Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 100

Sợ người tránh mặt mình, lúc gõ cửa, Bạch Đào không lên tiếng. Đại Hắc nghe thấy bước chân quen thuộc, lại ngửi được mùi hương quen thuộc, lập tức lao tới cửa, hai chân trước cào lấy cào để, cái đuôi vẫy đến mức sắp gãy.

Bùi Tranh nhìn dáng vẻ đó của Đại Hắc thì biết người ngoài cửa là Bạch Đào. Y đứng dưới hiên nhà, chần chừ đôi chút, mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, mới mặt không biểu cảm mà đi mở cửa.

Bạch Đào cẩn thận quan sát sắc mặt của Bùi Tranh, tuy có lạnh hơn ngày thường đôi chút, nhưng ít ra cũng không có vẻ chán ghét.

Cậu nhoẻn miệng cười, hỏi: "Tranh ca, không mời ta vào uống chén trà nóng à?"

Bùi Tranh im lặng chốc lát, sau đó nghiêng người nhường cậu vào nhà.

Bạch Đào ngồi trong sảnh, mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Tranh đang pha trà cho mình: "Tranh ca, yết hầu không khoẻ à?"

Bùi Tranh cụp mắt, đẩy bát trà về phía cậu: "Không có."

Bạch Đào nâng bát bằng hai tay, uống một ngụm, chậm rãi nói: "Ta thấy huynh từ nãy không nói gì, cứ tưởng yết hầu khó chịu."

Tay Bùi Tranh khựng lại khi đang đặt ấm nước xuống, nhưng cuối cùng vẫn chẳng lên tiếng.

Bạch Đào hỏi thẳng: "Tranh ca là không muốn làm bạn với ta nữa à?"

Bùi Tranh: "Không phải."

Y thật sự không biết nên đối mặt với Bạch Đào thế nào.

Bạch Đào đặt chén trà xuống, đi đến trước mặt Bùi Tranh, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng ta thì không muốn làm bạn với huynh, ta muốn làm phu lang của huynh."

Lời ấy lại một lần nữa khiến Bùi Tranh chấn động, tay siết ấm nước cũng mạnh hơn thường ngày mấy phần: "Ta không muốn thành thân."

Bạch Đào nhìn y tránh ánh mắt mình, bèn nghiêng người cúi đầu xuống, ép y phải nhìn thẳng vào cậu: "Ừ, câu này hôm qua ta nghe rồi. Nhưng ta lại muốn thành thân với huynh, phải làm sao bây giờ?"

Đôi mắt Bùi Tranh khẽ trợn lên, vội vã quay mặt đi: "Chúng ta không hợp."

Bạch Đào bước sang chắn đường y, nói đầy kiên định: "Ta lại thấy rất hợp. Không biết huynh có từng nghe câu 'Ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp' chưa? Huống hồ là... ta thích huynh, rất thích ấy. Thích đến mức chỉ muốn cùng huynh bên nhau."

Bạch Đào lúc nào cũng thẳng thắn như vậy, khiến Bùi Tranh không biết phải làm sao, chỉ có thể cúi đầu khẽ nói: "Xin lỗi."

Bạch Đào bật cười: "Tranh ca, bị từ chối là ta cơ mà, huynh căng thẳng làm gì vậy?"

Bùi Tranh vốn định nói lời nặng một chút để cắt đứt niềm hy vọng của Bạch Đào, nhưng mở miệng mấy lần vẫn không thể thốt nên lời, cuối cùng chỉ đành đứng im lặng.

"Xem ra hôm nay huynh sẽ không đồng ý ở bên ta đâu, vậy ta về trước nhé, huynh nghỉ sớm một chút."

Bạch Đào thấy Bùi Tranh dường như thở phào nhẹ nhõm, liền bật cười, thong thả bổ sung một câu: "Mai ta lại tới."

Vừa nghe thấy cậu nói ngày mai sẽ đến nữa, cả người Bùi Tranh lập tức cứng đờ: "Ngày mai ta không có ở nhà."

