanh phi kiếm 【Liệt Hoả】 đâm thẳng về phía bảy tấc của con Xà Yêu, âm thanh "Phốc Phốc" lại vang lên, một cái đầu của nó lại vô lực rơi xuống đất, Hoang Thần cũng nhờ vậy mà đáp đất thành công.

Nói lâu như vậy nhưng thời gian thực tế chỉ mới trôi qua vài hơi thở mà thôi, lúc này con Xà Yêu kia mới kịp suy nghĩ nhưng vì không còn ở trong huyễn thuật nên, trong miệng của nó chỉ có thể phát ra những tiếng "Xì Xì".

Nó ánh mắt hung ác nhìn vào Hoang Thần như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, "Hừ chết đến nơi rồi còn dùng ánh mắt đấy nhìn ta" Hoang Thần khinh thường nói.

Vừa nói hắn vừa di chuyển thật nhanh tiến đến phía cái đầu cuối cùng của nó, tuy nhiên lần này con rắn đã phòng bị, Hoang Thần vừa di chuyển định tấn công nó, thì nó đã từ trong miệng nó đã phun ra một bãi độc.

Con rắn vừa phun ra độc, Hoang Thần liền có chuẩn bị từ trước né sang hướng khác tránh được độc từ miệng con rắn, độc không rơi trúng mục tiêu mà rơi trên mặt đá khiến cho đá bị ăn mòn phát ra âm thanh "Xì Xì".

Thấy phun độc một lần không trúng, con rắn kia bắt đầu mở hình thức máy sấy liên tục phun độc.

Tuy nhiên lần nào đến gần Hoang Thần cũng bị hắn tùy tiện né đi, con rắn thấy phun mãi không trúng bắt đầu dùng cái đuôi của mình đập loạn xạ, khắp hang động khiến cho đá nứt vỡ văng ra khắp nơi.

Đang lúc con rắn điên cuồng vung đuôi loạn xạ, thì Hoang Thần đã nhìn thấy sơ hở trên người của nó, "Chính là lúc này" Trong lòng hắn thầm nghĩ, nhưng cơ thể lại không chậm dùng linh lực điều khiển thanh phi kiếm lao nhanh về phía trước.

Phi kiếm phi rất nhanh chỉ trong chưa đầy một giây đã xuyên qua phần bảy tấc của con rắn, "Phốc Phốc" hai tiếng, cái đầu cuối cùng của con Xà Yêu đã ngã xuống, thân thể nó nằm dưới đất trên thân thể sinh cơ cũng dần dần tiêu tán cho đến một lúc sau đã hoàn toàn mất đi sinh cơ.

Sau khi xác nhận con Xà Yêu đã chết hẳn rồi lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù lúc nãy nhìn xem tiêu diệt con Xà Yêu này dễ dàng nhưng thực tế lại tràn đầy hung hiểm chỉ cần không cẩn thận là sẽ mất mạng.

Về phần tại sao hắn lại xuất hiện trên đầu con Xà Yêu, là do khi con rắn này định sử dụng huyễn thuật đối với Hoang Thần đã xâm nhập thức hải hắn, mà lấy thức hải đạt tới giả đan mặc dù do tu vi hạn chế không thể phóng xuất nhưng nếu đối phương tự chui vào thì hắn có thể nhờ tinh thần lực áp đảo, cố ý vặn vẹo suy nghĩ của đối phương.

"Hô xem như cũng đã giải quyết được một cái phiền phức" Hoang Thần thở dài nói.

Sau khi trận chiến kết thúc những bức tường trên hang động vỡ nát, bụi bặm khắp nơi, trong không khí tràn nhập sự điêu tàn.

Sau khi tiêu diệt con Xà Yêu, Hoang Thần đến vị trí xác nó, dùng một mồi lửa đem đốt đi. Vừa đốt xong, thì trong cơ thể của nó bay ra một hạt châu màu xanh giống với y như trong miêu tả của lão tù trưởng.

"Chả lẽ là viên Linh Châu kia?" Thanh âm kinh ngạc của Hoang Thần vang lên, nhưng vừa lúc âm thanh của hắn vừa nói xong thì viên Linh Châu kia lại tự sát nhập vào cơ thể hắn.

Viên Linh Châu vừa sát nhập vào cơ thể hắn, một thanh âm cổ lão liền vang lên trong đầu, "lấy ngũ hành linh khí trong thiên địa làm vật dẫn, lấy thân thể tu sĩ làm căn cơ, trợ giúp tu sĩ bù đắp ngũ hành đúc linh thể, bước qua bình cảnh Hóa Thần bước vào Luyện Hư chi cảnh".

Thanh âm này vừa kết thúc Hoang Thần liền cảm nhận được một lực hút kinh khủng từ trong cơ thể mình phát ra, nó không chỉ giúp hắn bồi đủ ngũ hành linh căn mà còn giúp tu vi của hắn khôi phục, lực hút này kinh khủng tới mức ngay cả những linh thạch trong hang động này đều bắt đầu bị hắn hút ra, đang không ngừng vì quá trình lột xác linh thể của hắn mà ra sức.

PS: Lý do tại sao con Xà Yêu nuốt Linh Châu mà không có lột xác hay các kiểu các kiểu? Thì là do một điều đơn giản là do nó không phải là người và cũng không có linh căn để đúc linh thể nên việc nuốt Linh Châu vào sẽ chỉ giúp nó tu luyện nhanh thôi.

...

30 năm sau

Tại một bí cảnh nào đó.

Thanh Dương Bộ Lạc.

