Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 98

Khi Đại Ngưu dẫn theo Tống Dĩ An và cái lò đến, Bạch Đào đang gọt khoai tây, trên bàn trong sân đã bày đầy thịt đã ướp sẵn.

Bùi Tranh nhìn mấy ngọn đuốc được treo quanh sân, lúc này cũng hiểu ra dụng ý của Bạch Đào khi đốt chúng.

Tống Dĩ An bị kéo dậy từ trong giấc ngủ, trông thấy thịt đang nướng trên lò, nước miếng lập tức chảy ròng ròng.

"Đại Ngưu, ngươi sớm nói là ăn thịt nướng thì ta đã chẳng buồn ngủ nữa rồi!"

Khâu Đại Ngưu cũng thèm đến không chịu nổi: "Lúc ta đi gọi huynh, cũng đâu biết là được ăn thịt nướng đâu."

Hắn thầm có chút hối hận, sớm biết thì chẳng đi gọi, đỡ phải thêm người tranh phần.

Bạch Đào lấy làm ngạc nhiên, quay đầu hỏi Bùi Tranh: "Các huynh từng ăn kiểu thịt nướng thế này chưa?"

Bùi Tranh cầm đũa lật miếng thịt đang nướng: "Ừ, biên thành có cách ăn như vậy."

Tống Dĩ An lắc đầu: "Nhưng chẳng thơm bằng ngươi làm."

Khâu Đại Ngưu đang xách ghế con chen lời: "Ta còn từng ăn cả dê nướng nguyên con nữa kia, mùi tanh xộc lên, bên ngoài cháy đen, bên trong vẫn còn sống, chán chẳng buồn nuốt."

Bạch Đào lần đầu nghe có người chê dê nướng không ngon, trừng mắt: "Ai làm thế? Thế chẳng phải phí cả con dê sao. Sau này nếu các huynh săn được một con dê non, ta sẽ làm dê nướng nguyên con cho, vừa hay bây giờ cũng có ớt rồi."

Vừa nhắc tới ớt, Bạch Đào đã không nhịn được mà dán ánh mắt lên người Bùi Tranh, hận không thể ôm y lên mà thơm một cái.

Tống Dĩ An nghe đến ớt liền kêu lên kinh ngạc, Khâu Đại Ngưu tốt bụng dẫn y ra bể nước xem, tiện miệng kể lại tình hình khi ấy.

Bạch Đào nhìn chằm chằm vào Bùi Tranh: "Tranh ca, lát nữa ta nói xong chuyện, huynh cùng ta trồng ớt được không?"

Bùi Tranh vốn đã định giúp, liền đáp: "Được."

Tuy bên cạnh có hai ba ngọn đuốc, nhưng ánh sáng vẫn chẳng thể sánh được ban ngày, muốn xem thịt đã chín chưa thì đều phải cúi người nhìn kỹ.

Một bữa thịt nướng ăn xuống, hai người dùng chung một lò như Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An thì ồn ào náo loạn, gà bay chó chạy. Ngược lại, bên còn lại lại vô cùng yên tĩnh.

Bùi Tranh vốn ít lời, còn Bạch Đào thì trong lòng căng thẳng, hồn vía phiêu tán.

Đợi ăn uống no nê, Bạch Đào vội vã đuổi Khẩu Đại Ngưu và Tống Dĩ An đang định dọn dẹp ra ngoài. Sau đó, đưa Bùi Tranh vào trong chính phòng, sợ mình dọa người bỏ chạy, thuận tay đóng luôn cửa lại.

Bạch Đào mở tủ hương, lấy ra món quà hôm nay mới mua, xoay người đưa lưng về phía cửa, đối mặt với Bùi Tranh cao hơn cậu nửa cái đầu, đưa đồ trong tay ra.

