Tu Tiên: Vừa Bắt Đầu Lại Có Tu Vi Kim Đan

Chương 8 - Huyết Liên Tiên Tử

Hoang Thần xác định sẵn hướng đi bắt đầu phi như bay, trên người bạch y như tuyết khiến cho việc hắn phi trên không trung trông giống như một đạo ánh sáng chói lọi, tốc độ phi hành của hắn nhanh tới nỗi tạo thành âm thanh xé gió.

Có lẽ do vừa khôi phục tu vi, hơn nữa điểm linh lực cũng vượt mức đạt đến 5000 điểm linh lực, nên hắn vẫn chưa thể khống chế hết được lượng linh lực của mình, khiến cho những nơi hắn đi qua những con động vật đều chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, run lẩy bẩy.

"Đây chính là cảm giác của lực lượng cường đại sao?" Hoang Thần vừa bay vừa nhìn những con động vật bị uy áp của mình dọa sợ nói.

Sau đó trên miệng hắn lộ ra một nụ cười "Quả thực cảm giác này cũng không tồi".

Tuy nhiên do hạn chế của bí cảnh này nên hắn không thể ở đây đột phá kết đan kỳ, ở cái thế giới này không giống như các tiểu thuyết mà hắn đã từng đọc ở kiếp trước, nếu tu vi của hắn đề cao mức quy định của bí cảnh thì sẽ bị cưỡng ép truyền tống ra ngoài, nhưng ở nơi này nếu thực sự làm như vậy sẽ bị không gian đè ép thành phấn vụn.

...

Hoang Thần liên tục phi hành một năm trời, sáng, chiều phi hành, tối tiến hành khôi phục linh lực, trên đường thi thoảng hết linh lực cũng sẽ nghỉ lại khôi phục, từ sau khi dung hợp với viên linh châu kia thì tốc độ hấp thu linh khí của hắn đã gia tăng chóng mặt.

Việc linh lực mỏng manh trong bí cảnh này không thể làm khó được hắn, bởi vì Linh Thể của hắn còn có một tác dụng nữa là "thu hút", Linh Thể trời sinh đã thân cận với linh khí nên việc linh khí hội tụ xung quanh hắn là bình thường.

Vì vậy nhờ việc không thiếu linh lực duy trì, tốc độ của hắn một mực có thể duy trì khoảng một vạn dặm một ngày, chỉ trong hơn một năm hắn đã vượt qua hơn 360 vạn dặm. Đi một quãng đường dài như vậy cũng khiến hắn trải nghiệm được không ít những cảnh đẹp và đặc sắc của vùng bí cảnh này.

Không, có thể nói nơi đây không còn là một bí cảnh nữa mà nên gọi nó là một thế giới nhỏ thì đúng hơn.

Những bãi biển bát ngát với những giọt nước trong veo và các cơn sóng, những sa mạc vô biên, Hoang Thần bay qua những băng nguyên lớn.

...

PS: Đừng hỏi tại sao không có mặt trời mà lại có sa mạc vì truyện nó vốn đã không có logic gì có thể nói, còn về việc tại sao nơi này ta tả không khác gì trái đất là bởi vì bí cảnh này hoàn cảnh cũng khá giống trái đất chỉ có thêm cái là có chút linh khí nên sẽ sinh ra một chút "đồ chơi nhỏ".

...

Trên đường đi, hắn không chỉ trải qua những khung cảnh kỳ vĩ, tráng lệ mà còn gặp được những bộ lạc tương tự như Thanh Dương bộ lạc và Man Hùng bộ lạc. Trên đường này mặc dù chỉ có di chuyển liên tục, thế nhưng đối với Hoang Thần lại cũng là một trải nghiệm thú vị.

Có thể trong ký ức của chủ nhân cũ thân thể này đối với những thứ này đều đã quen thuộc, thậm chí còn chứng kiến cảnh tượng hơn như này rất nhiều, nhưng đối với kiếp trước chỉ là một người bình thường, những chuyến đi xa nhất liền là đi du lịch mà phần lớn thời gian đều là ngồi trên xe, thì thế giới này thật sự rất mới lạ.

...