Hôm nay là ngày Thanh Dương bộ lạc đón chào tân nhiệm Tộc Trưởng mà người này lại chính là đời cháu của Minh Đức tên là Minh Nhật, cả bộ lạc tràn trong niềm vui sướng và hạnh phúc.

Kể từ 30 năm trước sau khi Tù Trưởng của Thanh Dương bộ lạc Minh Đức đi gặp "Tế Thần" đại nhân liền một đi không trở lại, lúc đầu cả bộ lạc đều rất hoang mang nhưng mãi tận vài tháng không ai nhận được yêu cầu hiến tế nào của "Tế Thần" đại nhân nữa.

Cả bộ lạc đều rất vui mừng ăn mừng lớn ba ngày ba đêm, còn những thổ dân bị bắt kia đều được thả tự do, có người lựa chọn rời đi nhưng cũng có người ở lại trở thành bộ lạc một thành viên, mặc dù trong lòng cũng có khúc mắc nhưng cũng không thể làm gì hơn, tân nhiệm tộc trưởng mới cũng xuất hiện, là đời con của Minh Đức, Minh Hàn.

Và nơi tế thần nghỉ lại đã trở thành một chỗ cấm địa không ai dám bén mảng đến, nhưng hàng năm bọn thổ dân này sẽ định kỳ đến đây để tổ chức cúng bái nhằm tỏ lòng tôn kính, cũng giết một số con heo rừng, con trâu rồi ném xuống hang xem như là tế phẩm.

Mà buổi lễ lần này là lần thứ 30, vị Tù Trưởng hiện tại của bộ lạc Thanh Dương, tên là Minh Nhật, dẫn đầu đoàn người tiến đến trước vị trí cũ xóa doanh trại, bọn hắn đến gần cửa hang bắt đầu ở chỗ này làm lễ cúng bái, Lửa trại sáng lên, họ bắt đầu nướng thịt và cất lên tiếng hát, nhất thời không khí nơi đây tràn ngập sự ấm áp và vui tươi.

Đang lúc Tù Trưởng và những bô lão trong bộ lạc đem những con heo, con trâu đã săn giết được định ném xuống hang thì, bỗng một nam nhân từ dưới đáy hang bay lên, người nam nhân ấy chính là Hoang Thần.

Hắn mặc một bộ y phục trắng. Bộ y phục được làm từ lụa trắng mềm mại, trang trí những họa tiết vàng óng ánh, thần thánh. Dải ngang vai hắn là những viền vàng tơ lụa trông vô cùng đẹp mắt.

Tóc dài của Hoang Thần rơi dài ngang vai. Hắn đứng lơ lửng trên không trung, ánh mắt tuy không lộ vẻ gì nhưng cũng cho người ta cảm giác cao ngạo tận xương.

Đám thổ dân vừa nhìn thấy Hoang Thần liền kinh ngạc và kính phục trước sự hiện diện của Hoang Thần, sau đó bọn hắn mới phản ứng lại cùng quỳ xuống, thể hiện lòng tôn kính và sợ hãi trước hiện thân của Hoang Thần.

Hoang Thần chỉ mỉm cười nhìn đám người thổ dân quỳ bái, hắn bắt đầu di chuyển phi như bay trong không trung. Mặc dù hắn đã đi nhưng những người thổ dân vẫn quỳ xuống kính phục trước sự xuất hiện vừa rồi của hắn, mãi một lúc sau bọn hắn mới đứng dậy vẻ mặt sùng kính nhìn về phương hướng hắn bay đi. Khi phi hành rời đi được rất xa nhưng Hoang Thần vẫn cảm nhận được ánh mắt sùng kính đang nhìn theo hướng hắn đi.

Hắn đặc biệt chọn một đỉnh núi cao để đáp xuống. Khi chân chạm nhẹ đất, Hoang Thần nhìn xung quanh với ánh mắt sâu xa. Hắn cảm khái nói: "Không ngờ viên Linh Châu này lại có tác dụng thần kỳ như vậy, nó lại có thể giúp ta đột phá giới hạn của linh lực, khiến cho ta ở trúc cơ Kỳ liền có thể nắm giữ lên tới 5000 điểm linh lực, hay đây chính là tác dụng của Linh Thể sao?"

Thực chất việc hắn khôi phục lại tu vi chỉ mất chưa đến một năm, còn lại là thời gian hình thành Linh Thể. Bây giờ toàn bộ linh căn trong cơ thể hắn đã biến mất, tất cả đều đã dung hợp thành một.

Hoang Thần đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống phía dưới là thung lũng, sau đó hắn nhìn về phía Bắc xa xa. Ánh mắt hắn bên trong chứa đầy sự nghiêm túc và vẻ kiên định: "Nơi tận cùng của thế giới ta phải đến".

Bỗng dưng cảm nhận được một khí tức quen thuộc ở phía thung lũng. Hoang Thần chợt cổ quái nói: "Vậy mà đã có đời cháu". Hắn nhận ra rằng đó chính là con hổ mà hắn đã đối mặt từ lúc mới đến vùng đất này, nói đúng hơn thì chính là đời cháu của nó.

Tuy nhiên hắn chỉ dùng thần niệm đảo qua một cái rồi rất nhanh thu hồi, mỉm cười nói: "Tuy rằng đời ông nội của ngươi đã từng truy sát qua ta, nhưng đấy cũng chỉ là bản năng săn mồi của bọn ngươi. Như vậy liền tha ngươi một mạng a".

Sau đó cũng nhìn về phía bắc nói một mình: "Vậy bây giờ xuất phát a". Hắn vừa nói xong đã phi khỏi đỉnh núi bay mất tăm.

...

(Còn Tiếp)

Bình Luận (0)
Comment