Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 101

Từ nhà Chu lão trở về, Bạch Đào lập tức rửa mặt súc miệng sơ qua rồi nằm vật xuống giường ngủ bù. Lúc này cậu vừa mệt vừa buồn ngủ, cả đầu ám đầy mùi dầu khói cũng chẳng buồn để ý, cứ thế đổ người ngủ say.

Trước khi ngủ còn nghĩ, mai lại là phiên chợ, buổi chiều cậu phải làm ít bánh mì, đến lúc đó có thể mang theo vài cái đi tìm Bùi Tranh. Còn y có chịu nhận hay không, đến lúc đó hẵng hay. Ngoài ra, cây ớt non ngoài vườn rau, lát nữa cũng phải ra xem thử thế nào.

Bạch Đào vừa nằm chưa được bao lâu thì đã bị gọi tỉnh. Nghe giọng thì giống như là của lý chính, cậu đành trở mình xuống giường, mở cửa nhà chính thì thấy bên ngoài đen kịt một đám người.

Cái đầu còn chưa tỉnh táo của Bạch Đào lập tức đóng sập cửa lại.

Cái gì thế này? Tận thế xác sống rồi à?

Lý chính còn chưa kịp lên tiếng, thì đã thấy cửa "Rầm" một tiếng khép lại.

Tống Dĩ An đứng phía sau không nhịn được bật cười, dùng khuỷu tay thúc thúc Bùi Tranh: "Bạch Đào chắc bị dọa bởi đám người này rồi."

Lý chính thôn Hạ Hà có phần lo lắng.

Người ta đây là không chịu nhận lời xin lỗi sao? Thế này phải làm sao giờ?

Ông lại quay đầu hung hăng trừng mắt với La lão đại và La lão nhị, đều là do hai kẻ ngu xuẩn này làm chuyện hồ đồ.

Bạch Đào bị gọi dậy đến ngẩn ngơ, cuối cùng đầu óc cũng khôi phục vận hành, nhớ ra chắc là lúc vội ngủ đã quên đóng cửa sân, nên mọi người mới kéo cả vào trong sân thế này.

Cậu vội vàng mở cửa ra, cười gượng nói: "Xin lỗi nhé, lúc nãy ánh mặt trời hơi gắt, chói mắt quá."

Lý chính cuối cùng cũng nhìn rõ người, thấy cái đầu tổ quạ của Bạch Đào thì nhíu mày: "Cháu... có muốn sửa soạn một chút không? Chúng ta đợi ngoài này."

Bạch Đào cũng biết cái đầu tóc lưng chừng của mình sau khi ngủ dậy sẽ thành hình thù gì, bèn đưa tay lên xoa xoa sơ qua mấy cái.

Cậu nhấc chân bước ra cửa, lập tức trông thấy Bùi Tranh đứng ở cuối cùng trong đám người, liền hỏi: "Lý chính, có chuyện gì vậy?"

Đến cả Bùi Tranh cũng có mặt, e là có chuyện lớn rồi.

Lý chính đưa mắt ra hiệu cho lý chính thôn Hạ Hà tự mình lên tiếng.

Lý chính thôn Hạ Hà vội bước lên hai bước, cẩn thận giải thích rõ lý do đến đây, cuối cùng để hai huynh đệ nhà họ La tự mình xin lỗi.

Thật ra chuyện này vốn nên được giải quyết từ hai ngày trước, nhưng La lão đại đột nhiên bị người ta úp bao đánh cho một trận tơi tả. Mặt mũi bầm dập, nhìn không ra hình người, gã sĩ diện, sống chết đòi đợi đến khi vết thương bớt đi mới chịu ló mặt ra ngoài.

Lúc đầu mọi người đều nghi là do Bạch Đào và Bùi Tranh ra tay, nhưng lúc đó Bạch Đào đang lên trấn, thôn Hạ Hà cũng có không ít người trông thấy. Còn Bùi Tranh thì cũng bị người ta thấy đang làm ruộng ngoài đồng.

Cuối cùng ai nấy đều đồng tình cho rằng, là do hai huynh đệ kia bình thường gây thù chuốc oán quá nhiều, người ta thấy gã bị thương, chẳng có sức đánh trả, mới nhân cơ hội ra tay trả đũa.

Kẻ cảm thấy tội nghiệp cho La lão đại thì chẳng có ai, ngược lại, kẻ chê cười thì không ít, thậm chí còn có người nói: đánh hay lắm.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Bạch Đào ngẩn người nhìn sang Bùi Tranh, trách gì lúc ấy y lại bảo cậu rời đi.

Nhưng y làm chuyện như vậy, thế mà một lời cũng không nói với cậu.

Chẳng lẽ Bạch Đào cậu là loại người nghe được vài lời đàm tiếu là lập tức sụt sịt khóc lóc hay sao?

La lão đại và La lão nhị thành thật đưa lễ vật trong tay ra: "Xin lỗi, đây là đồ chúng ta mang đến tạ lỗi."

Giỏ tre trong tay hai người không đậy vải, chính là để cho mọi người thấy được thành ý của họ. Bên trong đựng vài quả trứng gà, ít bột mì cùng một khúc thịt nhỏ, trên cùng còn đặt một gói điểm tâm.

