Sau bữa trưa, Bạch Đào nói mình cũng phải bắt đầu làm bánh mì, hỏi bọn họ có muốn ở lại xem không.
Khâu Đại Ngưu lắc đầu: "Đây không phải là tay nghề tổ truyền của huynh sao? Bọn ta không dám xem đâu, huynh còn phải dựa vào nó kiếm tiền mà."
Bạch Đào dở khóc dở cười: "Tổ truyền gì chứ, chẳng có đâu."
"Nhưng nói đến chuyện kiếm tiền," Cậu cười hí hửng kể, "Lần trước ta đi chợ, lão bản của Ngũ Phương Trai tìm ta mua công thức làm sữa chiên, ta kiếm được 30 lượng bạc đấy!"
Khâu Đại Ngưu càng đắc ý: "He he, vậy là huynh vẫn không bằng ta với Tranh ca, bọn ta bán con nai sừng tấm, kiếm được hẳn 120 lượng bạc! Ta bảo chia đôi với An ca mà huynh ấy nhất quyết không nhận."
Tống Dĩ An trợn trắng mắt: "Ta có tham gia bắt đâu, ngươi sao không chia cho Vu đại phu luôn đi?"
Khâu Đại Ngưu thật thà gật đầu: "Tìm rồi, Vu đại phu cũng không lấy."
Hắn và Tranh ca đều nghĩ theo nguyên tắc ai thấy đều có phần, nên định chia đều cho bốn người, nhưng hai người còn lại đều từ chối.
Bạch Đào trêu: "An ca là muốn để dành cho ngươi cưới tức phụ đó."
Nhắc đến chuyện cưới tức phụ, Khâu Đại Ngưu không còn bô bô nói muốn sống phong lưu vài năm như mọi khi nữa, ngược lại ấp a ấp úng: "Ta, ta còn có tiền, đủ để cưới tức phụ rồi."
Bạch Đào lập tức bật chế độ hóng chuyện, ghé lại nháy mắt: "Không phải chứ, Đại Ngưu nhà ta phải chăng đã có người trong lòng rồi? Mau khai ra đi, ta còn phải đến hỏi thăm Lan thẩm một chút."
Tống Dĩ An cũng nhào tới hóng hớt: "Đúng đó! Chúng ta là huynh đệ tốt, ngươi giấu chuyện này không phải rồi!"
Mà lúc này, Bùi Tranh đứng bên cạnh chỉ cảm thấy cả người mình có gì đó không ổn.
Y lặng lẽ nhìn Bạch Đào, thấy cậu vẫn cười nói vui vẻ như thường với đám Đại Ngưu, thân thiết vô cùng, lại chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên một tia khó chịu.
Tựa như, ai ai cũng có thể thân thiết với Bạch Đào, có thể cùng cậu cười nói như xưa... duy chỉ có y, là không thể.
Giữa ánh nắng ấm áp, vài người đang ríu rít cười đùa, Bạch Đào bất chợt liếc thấy Bùi Tranh đứng một bên im lìm như tượng gỗ, liền bật cười, vươn tay kéo y lại gần.
"Huynh đừng đứng ngây ra đó nữa, Đại Ngưu còn có người trong lòng rồi đấy, huynh cũng không quan tâm một chút à? Vừa rồi có nghe không, Đại Ngưu nói là một ca nhi đó."
Bạch Đào thấy Bùi Tranh cứ mãi đứng ngoài rìa, trong lòng cũng xót, muốn kéo y cùng hòa vào không khí.
Lúc này, Lâm Tầm vừa tới đã thấy mấy người ngồi ngay ngắn trong sảnh chính, vẻ mặt nghiêm túc, còn Đại Ngưu thúc lại như đang bị thẩm vấn, cậu nhóc nhất thời cũng không biết có nên bước vào hay không.
Cuối cùng là Bùi Tranh phát hiện ra hắn, gõ nhẹ lên mặt bàn, nhắc mấy người: "Lâm Tầm tới rồi."
Bạch Đào gọi: "Tới rồi sao không lên tiếng?"
Lâm Tầm đáp: "Cháu thấy mọi người hình như đang bàn chuyện quan trọng."
"Phụt!" Bạch Đào bật cười, "Cũng khá quan trọng đấy."
Chuyện liên quan đến người trong lòng của Khâu Đại Ngưu cơ mà, sao lại không quan trọng được?
Lâm Tầm nghe vậy liền quay người muốn rời đi: "Vậy cháu lát nữa lại tới."
Bạch Đào kéo cậu nhóc lại: "Không sao, bọn ta cũng nói xong rồi. Nói đi, có chuyện gì thế?"
Lâm Tầm gãi đầu: "Cháu muốn mượn lưới đánh cá của Đào thúc."
Trong thôn, người cậu nhóc quen thân nhất chính là Bạch Đào, nên mới chạy tới tìm cậu.
