"Chỉ đáng tiếc là, ngươi còn non quá!"
Trình Thiếu Văn vừa xuất hiện vừa nói. Tuy nói nhưng tay của hắn cũng không chậm trễ, lập tức chém một phát về phía Âu Dương Húc.
Cảm nhận được mũi kiếm sắp chạm vào cơ thể mình, Âu Dương Húc không kịp suy nghĩ nhiều, hắn lập tức dùng thanh kiếm đỡ lại đòn công kích của Trình Thiếu Văn.
"Keng!"
Âm thanh vũ khí chạm nhau vang lên. Theo sau đó là Âu Dương Húc bị đánh lui về phía sau vài bước, đồng thời ở phần eo của hắn đã xiết hiện một vết cắt, ở chỗ vết cắt đang không ngừng chảy ra máu tươi.
"Không hổ là Ngưng Khí tầng hai. Ở trên đòn công kích kia đã bao hàm linh lực của Trình Thiếu Văn, linh lực của ta không thể nào là đối thủ của hắn nên ta không thể đối cứng được".
Âu Dương Húc trong lòng bắt đầu gia tốc suy nghĩ. Nhưng bề ngoài hắn vẫn đứng đó, không lộ ra mảy may điều bất thường gì.
"Ồ, Trình Thiếu Văn tiểu tử này năng lực chiến đấu cũng không tầm thường, mới Ngưng Khí tầng hai mà đã có thể vận dụng linh lực điêu luyện như vậy. Thật là một hạt giống tốt".
Âu Dương Kiếm đứng bên ngoài mở miệng khen ngợi. Đồng thời ở phía dưới đài các đệ tử vây xem đã cũng nhao nhao thán phục.
"Trình sư huynh thật là lợi hại, cùng một thời gian nhập môn mà ta bây giờ linh lực còn chưa cảm nhận được, mà hắn đã đạt đến trình độ như vậy"
"Ừm, đúng vậy. Môn thân pháp kia của hắn thi triển thật cao thâm, mắt ta còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã xuất hiện ở phía bên trái của Âu Dương sư huynh".
Ở đằng xa, gần chỗ Lưu Cường đang ngồi.
Thiếu nữ mà Lưu Cường đang theo đuổi, đang một mặt ngưỡng mộ nhìn về phía Trình Thiếu Văn, hai mắt của nàng lúc này tràn ngập ngôi sao nhỏ.
Còn tên nhóc Lưu Cường ngồi ở bàn kế bên thì một mặt chán nản, nhìn nàng kia.
Đang lúc Lưu Cường suy nghĩ thì một bàn tay đột nhiên vỗ vào vai hắn.
"Nhóc béo, đang nghĩ gì đấy?"
Người nói chuyện là một thiếu niên cao hơn Lưu Cường nửa cái đầu, thiếu niên này có một mái tóc đen được buộc đuôi ngựa.
"Không có gì đâu, chỉ là ta đang suy nghĩ mà thôi" Lưu Cường trả lời.
Nhưng khi nghe hắn nói, tên thiếu niên kia lại lắc lắc đầu, dùng hai tay của mình đẩy vai của Lưu Cường một cái, khiến cho tên nhóc xuýt ngã.
"Thôi đi! Nhìn biểu lộ này của ngươi hẳn là thích nha đầu kia, nhưng bị người ta ngó lơ đi".
Thiếu niên có tóc đuôi ngựa kia cười ha ha nói. Còn Lưu Cường vừa mới ổn định thân hình, liền mặt đen nói ra: "Trần Chiếu đại ca, ngươi không thể nói vài câu hữu ích được sao".
"Ha ha, nói vài câu hữu ích thì có tác dụng gì".
Trần Chiếu lắc đầu nói. Sau đó gương mặt của hắn liền nhu hòa xuống, vỗ nhẹ vai Lưu Cường nói.
"Thôi! Nàng ta cùng ngươi không có duyên thì cũng không nên cưỡng cầu. Thế gian này thiếu gì tiên tử, thần nữ".
"Chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện, và may mắn đạt đến cấp độ cao, thì đừng nói gì đến nàng kia. Những tiên tử, thần nữ hàng ngày cao ngạo sẽ chủ động tìm đến ngươi".
Nghe Trần Chiếu nói vậy, trên gương mặt Lưu Cường bỗng dưng liền hiện lên vài phần tự tin cùng hi vọng.
"Nhất định ta sẽ trở thành một tu sĩ cấp cao, đến lúc đó xem nàng kia còn dám dùng thái độ như vậy với ta không!"
Lưu Cường quyết tâm nói.
"Ha ha, ta chỉ nói đùa một chút thôi, tên tiểu tử nhà ngươi tưởng là thật à?"
Trần Chiếu cười ha ha, rồi vỗ mạnh một cái vào vai Lưu Cường.
Bị Trần Chiếu đùa giỡn, Lưu Cường cũng không có tức giận, mà hắn lại khắc sâu vào đáy lòng bản thân mình một quyết tâm trở nên mạnh mẽ.
Đồng thời, hắn cũng rất cảm động về hành động của Trần Chiếu, tuy Trần Chiếu hay nói những câu khiến Lưu Cường rất buồn bực. Nhưng trong nội tâm, hắn vẫn rõ ràng, Trần Chiếu từ đầu vẫn luôn giúp đỡ chính mình.
Do đó hắn coi Trần Chiếu thành huynh đệ tốt như Tô Hạo.