Hoang Thần phi hành rất nhanh, khung cảnh phía dưới cũng không ngừng thay đổi theo thời gian di chuyển của hắn, nhưng đột nhiên hắn dừng lại nhìn về hướng Nam cách đây khoảng ba trăm mét.

Chỉ thấy những tòa cung điện được xây dựng với kiến trúc hùng vĩ, sử dụng huyết sắc làm tông màu chủ đạo. Đường nét của chúng rất tinh tế và uy nghi, tạo nên vẻ uy nghiêm của một thế lực thời thượng cổ.

Tuy nhiên kiến trúc hùng vĩ của những tòa cung điện đã trở nên tàn phá và đổ nát do những trận chiến khốc liệt trong quá khứ. Những vết nứt sâu và những mảnh đá vụn trải rải khắp mặt đất, là biểu hiện rõ ràng của sự tàn phá mà thời gian và những cuộc chiến đã mang lại.

Các cột đá cao vút, tròn trịa thẳng tắp, giờ đây đã nghiêng ngả và một số đã gãy nát hoặc chôn lấp trong đống đổ nát. Các bức tường từng được trang trí bằng những họa tiết tinh tế, giờ đây chỉ còn là những tảng đá vỡ nát, toàn bộ các cung điện đều ngập trong một cỗ khí tức mục nát do sự ăn mòn của thời gian. Cảnh tượng này khiến Hoang Thần nghĩ đến một cung điện cổ xưa của một thế lực thượng cổ nào đó.

Hoang Thần từ trên bầu trời hạ xuống phía trước một cung điện phế tích, hắn nhìn xung quanh sau đó cảm thán nói "Thời gian a, tất cả mọi thứ đều sẽ bị ảnh hưởng bởi thời gian, ngay cả ta cũng vậy!".

Hoang Thần, đứng giữa những tàn tích của cung điện, không khỏi cảm thán về sức mạnh của thời gian. Hắn chầm chậm nhìn vào vào cánh cửa và bước vào mà không có chút do dự.

"Ngược lại cũng đã đến đây liền tiến vào thử xem sao a!" Hoang Thần mở miệng nói, từ khi đến gần các cung điện này thì thần niệm của hắn dường như là bị thứ gì đó ngăn cản không cho phép dò xét.

Hoang Thần bước vào cung điện, một không khí tang thương liền dâng lên trong lòng hắn, ánh mắt hắn nhìn thấy những gặp những vết nứt loang lổ trên trần nhà, những tảng đá rơi bừa bãi khắp nơi trên mặt đất.

Hắn đi qua tất cả những chướng ngại vật này, đi qua rất nhiều hành lang. Xung quanh, những cột trụ bằng đá hiện lên, có những cột còn nguyên vẹn, những nơi khác thì những rạn nứt trên bề mặt tạo nên sự cổ xưa cho cung điện.

Hoang Thần đi qua những hành lang, hắn dành vài giờ liên tục mò mẫm trong cung điện, gặp những gian phòng nhưng bên trong đa số là trống không, hắn cứ liên tục, liên tục đi tiếp.

Cuối cùng, Hoang Thần đến điểm cuối cùng của tòa cung điện, nơi mà hắn phát hiện một cảnh tượng khác biệt. Một tòa cung điện lớn với một ngai vàng ở phía trên cùng, và hai tòa nhỏ hơn bên dưới, ở dưới hai ngai vàng là một ngai vàng nữa, bên cạnh ngai vàng đó là tám ngai vàng khác nhau.

Vừa bước vào trong đây thứ thu hút hắn chính là một nữ tử đang ngồi ở ngai vàng cao nhất.

Nữ tử này, mặc một chiếc váy có thêu hoa sen máu, nàng sở hữu một gương mặt tuyệt mỹ. Mái tóc đen nhánh, tạo nên một khí chất không nói thành lời. Đôi mắt màu đỏ sâu thẳm là điểm nhấn trên khuôn mặt nàng, góp phần làm nổi bật vẻ tinh tế của nụ cười nhẹ nhàng trên đôi môi hồng.

Cảm giác thanh lãnh, lạnh lùng của nữ tử toát lên từ mỗi đường nét của vẻ ngoại hình. Làn da trắng như tuyết với gương mặt xinh đẹp, tạo nên hình ảnh của một tiên tử tuyệt sắc.