Bạch Đào chỉ sang Bùi Tranh: "Ta không có đâu, nhưng Tranh thúc của ngươi có đấy. Có điều lưới của y khá to, một mình ngươi chắc khó mà xoay xở, ta đi cùng ngươi."
Tống Dĩ An đứng dậy: "Ta đi lấy cái của ta cho, gần hơn."
Lâm Tầm cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn An thúc."
Nhân lúc Tống Dĩ An đi lấy lưới, Bạch Đào hỏi Lâm Tầm sao đột nhiên muốn bắt cá.
Lâm Tầm cụp mắt xuống, giọng nhỏ nhẹ: "Ngày mai là sinh thần của Chân ca nhi. Trước đây khi cha và cha nhỏ còn, đều sẽ nấu cá cho đệ ấy."
Nay cả cha lẫn cha nhỏ đều đã không còn, cậu nhóc nghĩ, vậy thì để cậu nhóc nấu vậy.
Bạch Đào xót xa xoa đầu cậu nhóc: "Ngày mai ta cũng phải lên trấn, Chân ca nhi có thích gì không? Ta mua cho nó một món lễ vật sinh thần."
Lâm Tầm lắc đầu: "Không cần Đào thúc phải tốn kém."
"Ngươi mà không nói, thì ta chỉ biết mua đại một đống thôi à."
Lại cái giọng quen thuộc ấy, vừa làm nũng vừa dọa dẫm.
Lâm Tầm đành phải nói thật: "Chân ca nhi chỉ thích ăn đồ thúc Đào làm thôi. Lần trước thúc cho bánh màn thầu mới, đệ ấy thích lắm."
Mặc dù lần trước về nhà đã biết thứ đó không phải màn thầu, nhưng Lâm Tầm vẫn nhớ lời Bạch Đào từng nói với mình: Chờ khi ngươi lớn lên, có năng lực rồi, tất cả những điều tốt người khác dành cho ngươi, ngươi nhất định sẽ báo đáp thật tốt.
"Bánh màn thầu mới?" Bạch Đào ngẩng đầu, suy nghĩ một lát mới nhớ ra là mấy ổ bánh mì mình cho hai huynh đệ lần trước, liền cười nói, "Thích là được rồi. Hôm nay ta cũng định làm tiếp, mai ta mang một ít sang cho Chân ca nhi."
Lâm Tầm nghiêm túc: "Hai cái là được rồi."
Bạch Đào thở dài: "Cha và cha nhỏ của ngươi nhất định là người rất tốt, cho nên ngươi và Chân ca nhi mới ngoan ngoãn, đáng yêu đến vậy."
Nghe Đào thúc cũng là người tốt khen cha và cha nhỏ của mình, Lâm Tầm bỗng có chút muốn tâm sự.
"Cha và cha nhỏ đều rất tốt. Cha cũng là thợ săn giống Tranh thúc, săn được tấm da nào đẹp đều không bán, mà giữ lại may đồ cho bọn cháu. Còn cha nhỏ thì biết làm rất nhiều món ngon, dạy bọn cháu đọc chữ, còn đưa ta đến học đường học hành."
Lâm Tầm siết chặt nắm tay: "Hôm tuyết lở, chính cha và cha nhỏ đã liều mạng bảo vệ bọn cháu. Khi hai huynh đệ được cứu ra, bọn họ... đã không còn hơi thở nữa."
Một trận tuyết lở vô tình đã chôn vùi mái nhà hạnh phúc ấy. Khi hai đứa trẻ được tìm thấy, người che chở cho chúng đã mãi mãi rời đi.
Bạch Đào đau lòng ôm lấy Lâm Tầm: "Ngoan, rồi sẽ có những ngày tốt đẹp hơn. Ngươi và Chân ca nhi phải lớn lên thật tốt. Cha và cha nhỏ của các ngươi ở trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ luôn dõi theo các ngươi."
"Đợi mai ta mua ít sữa tươi về, làm món ngọt mới cho hai huynh đệ ăn. Nhất định phải vui lên đấy."
Lâm Tầm ban đầu định từ chối, nhưng lại không nỡ từ chối sự ấm áp này, đành nhẹ nhàng gật đầu.
Bùi Tranh nghe thấy hai từ "sữa" và "món ngọt", lập tức nghĩ tới món sữa chiên.
Y quay đầu nhìn Bạch Đào đang ôm Lâm Tầm đầy xót xa, chẳng lẽ cậu định làm món đó cho Lâm Tầm?
Lần đầu tiên y được ăn sữa chiên, cũng là sau khi Bạch Đào nghe xong thân thế của mình...
Đợi sau khi Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu dẫn Lâm Tầm đi bắt cá, Bùi Tranh mới bất chợt mở miệng: "Công thức sữa chiên bán rồi... vẫn có thể làm chứ?"
Giờ chỉ còn hai người, Bạch Đào cũng có không ít điều muốn nói, liền gật đầu: "Được chứ, chỉ cần không mang lên trấn bán kiếm tiền là được."