Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 99

Sáng sớm hôm sau, ngoài sân nhà Lan thẩm,

"Ai u! Mắt cháu sao thế này, sưng cả lên rồi kìa!"

Lan thẩm vừa trông thấy Bạch Đào liền giật mình, có chút lo lắng hỏi: "Xem bộ dạng cháu, tinh thần cũng chẳng khá hơn, có phải trong người khó chịu không?"

Bạch Đào vừa thất bại trong việc tỏ tình, cố gắng kéo khóe môi lên, gượng gạo nở một nụ cười: "Thân thể khỏe lắm, ăn được uống được."

Chỉ là trong lòng khó chịu, đắng ngắt, chua xót mà thôi.

Lan thẩm vẫn đầy lo âu: "Ta xem cháu thế này cứ như sắp đổ bệnh đến nơi rồi. Một lát nữa để ta làm nhiều hơn một chút, cháu đừng tự ép mình quá mà sinh ốm."

Được Lan thẩm quan tâm như thế, tâm trạng Bạch Đào cũng khá lên đôi chút, cậu cố lấy lại tinh thần: "Đâu đến mức đó, thẩm mới là người có trọng trách lớn trên vai, hạnh phúc của An ca nhi đều phải trông vào đôi mắt tinh tường của thẩm đấy."

Nhắc tới chuyện này, Lan thẩm liền thở dài: "Giờ ta chỉ mong đối phương là người tử tế. Cháu không biết đâu, An ca nhi thế mà lại nói muốn học thêu đấy! Không phải là bị ma ám rồi sao?"

Phải biết rằng, An ca nhi từ nhỏ đã chẳng ưa gì kim chỉ thêu thùa, chỉ thích chạy nhảy khắp nơi.

Bạch Đào hiện tại cũng đang ôm một mối tình đơn phương với Bùi Tranh, rất thấu hiểu tâm trạng ấy. Bởi vì yêu thích một người, cho nên mới bằng lòng thay đổi bản thân vì người ấy.

Cậu chỉ mong tấm chân tình của An ca nhi không bị phụ lòng. Tình yêu của bản thân tuy chẳng như ý, nhưng cậu hy vọng tình bạn của mình có thể nên đôi thành chạ, cuối cùng kết thành lương duyên.

——

Buổi chiều, khi đang bận rộn chuẩn bị nguyên liệu, Bạch Đào tới tìm gia chủ lấy đồ thì bất ngờ bắt gặp An ca nhi, suýt nữa bị dọa cho hết hồn.

Cậu vội vã bước tới, gọi người lại, rõ ràng là An ca nhi đang tìm ai đó.

"Sao ngươi lại tới đây? Một lát nữa mà Lan thẩm nhìn thấy ngươi, chắc chắn sẽ mắng cho một trận."

An ca nhi vẫn đang ngó nghiêng tìm kiếm: "Ta tới tìm một người, có chuyện muốn nói với hắn."

Cho rằng đối phương cũng định tỏ tình, đầu Bạch Đào như muốn nổ tung: "Ngươi có chuyện gì thì cũng không nên nói lúc này! Bên người ta đang làm tang lễ kìa!"

An ca nhi hiếm khi tỏ ra xấu hổ: "Nương ta kể với huynh rồi à? Ta tới đây là để tặng hắn một món đồ thôi."

"Còn muốn tặng đồ?!" Giọng Bạch Đào cao hẳn hai bậc, "Lan thẩm mà biết được, không đánh gãy chân ngươi mới lạ!"

"Cho nên, Đào ca, đừng nói với nương ta."

An ca nhi nhìn Bạch Đào hai lần, đầu óc đột nhiên lóe sáng: "Đào ca! Huynh giúp ta gọi Chu Văn Kiệt ra được không? Có huynh ở đây, hai chúng ta gặp mặt chắc chắn không tổn hại gì danh tiếng của hắn."