"Không sao, buổi tối huynh còn phải về ngủ mà, ta đợi ngoài cửa cũng được."

Bùi Tranh thật sự không hiểu, đối phương rốt cuộc vì sao lại kiên trì đến vậy.

Bạch Đào nhìn ra được sự nghi hoặc của y, nhẹ giọng nói: "Vì ta thích huynh, cho nên sẽ muốn gặp huynh. Hôm nay cả ngày trong đầu ta chỉ toàn là huynh thôi. Khoảnh khắc vừa nhìn thấy huynh, nỗi nhớ nhung bỗng có chốn dừng chân. Huynh không biết đâu, lúc huynh mời ta vào nhà, ta đã vui đến mức nào."

Cậu không cho rằng Bùi Tranh là người dây dưa không dứt trong chuyện tình cảm. Nếu thật sự không có chút cảm tình nào, có khi đã sớm ném cho cậu một chữ "Cút" rồi, sao có thể để cậu vào nhà?

Huống hồ vừa nãy cậu mặt dày dây dưa một trận, Bùi Tranh không những không tức giận, mà thậm chí không nặng lời lấy một câu, chỉ là bộ dạng không biết phải làm gì với cậu thôi.

Chính những chi tiết ấy khiến Bạch Đào đầy lòng tin, gần nước thì sẽ được trăng, lý lẽ ấy không sai, cậu phải cố gắng hơn nữa mới được.

Chỉ đến khi bóng dáng Bạch Đào khuất hẳn sau cánh cổng, Bùi Tranh mới ngơ ngác ngồi xuống, cầm bát trà trên bàn lên uống một ngụm.

Nước trôi xuống bụng, y mới sực nhớ ra... đây là chén trà Bạch Đào vừa uống.

Nghĩ đến từng câu nói "Ta thích huynh" của đối phương, Bùi Tranh bỗng dưng buông tay.

Chén trà còn nửa, bị đánh đổ trên bàn, nước trà lẫn với lá trà theo mặt bàn chảy xuống đất, rơi từng giọt từng giọt.

Bùi Tranh khẽ "Chậc" một tiếng, nhíu mày đứng dậy lấy giẻ lau đi dọn dẹp.

Y không hiểu tại sao Bạch Đào lại thích mình. Cũng không biết thích một người rốt cuộc là cảm giác thế nào.

Chỉ biết tâm trạng của y lúc này chẳng khác nào chén trà bị đổ, cảm xúc kỳ lạ lan ra tứ phía, như muốn ngấm vào từng ngóc ngách, khuấy đảo khiến cả người rối loạn, lòng dạ chẳng yên.

——

Sáng sớm hôm sau phải đến nhà Chu lão, Bạch Đào sợ mình ngủ quên nên suốt đêm chẳng yên giấc, cứ thỉnh thoảng lại bật dậy nhìn một cái cảnh canh. Mãi đến khi nghe tiếng mõ gõ ngoài đường mới nhớ ra trên đời còn có thứ nhắc giờ như thế, lúc này mới ngủ yên ổn hơn đôi chút.

Tận đến canh năm, cậu mới ngáp ngắn ngáp dài mà thức dậy.

Giờ này trời còn tối om, ngoài kia im ắng không một tiếng động, Bạch Đào tay cầm bó đuốc, một mình đi trên con đường vắng vẫn có chút sợ hãi. Chỉ cần nghe thấy gì đó là lập tức quay đầu nhìn quanh, ánh mắt không ngừng liếc tới liếc lui, chẳng dám ngoảnh lại phía sau vì sợ có thứ dơ bẩn nào đó đang đuổi theo mình.

Cậu cũng biết trên đời không có ma, nhưng vẫn không thể ngăn được nỗi sợ trong lòng, lại cứ hay tưởng tượng linh tinh. Cuối cùng chịu không nổi, đành chạy bước nhỏ một đoạn, mãi đến khi trông thấy Lan thẩm đang cầm đuốc chờ mình phía trước, mới thấy an tâm trở lại.