Bạch Đào vốn không định nhận, nhưng nghĩ đến việc Bùi Tranh bị thương vì đứng ra bênh vực mình, bèn đưa tay nhận lấy.

"Bạch Đào ta làm người quang minh lỗi lạc, kiếm tiền cũng dựa vào bản lĩnh của bản thân, mong mọi người tu mi tích đức."

Trong đám người đến xem náo nhiệt có không ít dân thôn Hạ Hà, câu này là cậu cố ý nói cho bọn họ nghe. Dù sao thì từ chuyện sửa học đường lần trước, phần lớn người trong thôn đã biết tay nghề của cậu, sau khi tiếp xúc một thời gian, ít nhiều cũng hiểu được phần nào con người cậu, vốn không phải kẻ nói năng hồ đồ.

Hai huynh đệ nhà họ La bị lý chính dạy dỗ một trận nên thân, giờ chỉ biết gật đầu rối rít: "Sau này chúng ta không dám nói năng bừa bãi sau lưng nữa."

Lúc này Lan thẩm vừa mới biết chuyện, trừng mắt lườm Trương Lộ Sinh bên cạnh: "Chuyện xảy ra như vậy, sao lúc hỏi con không đi làm lại, chẳng thấy con nói gì hả?"

Trương Lộ Sinh oan uổng nói: "Là Bùi đại ca nói nếu Bạch Đào biết sẽ buồn, giấu được chút nào hay chút ấy. Con mà nói với nương, nương nhất định sẽ chạy đi tìm Bạch Đào."

Trước khi rời đi, lý chính vỗ vai Bạch Đào: "Cháu không cần để chuyện này trong lòng, mọi người đều biết cháu là người thế nào. Sau này trong thôn nếu còn ai dám nói mấy lời như vậy, cứ nói với ta, ta nhất định xử phạt nghiêm khắc."

Bạch Đào cười cười: "Trong thôn ai cũng tốt, sao lại nói những lời ấy, đều là nhờ lý chính dạy dỗ nghiêm minh."

Lý chính khoát tay: "Thôi đi, đừng đứng đó tâng bốc ta nữa."

Chờ đám đông giải tán, Bạch Đào đặt giỏ xuống rồi đuổi theo, đúng lúc thấy ba người Bùi Tranh đang đi lên núi.

"Bùi Tranh! Ta có chuyện muốn nói với huynh."

Bùi Tranh định giả vờ không nghe thấy, nào ngờ lại bị Tống Dĩ An kéo lại.

Khâu Đại Ngưu nghe tiếng quay đầu, liền chạy xuống: "He he, Đào ca, huynh có thấy vết thương trên mặt tên La lão đại chưa?"

Hắn hạ giọng, đắc ý nói: "Là ta với An ca đánh đấy, lúc đó đáng ra nên đánh mạnh hơn chút, hôm nay nhìn gã gần như khỏi rồi, ta còn mất luôn cái bao tải vải bố nữa kìa."

Bạch Đào nghe xong, trong lòng chợt ấm lên: "Cảm ơn ngươi với An ca đã giúp ta xả giận, nhưng lần sau đừng làm vậy nữa. Bao tải vải bố cũng không rẻ, vì loại người như vậy không đáng đâu. Đúng lúc gã mang đồ tới, buổi trưa ta nấu ít món, xem như cảm tạ các ngươi."

Tống Dĩ An lập tức đẩy Bùi Tranh quay ngược trở về: "Nghe chưa? Bạch Đào nói muốn mời cơm, mau xuống dưới đi."

Bùi Tranh không muốn: "Ta—"

"Tranh ca, vừa rồi huynh chạy nhanh thế, là trốn ta à?"

Bạch Đào vừa mở miệng, Bùi Tranh đành phải xuống theo, y sợ mình từ chối sẽ khiến Bạch Đào mất mặt trước mặt Không Đại Ngưu và Tống Dĩ An.

Mấy người cùng trở về sân, Bạch Đào bỗng nhiên xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm Bùi Tranh: "Là vì La lão đại nói xấu ta, nên huynh mới đánh gã?"

Bùi Tranh suýt chút nữa đụng vào người trước mặt, thân thể hơi ngửa ra sau, lui một bước, trầm mặc không nói.

Bạch Đào nhìn y lại im lặng, trong lòng bỗng có chút mệt mỏi, "Huynh không nói lời nào, ta sẽ coi như ngươi mặc nhận rồi."

Tống Dĩ An thấy hai người có vẻ có chuyện muốn nói riêng, bèn kéo Khâu Đại Ngưu chạy ra ngoài: "Bạch Đào, ta với Đại Ngưu có chút việc, trưa nay sẽ quay lại ăn cơm."

"Chúng ta có chuyện gì đâu? Sao ta—ưm ưm~" Tống Dĩ An lập tức bịt miệng Khâu Đại Ngưu, mạnh tay lôi hắn đi, "Trẻ tuổi mà trí nhớ đã kém vậy rồi hả?"