Tâm trạng Bạch Đào phức tạp vô cùng, chỉ có thể cảm khái: thích một người, quả nhiên là thứ có sức mạnh thần kỳ.

"Ngươi thân là một ca nhi, trong tình cảnh thế này, chẳng lẽ không nên nghĩ tới danh tiếng của mình sao?"

An ca nhi chẳng hề để tâm, phẩy tay một cái: "Danh tiếng của ta xưa nay cũng chẳng tốt lành gì, thêm chút nữa cũng có sao đâu. Cho nên, Đào ca, giúp ta một tay đi mà."

"......" Bạch Đào vẫn không mảy may động lòng, "Ta không giúp. Ta không muốn đến lúc đó Lan thẩm giận lên lại đánh cả ta. Ngươi mau mau quay về đi. Hôm nay nương ngươi tới đây chính là để nhìn người cho ngươi đó, chớ có làm bà giận mà hỏng việc."

An ca nhi còn định tiếp tục năn nỉ, Bạch Đào dứt khoát tung chiêu sát thương diện rộng: "Ngươi còn không đi, ta gọi Lan thẩm tới giờ đấy."

"...... Ta đi, ta đi!" An ca nhi lẩm bẩm vài câu rồi lôi ra một chiếc khăn tay, nhét vào tay Bạch Đào, "Vậy huynh giúp ta đưa cái này cho Chu Văn Kiệt, thế này được rồi chứ? Nhưng mà ngàn vạn lần đừng nói cho nương ta biết, không ta bị đánh chết mất."

Khóe miệng Bạch Đào co giật, nhận lấy khăn tay: "Ngươi cũng biết sẽ bị đánh mà vẫn dám tới."

An ca nhi lý lẽ hùng hồn: "Vì ta muốn gặp hắn mà. Ây da! Huynh không có người trong lòng nên không hiểu đâu."

Bạch Đào theo phản xạ siết chặt khăn tay trong tay.

Cậu muốn nói, ta hiểu mà, giống như lúc này, chính cậu cũng muốn gặp Bùi Tranh.

Dù tối qua đã bị cự tuyệt không chút lưu tình, tình cảm ấy vẫn chẳng hề vơi đi chút nào. Trong lúc chuẩn bị thức ăn, trong đầu toàn là hình ảnh Bùi Tranh ăn món nọ món kia, hết sức chân thực như thể đang diễn ra trước mắt.

Cả đầu óc tựa như trúng tà, từng giờ từng khắc đều là y.

Bạch Đào hiểu được tâm tư của An ca nhi, nhất thời không nỡ, thậm chí còn có chút dao động, muốn đi gọi Chu Văn Kiệt để hai người họ gặp nhau một lát. Nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn lại, dù sao bây giờ người đông mắt tạp, nếu truyền ra ngoài sẽ không hay cho cả đôi bên.

Bạch Đào thở dài: "Lúc ta đưa sẽ nói cẩn thận, ngươi cứ về trước đi, ta sẽ không nói cho Lan thẩm biết."

An ca nhi vừa đi được nửa đường lại quay ngoắt trở về: "Vậy tối nay về huynh phải kể cho ta biết, hắn đã nói gì, hôm nay làm những gì nữa đó."

"Biết rồi." Bạch Đào dở khóc dở cười, trong lòng cũng rất khâm phục An ca nhi, trong thời đại như thế này, vẫn dám yêu dám hận, quả thực đáng quý.

Thấy người đi xa rồi, Bạch Đào lại quay về bên bếp lò tạm dựng cạnh nhà. Lan thẩm thấy cậu về trễ, liền hỏi có phải thân thể không khoẻ. Bạch Đào suýt chút bị nước miếng sặc, vội kiếm cớ rằng mình vừa bàn bạc thêm mấy chuyện với chủ nhà nên mới chậm trễ.