"Đây là đôi ủng ngắn làm từ da dê, ta thấy tay nghề rất tốt, lại chống nước, sau này trời lạnh huynh vào núi có thể mang theo. Chưởng quầy bảo nhiều thợ săn đều mua. Ta nhìn thấy rất hợp với huynh, nên muốn tặng cho huynh. Nếu huynh thích, ta sẽ mua thêm vài đôi để huynh có cái thay giặt."

Bùi Tranh đưa tay nhận lấy đôi giày da làm rất tinh xảo, nghe thấy đối phương nói sẽ mua thêm, giọng điệu đương nhiên như vậy khiến y khựng lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Bạch Đào.

Bạch Đào nhìn thẳng vào mắt y, hai tay giấu sau lưng đang không ngừng cọ xát: "Đây là một chút tâm ý của ta. Bùi Tranh, cảm ơn huynh thời gian qua luôn chăm sóc ta với thân phận bằng hữu. Ta hy vọng huynh sẽ nhận lấy."

Tim Bùi Tranh đột nhiên đập mạnh.

Đây dường như là lần đầu tiên Bạch Đào nghiêm túc gọi cả họ tên y. Bàn tay y khẽ siết lại, nắm chặt lấy đôi giày, câu hỏi "Bao nhiêu tiền" còn chưa kịp nói ra đã chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Thấy y nhận lấy món quà mình tặng, Bạch Đào rạng rỡ nở nụ cười.

Người trước mắt dường như bất kể cậu nói gì cũng sẽ gật đầu, cậu hy vọng, chuyện tiếp theo cũng vậy.

Tim Bạch Đào đập như trống trận, đôi mắt sáng như sao dường như muốn soi thấu tận sâu linh hồn của Bùi Tranh. Cậu nghe thấy chính mình nói: "Bùi Tranh, ta thích huynh."

"Giống như trong truyện, tiểu đầu bếp đem lòng yêu vị tướng quân vậy."

"Là kiểu mỗi lần nhìn thấy huynh, ta đều muốn ôm, muốn hôn."

"Là kiểu muốn giấu huynh đi, để riêng mình ta sở hữu."

"Là kiểu muốn cùng huynh sống hết quãng đời còn lại."

"Cho nên, ta muốn cùng huynh ở bên nhau, có được không?"

Bùi Tranh chưa từng nghe ai nói những lời như thế, nhất thời sững người, cả đầu óc trống rỗng, không sao suy nghĩ nổi.

Bạch Đào, người ban nãy còn căng thẳng đến mức khó thở, giờ đây nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của Bùi Tranh, ngược lại lại thấy nhẹ nhõm.

Cậu nhìn sâu vào mắt y, nở nụ cười rạng rỡ như ánh dương: "Cho nên, Tranh ca, ta có thể làm phu lang của huynh không?"

Bùi Tranh bỗng dưng tránh ánh mắt của Bạch Đào, tay cầm đôi giày siết chặt đến trắng bệch.

Một lúc sau, y mới khàn giọng thốt ra: "Không thể."

Bạch Đào vốn đã lường trước kết quả, nhưng lòng vẫn không khỏi nghẹn ngào.

Cậu cố gắng nặn ra một nụ cười, giọng nhẹ nhàng run rẩy: "Tại sao lại không thể? Là bởi vì ta cũng là hán tử như huynh sao?"

"Ừ."

Chỉ một chữ "Ừ" đơn giản, nhưng lại thẳng thừng đến mức khiến người ta đau lòng.

Bạch Đào không còn gắng gượng nổi, giọng nói đã mang theo từng cơn run rẩy: "Nếu ta là ca nhi, bây giờ huynh sẽ đồng ý sao?"

Lần này, Bùi Tranh trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới khẽ nói: "Cũng sẽ không."

Bạch Đào ra sức chớp mắt, lòng chua xót như bị kim đâm, nhưng gương mặt vẫn cố tỏ ra thản nhiên.

Cậu nghiêng người nhường ra cánh cửa sau lưng: "Xem ra ta không thua vì thân phận, trong sân có đuốc, ta không tiễn."