"Đẹp! Thật sự là quá đẹp" Hoang Thần thanh âm có vẻ si ngốc nói ra, thực sự mà nói không gì có thể diễn tả được vẻ đẹp của nữ tử này.

Vẻ đẹp của nàng vượt qua sự tưởng tượng của hắn, vượt qua được mọi nữ nhân trong đời trước và đời này đã từng thấy qua, nói nữ nhân đời này là bao gồm cả các tiên tử mà chủ cũ của cơ thể này đã gặp.

Nhưng Hoang Thần cũng không phải là người nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền không dời mắt nổi, vài giây sau hắn khôi phục bình tĩnh nhìn lên bên trên ngai vàng nơi vị trí nữ tử kia đang ngồi, vừa ngẩng đầu lên hắn cũng thấy nữ nhân kia cũng nhìn mình.

Lúc này hắn định mở miệng nói thứ gì thì liền bị một âm thanh trong trẻo cắt đứt! "Ngươi rất hiếu kỳ vì sao ta lại ngồi ở đây ư? Vị khách đến từ dị giới?".

Nghe được từ "Vị khách đến từ dị giới" của từ trong miệng nàng trong lòng Hoang Thần hắn siết chặt, bắt đầu cảnh giác lên, hắn đã bắt đầu âm thầm điều khiển phi kiếm định lúc nào cũng có thể tấn công đối phương.

"Ngươi không cần phải cảnh giác như vậy. Nếu ta có ý đồ gì với ngươi thì cũng sẽ không chọn bây giờ mới ra tay mà đã ra tay từ trước." Âm thanh của nàng lại lần nữa vang lên.

"Chắc hẳn bây giờ trong lòng của ngươi đang có rất nhiều câu hỏi a? Tuy nhiên hãy nghe ta nói đã, chắc hẳn ngươi cũng hiếu kỳ về lai lịch của ta và những tòa cung điện sụp đổ này a?", nữ tử nói ra.

Nhưng không đợi hắn nói cái gì thì nữ tử đã bắt đầu giảng giải.

Được, đây là đoạn truyện của bạn sau khi tôi sửa lại:

Những tòa cung điện này đều là một phần của Huyết Ảnh Ma Thần Điện khi xưa, tòa cung điện cũng là một kiện Linh Bảo mà ta chính là khí linh của kiện linh bảo đó, trải qua một thời gian rất lâu mới hóa hình thành người. Nàng nói, nhưng vừa nói vừa nhìn vào ánh mắt nghi ngờ của Hoang Thần.

"Ta quên mất, ngươi chỉ là một tu sĩ nhân giới thì làm sao biết chuyện của Linh Giới được." Sau đó nàng liền dùng thần niệm truyền một đạo tin tức về hướng của Hoang Thần.

"Thì ra Linh Giới thật sự tồn tại." Tuy ý thức của cơ thể này là người địa cầu xuyên qua, trước đó ở thế giới cũ cũng đã đọc qua nhiều thể loại truyện tiên hiệp, đều có Linh Giới. Tuy nhiên tiểu thuyết là tiểu thuyết, không thể tưởng tượng nó chính xác hoàn toàn được.

Đồng thời hắn cũng đã nhận được tin tức về những cảnh giới cao hơn Hóa Thần/Hóa Ma.

Gồm có:

Luyện Hư/Ma Hồn Kỳ.

Hợp Thể/Thánh Ma Kỳ.

Đại Thừa/Bất Diệt Kỳ.

Độ Kiếp/Nhập U Kỳ.

PS: Hiện tại ta sẽ chỉ sơ qua sẽ không đi vào quá sâu về linh giới.

Thấy gương mặt hắn đang trầm tư sau đó lại khôi phục lại bình thường nữ tử kia liền nói "Hiện tại ngươi cũng đã có sơ bộ hiểu biết về Linh Giới a".

Sau đó nàng liền nhớ ra cái gì, mở miệng nói: "À ta quên mất chưa giới thiệu bản thân mình, tên của ta là Tiêu Thanh Nghi, hoặc ngươi cũng có thể gọi là là Huyết Liên Tiên Tử".

Bình Luận (0)
Comment