Đến tối, Bạch Đào mệt mỏi cả ngày, vừa ngáp vừa theo sau Lan thẩm

Giờ này Lan thẩm vẫn còn hưng phấn: "Không ngờ được nha, Chu Minh cũng có ý muốn tác hợp An ca nhi và Chu Văn Kiệt. Ta hôm nay nhìn kỹ rồi, thấy Chu Văn Kiệt cũng không phải hạng người trơn miệng dẻo lưỡi, nói năng có chừng mực, tiến thoái đúng mực. Nương hắn nhìn qua cũng là người hòa nhã, An ca nhi mà gả qua đó chắc chắn không phải chịu cảnh mẹ chồng cay nghiệt. Mà đáng quý hơn là trong nhà ngoài hắn ra chỉ có hai tỷ tỷ đã gả đi, quan hệ không rối rắm, rất thích hợp cho An ca nhi."

An ca nhi tính tình thẳng thắn, đầu óc đơn giản, không cần lo chuyện chị chồng em dâu mâu thuẫn, với cậu ấy mà nói thì đúng là không gì tốt bằng.

Bạch Đào, người lén đưa đồ giúp An ca nhi có chút chột dạ, gật đầu: "Vâng, là người không tệ."

Về đến nhà Lan thẩm, An ca nhi đã chờ sẵn từ lâu. Cậu ấy bảo Lan thẩm lần sau nếu Bạch Đào có lên phố thì nhờ cậu mua giúp vài món, rồi còn liên tục nháy mắt ra hiệu bảo Bạch Đào đi theo mình.

Tới chỗ vắng vẻ không một bóng người, An ca nhi thấp thỏm hỏi: "Hắn... có nhận không?"

Bạch Đào có phần ngưỡng mộ, đáp: "Nhận rồi. Hắn nhờ ta chuyển lời, nói bản thân là một nha dịch, thường vì vụ án mà phải chạy đây đó, có khi còn chết yểu nơi chân trời góc biển, hy vọng ngươi có thể suy nghĩ kỹ càng."

Lúc ấy nghe xong câu này, Bạch Đào thấy ghen tỵ không để đâu cho hết. Rõ ràng Chu Văn Kiệt cũng có ý với An ca nhi. Nhận được khăn tay, hắn ngạc nhiên ra mặt, cười tươi như hoa, cứ ngắm tới ngắm lui. Nhìn thấy mấy đường chỉ xiêu vẹo trên khăn, lại càng cười ngọt hơn, còn nói An ca nhi cũng cực lòng lắm rồi. Sau đó, hắn nâng niu cất kỹ vào trong ngực.

Bạch Đào nhìn mà lòng chua xót, nghĩ đến mối tình đắng như mướp của mình, chỉ biết than: So với người ta, ta thật là thảm quá chừng...

An ca nhi nghe xong thì trịnh trọng gật đầu: "Những điều hắn nói ta đều hiểu. Nhưng ta thích hắn, cho nên những thứ ấy đều không quan trọng."

Bạch Đào không muốn nghe tình yêu ngọt như mật, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Về đến nhà, cậu lập tức quyết tâm phải cứu lấy chuyện tình của mình, cậu muốn đi tìm Bùi Tranh!

Kỳ thực cũng bởi đã gần mười hai canh giờ không được thấy y, nỗi nhớ trong lòng sắp trào ra tới nơi.

Bạch Đào sải bước đi thẳng lên núi. Cậu không biết khi thấy mình, Bùi Tranh sẽ phản ứng ra sao, có lẽ sẽ lạnh mặt đuổi đi, có lẽ sẽ lảng tránh không gặp, nhưng cậu sẽ không bỏ cuộc.

Đời này, đây là lần đầu tiên Bạch Đào thích một người đến vậy.

Cho dù trước mặt là núi cao vực sâu, cậu cũng sẽ san phẳng, mở thành một con đường lớn, dẫn mình đi đến cạnh người ấy.

Bình Luận (0)
Comment