"Lan thẩm, chẳng phải cháu nói sáng nay đừng đi sao? Một mình cháu là được rồi, thẩm mau về nghỉ đi, trời lạnh sương nặng lắm."

Lan thẩm chẳng nói nhiều, cứ thế đi về hướng thôn Hạ Hà: "Thêm một người cũng thêm được việc."

Hơn nữa, bà không làm được chuyện qua cầu rút ván. Đã nói sẽ giúp thì giúp đến nơi đến chốn, sao có thể vì việc của An ca nhi đã được giải quyết là thôi không đi nữa?

Trên đường đến nhà Chu lãoo, phải đi ngang qua một ngọn đồi có mộ phần. Nói thật, Bạch Đào cũng thấy sờ sợ, nên lần này không từ chối Lan thẩm đi cùng nữa.

Vừa đặt chân đến thôn Hạ Hà, liền nghe thấy tiếng kèn sô-na ai oán vang lên, không cần nhìn cũng biết là từ đâu truyền tới.

Khi Bạch Đào và Lan thẩm đến nơi, chỉ thấy người nhà họ Chu đều đã mặc đồ tang, quỳ bên quan tài, đạo sĩ thì vây quanh làm lễ, miệng lầm rầm đọc chú.

Hai người lấy sợi dây gai Chu lão đưa hôm qua ra, đeo lên người, rồi đi đến chỗ bếp ngoài trời bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.

Sợ ban đêm có người đến trộm, nhà Chu lão đã sắp xếp người canh đêm trông chừng đống đồ. Người đó thấy có người đến thay liền ngáp một cái, chuẩn bị rời đi.

Bạch Đào gọi với lại: "Đêm qua vất vả rồi, ta đang chuẩn bị nấu ít bánh trôi, ở lại ăn một miếng rồi hẵng đi."

Mấy người làm bếp lát nữa phải bận rộn suốt mấy canh giờ, chủ nhà có chuẩn bị sẵn ít bánh trôi nếp để mọi người ăn lót dạ trước khi bắt tay vào việc.

Người kia ngượng ngùng gãi đầu, lắp ba lắp bắp nói một câu "Không cần đâu" rồi vội vã rời đi.

Hắn ta canh suốt một đêm, thật ra cũng đói lắm rồi. Nhưng lúc trước từng cùng La lão đại mấy người nói xấu Bạch Đào, giờ thấy chột dạ, chẳng dám ở lại lâu.

Trong lúc Bạch Đào nấu bánh trôi, mấy vị thẩm với mấy huynh đệ được phân công đến phụ cũng lục tục kéo tới. Mọi người ăn nhanh một chút, sau đó thắp hết những bó đuốc còn dùng được, bắt đầu bận rộn chuẩn bị.

Đến khi nhà họ Chu đưa người lên núi, những món cần hấp cần luộc đều đã xong, chỉ chờ lúc đưa tang xong trở về rồi xào nốt mấy món nóng là xong.

Người đến dự tiệc cũng có không ít đi theo lên núi xem náo nhiệt. Nghe Lan thẩm nói, khi hạ táng, chủ nhà sẽ phát cho những người đứng xem một miếng bánh nếp bọc trong giấy đỏ.

Bạch Đào lần đầu nghe nói có phong tục như vậy, tò mò không biết bánh nếp đó trông như thế nào.

Về sau lúc ngồi ăn trong tiệc, thấy đứa trẻ ngồi cạnh đang ăn một miếng, cậu ghé mắt nhìn kỹ. Hóa ra là một khối bánh trắng phau, trên mặt rắc mấy hạt mè đen, nhìn chất bánh thì có phần giống bánh quế hoa.

Thế là cậu lập tức cụt hứng, món này nhìn là biết khô, cậu không thích kiểu đó. Sợ là ăn xong một miếng bánh nếp, phải uống hai bát nước mới nuốt trôi.

Bình Luận (0)
Comment