Bạch Đào biết Tống Dĩ An cố ý để lại không gian cho cậu và Bùi Tranh, liền cảm kích mỉm cười. Nhưng vừa nãy là cậu tự mình mở lời giữ bọn họ lại, giờ lại để người ta đi thì cũng không tiện.

"An ca, hay là ở lại ăn cơm rồi hẵng đi làm việc? Chúng ta cũng lâu rồi chưa cùng nhau nấu nướng. Lần trước ta lên trấn có mua một ít rượu lê hoa, trưa nay cùng uống vừa ăn vừa trò chuyện."

Ánh mắt Tống Dĩ An đảo qua lại giữa Bạch Đào và Bùi Tranh, cuối cùng gật đầu: "Được thôi. Nhưng là rượu hoa lê của tiệm Hồ Ký à? Nghe nói uống vào êm dịu thơm ngát, giá cũng không rẻ đâu."

Không biết hai người kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng rõ Tranh ca như miệng hũ nút này, có giải quyết nổi không. Đêm đó Bạch Đào khóc thảm đến mức hắn cũng thấy xót ruột.

Bạch Đào gật đầu: "Ừ, đúng là hơi đắt, ta chỉ dám mua có một cân, hôm nay uống thử luôn."

Ban đầu cậu định để dành rượu này để đựng vào hồ lô đưa cho Bùi Tranh, nhưng giờ đối phương chắc chắn không muốn nữa, chi bằng dùng cách này để y cũng được uống một ít.

Nghe nhắc đến rượu là lập tức hào hứng, Khâu Đại Ngưu vừa định nói đã bị Tống Dĩ An cảnh cáo: "Đại Ngưu, ta nói cho ngươi biết, lần này mà còn uống say nữa, ta ném thẳng ngươi xuống sông. Thân thể ngươi nặng thế nào ngươi tự biết, lần nào cõng ngươi về ta cũng khổ sở cả buổi."

Bạch Đào lập tức nhớ lại hôm rằm tháng Giêng ở nhà Lan thẩm, cười cong cả mắt, bật cười thành tiếng: "Đại Ngưu, ngươi còn nhớ không? Đêm đó ngươi uống say, nước mắt nước mũi tèm lem, ôm chặt lấy đùi Tranh ca không buông, cuối cùng còn nằm ngủ luôn ngoài sân."

Bùi Tranh nhìn nụ cười kia của Bạch Đào, nhất thời sững sờ.

Từ đêm hôm đó trở đi, Bạch Đào dường như chưa từng cười như thế trước mặt y nữa.

Bùi Tranh nhớ rõ, trước kia Bạch Đào rất hay cười kiểu đó, rất vui vẻ, rất rạng rỡ, giống như có thể dễ dàng khiến người bên cạnh cũng bị cuốn theo nụ cười ấy.

Khâu Đại Ngưu tuy uống rượu, nhưng không đến mức mất trí, mọi chuyện hôm đó nhớ rõ mồn một, lúc này nghĩ lại cũng đỏ mặt tía tai: "Cái đó... hôm ấy ta quá xúc động, hôm nay nhất định không say nữa đâu."

Bạch Đào bắt chước dáng vẻ khi đó của hắn, nhăn mặt, nhắm tịt mắt lại giả vờ sắp khóc: "Tranh ca! Sau này huynh chính là đại ca ruột của ta! Ta nhất định sẽ phụng dưỡng huynh thật tốt!"

Tống Dĩ An bên cạnh cười nghiêng ngả: "Hahaha, Bạch Đào, ngươi bắt chước giống lắm đấy!"

Khâu Đại Ngưu đỏ mặt đến tận cổ: "Đào ca! Huynh bị Tống Dĩ An dạy hư rồi!"

Bạch Đào tránh bàn tay đang với tới của hắn, cười vang: "Haha, ta vốn đã hư rồi!"

Tống Dĩ An giơ tay đánh Khâu Đại Ngưu: "Nói gì thế hả? Gọi là học hư theo ta? Ngươi có biết nói chuyện không đấy? Còn nữa, phải gọi ta là ca, không được vô lễ!"

Ba người một lời một câu đùa giỡn ồn ào, vui vẻ rộn ràng như thể chẳng có chút muộn phiền nào.

Bùi Tranh lặng lẽ đứng một bên, nhìn ba người đùa nghịch, trong lòng chợt sinh ra một cảm giác vừa ấm áp vừa chua xót.

Quả nhiên, Bạch Đào vẫn thích hợp với dáng vẻ vô tư cười nói như thế này hơn.

Chỉ là, y dường như lại chẳng thể trở thành người khiến Bạch Đào nở nụ cười như thế.

Ban đầu là sợ cậu biết chuyện sẽ buồn, cho nên y mới cố ý giấu chuyện La lão đại. Nhưng không ngờ, người khiến cậu rơi lệ cuối cùng lại chính là y.

Bóng dáng run rẩy dưới ánh lửa hôm đó, mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, luôn hiện về trong tâm trí Bùi Tranh, ám ảnh và khiến lòng y đau nhói không yên.

Bình Luận (0)
Comment