"Được rồi! Đến ăn uống thoải mái đi. Bữa ăn của Trình Gia không phải muốn là được ăn đâu, tranh thủ gắp nhiều chút".
Trần Chiếu thanh âm đánh thức Lưu Cường đang suy nghĩ.
Khi Lưu Cường nghe được Trần Chiếu nói. Lưu Cường liền mau chóng quay ra.
Khi hắn thấy Trần Chiếu đang ăn như hổ đói, nhanh chóng dọn từng phần món ăn trên bàn, Lưu Cường mới gấp gáp nói.
"Chiếu ca! Ngươi ăn chậm một chút, đợi ta nữa chứ"
Lưu Cường vội vã nói, tuy mồm nói nhưng tay của hắn không chậm. Rất nhanh cầm lấy bát đũa, ăn như hổ đói.
Những người xung quanh nhìn hai người như vậy, đều lộ ra vẻ một kinh thường, có người còn thầm mắng.
"Đệ tử nhà ai vậy? Không có một chút giáo dưỡng nào!".
"Đúng vậy, đúng vậy. Chắc là mấy tên phàm nhân may mắn thức tỉnh linh căn, bước vào tiên môn như chúng ta.
Nhưng phàm nhân vẫn chỉ là phàm nhân, máy cái thói hư tật xấu không thể nào sửa được".
Một tên đệ tử ở gần đó nói.
Còn Trần Chiếu với Lưu Cường nghe những thanh âm chế diễu kia thì không thèm để ý, vẫn tiếp tục ăn như hổ đói.
...
Quay lại trên đài cao.
Lúc này, trận chiến giữa Âu Dương Húc và Trình Thiếu Văn vẫn đang diễn ra kịch liệt.
Tuy Trình Thiếu Văn có ưu thế về linh lực, nhưng hắn cũng thật sự không dám xem thường Âu Dương Húc, nên nãy giờ hai người chiến đấu rất căng thẳng.
Tiếng binh khí không ngừng va chạm, thi thoảng còn có thanh âm pháp thuật đánh ra.
Trận chiến này kéo dài gần mười phút.
Cuối cùng, "Oanh!" Một tiếng.
Thanh kiếm trên tay Âu Dương Húc văng ra ngoài, sau đó không đợi Âu Dương Húc kịp phản ứng, liền có một mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ của hắn.
Nhìn mũi kiếm trước cổ mình. Âu Dương Húc mặc dù có chút không cam lòng, nhưng hắn vẫn mở miệng, hô to: "Ta nhận thua!".
Thấy hắn đã nhận thua, Trình Thiếu Văn ở phía đối diện từ gương mặt nghiêm túc chuyển thành cười nhẹ, rút thanh kiếm về.
Đồng thời hắn còn nói: "Âu Dương sư đệ cảm tạ đã nhường!".
Âu Dương Kiếm thấy cảnh này, gật đầu một cái trên gương mặt mang theo vẻ hài lòng, mặc dù Âu Dương Húc thua, nhưng đây là do hắn thua cảnh giới nên cũng không trách được.
"Được rồi, hai ngươi đã chiến đấu xong, mau lui về đi còn nhường chỗ cho người khác nữa"
Âu Dương Kiếm vừa nói, vừa phất phất tay khiến cho màn sáng bao phủ hai người bị thu lại. Sau đó hắn tiếp tục nói: "Trận đấu thứ nhất đã kết thúc, hai người tiếp theo lên đi".
Cùng lúc với Âu Dương Kiếm nói, thì từ trong hàng đi ra một nam một nữ. Nam gọi là Vân Hải, nữ gọi là Hoắc Phi, đều là đệ tử có thiên phú cao nhất trong lứa đệ tử mới của Đan Huyền Môn.
Hai người vừa bước ra khỏi hàng, liền như Âu Dương Húc và Trình Thiếu Văn vừa nãy.
Theo thứ tự đi ra chỗ có cái la bàn kia, rồi bắt đầu lấy ra vũ khí. Lâm vào tư thế chiến đấu.
Sau khi Âu Dương Kiếm hô bắt đầu, thì cả hai bên đều bắt đầu lao vào chiến đấu. Tiếng vũ khí giao kích không ngừng vang lên, kèm theo đó là thanh âm pháp thuật.
Trận chiến này cũng không lâu như trận của Âu Dương Húc và Trình Thiếu Văn. Chỉ trong vòng bốn phút đã phân ra thắng bại.
Người chiến thắng chính là Hoắc Phi, nàng thừa dịp Vân Hải ở phía đối diện lộ ra sơ hở, liền tung ra hỏa cầu thuật.
Hỏa cầu thuật thế đến rất nhanh, Vân Hải kia không khịp phản ứng. Mắt thấy hắn sắp bị ngọn lửa bao trùm thì từ phía Âu Dương Kiếm bay ra một thủy tiễn.
Thủy tiễn lao với tốc độ đáng kinh ngạc, nhắm trúng ngọn lửa rồi bay xuyên qua. Khiến cho ngọn lửa chưa bay đến gần Vân Hải liền tự nhiên bốc hơi.
"Được rồi, điểm đến là dừng, trận đấu này Hoắc Phi thắng".
Nghe thấy Âu Dương Kiếm tuyên bố, thiếu nữ tên là Hoắc Phi kia mỉm cười, thi lễ nói.
"Cảm tạ Âu Dương sư huynh".
Nói xong, nàng liền không để ý đến Vân Hải đang nằm ở đằng kia. Quay người đi hướng chỗ đoàn người Tô Hạo.
...