Bùi Tranh khựng lại, định đặt đôi giày xuống, nhưng lại nghe thấy người phía sau cố nở nụ cười, cứng rắn nói: "Đây là lễ vật ta tặng với thân phận bằng hữu, huynh nhận đi."

Y do dự một chút, rồi khẽ đáp: "Được."

Chỉ một chữ "Được" ấy thôi, đã khiến cảm xúc Bạch Đào hoàn toàn sụp đổ. Nước mắt trào ra như đê vỡ, cậu hoảng loạn quay lưng đi, cố không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Tại sao huynh luôn có thể nói "Được" với ta trong mọi chuyện, duy chỉ có ở bên nhau là không thể?

Bùi Tranh mở cửa, quay đầu nhìn bóng lưng Bạch Đào: "Ta không có ý định thành thân."

Nên cho dù là ai, y cũng sẽ không đáp ứng.

Bạch Đào lúc này đã nghẹn ngào không thành tiếng, chỉ gật đầu liên tục trong câm lặng.

Bùi Tranh lúc đi ngang qua bên bể nước, liếc thấy những khay ươm cây ớt được đặt chồng lên nhau, y quay đầu nhìn vào trong phòng.

Trong phòng yên tĩnh đến mức không một tiếng động, cũng không thấy bóng dáng Bạch Đào đâu, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đang co lại, run rẩy dưới ánh đèn dầu.

Bùi Tranh cụp mắt quay đi, bước ra khỏi sân, một đường lặng lẽ trở về nhà.

Bạch Đào ôm lấy chính mình, ngồi xổm trên đất, khóc đến mức không còn ra hình dáng gì.

Lúc này cậu mới hiểu, thì ra thích một người, ngoài tràn đầy vui mừng, còn có thể đau đến thấu tâm can như vậy.

Qua thật lâu, cậu hít sâu một hơi, vươn tay lau mặt một cách qua loa.

Bạch Đào, mày vốn biết kết cục sẽ là như thế, cho nên mới luôn nghĩ cách theo đuổi y. Vậy thì, đừng khóc nữa, mày phải cố lên.

Cậu cố ép mình bình tĩnh lại, đi đến kho lấy ra một cái cuốc, chuẩn bị đem mấy cây ớt đi trồng.

Nghĩ đến việc ban nãy Bùi Tranh đã đáp ứng sẽ cùng mình trồng ớt, sống mũi lại cay cay, nước mắt lại bắt đầu rơi.

"Hừ, đồ lừa gạt."

Tống Dĩ An trông thấy Bạch Đào đang khóc trong sân, trong lòng giật thót, liền nhớ tới bộ mặt lạnh tanh lúc nãy của Bùi Tranh khi đến tìm mình, thức thời không hỏi gì cả.

"Ôi chao, Bạch Đào, chúng ta thật đúng là có thần giao cách cảm nha."

Bạch Đào vội vàng lau nước mắt: "An ca, sao huynh lại tới đây?"

Tống Dĩ An vờ như không thấy gì, cầm lấy một ngọn đuốc, rồi đeo chiếc gùi đựng cây ớt lên lưng: "Ta nằm trên giường mới nhớ ra mấy cây ớt này chắc phải trồng trong hôm nay, nghĩ bụng khuya khoắt thế này ngươi làm một mình chắc vất vả, nên ta tới giúp."

Bạch Đào giọng nghèn nghẹn: "Cảm ơn huynh, An ca."

"Không sao, không phải mai ngươi còn phải đi nấu cỗ sao? Chúng ta tranh thủ làm sớm rồi nghỉ ngơi."

Lời cảm ơn này khiến Tống Dĩ An thấy hơi áy náy, bởi lẽ chính Bùi Tranh lúc nãy nhờ hắn đến giúp, bản thân hắn vốn chẳng hề nhớ ra chuyện trồng ớt gì cả.

Bình Luận (0)
Comment