Bạch Đào chuẩn bị xong hết mọi thứ cần thiết cho bữa nướng, sau đó bắt đầu ngồi đếm thời gian chờ Bùi Tranh trở về.
Lúc chạng vạng, khi đang đứng trong sân luyện tập lời tỏ tình với cột cửa, cậu bất chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, cứ tưởng là Bùi Tranh về rồi, căng thẳng đến mức bắt đầu... nấc cục.
Kết quả mở cửa ra lại thấy là Lan thẩm.
Bà đến để hẹn giờ mai cùng sang nhà họ Chu.
Tâm trí Bạch Đào toàn nghĩ đến Bùi Tranh, đã sớm quên mất chuyện này, ngẩn người một lúc mới vội vàng hẹn với Lan thẩm sáng mai giờ Thìn vừa điểm thì cùng đi.
Lan thẩm đi rồi, cậu lại lấy ra thực đơn mà Chu lão đưa, một lần nữa rà soát từng món trong đầu.
Trời tối hẳn, Bạch Đào cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống. Cậu sợ mình sơ ý sẽ bỏ lỡ lúc Bùi Tranh về, nên cứ vài phút lại chạy ra ngoài sân ngó một cái, cuối cùng dứt khoát bê cả cái ghế con ra ngồi ở cổng, hai tay chống cằm, mắt không rời khỏi cây cầu nhỏ bắc qua sông Thanh Hà.
Đến khi người gác đêm trong làng gõ trống canh hai, Bạch Đào mới sực nhớ ra mình đã quên đốt hương định giờ vào canh một. Lo sẽ không kịp hẹn với Lan thẩm ngày mai, cậu vội vã chạy về phòng châm hương.
Ngay lúc ấy, Bùi Tranh đang qua cầu với bó đuốc trên tay, sau lưng là cái sọt đeo lưng nhét đầy kín mít.
Đi sau là Khâu Đại Ngưu cũng vác một cái sọt mới toanh, hơi hồi hộp nói: "Sắp đến nhà Bạch Đào rồi, hy vọng mấy món ta mua là đúng thứ huynh ấy muốn."
"Ừ." Bùi Tranh nhìn sân nhà phía trước đang sáng rực khác thường, nhàn nhạt đáp.
Cùng lúc ấy, Bạch Đào vừa mới tiện thể đi vệ sinh xong bước ra trước sân, liền nhìn thấy Bùi Tranh và Đại Ngưu vừa vào đến cổng.
Người mà mình mong đợi mấy canh giờ cuối cùng cũng đã xuất hiện, Bạch Đào đột nhiên chẳng hiểu sao lại thấy... nhút nhát.
Khâu Đại Ngưu phấn khởi đặt giỏ xuống đất: "Đào ca, mau tới xem, có phải là cái đó không... cái gì ấy nhỉ?"
Bùi Tranh cũng đặt giỏ xuống, nhìn thoáng qua Bạch Đào đang ngẩn người đứng đó, nói: "Ớt."
"Đúng đúng đúng!" Khâu Đại Ngưu cẩn thận ôm ra một chậu cây từ trong giỏ, "Đào ca, mau tới xem có phải là cây ớt không!"
Nghe đến "Ớt", Bạch Đào lập tức bước nhanh tới nhìn.
Bùi Tranh để cậu nhìn cho rõ, liền đưa bó đuốc lại gần chậu cây.
Bạch Đào chăm chú nhìn cây ớt trong chậu đang nở những bông hoa trắng nhỏ, không giấu nổi sự kích động, liền ôm chầm lấy chậu cây trong tay Khâu Đại Ngưu, mắt sáng rực nhìn Bùi Tranh: "Thật sự là ớt! Các huynh kiếm được từ đâu vậy?!"
Tận tai nghe Bạch Đào nói đúng là ớt, trái tim đang treo lơ lửng của Khâu Đại Ngưu cuối cùng cũng hạ xuống, bắt đầu cười ngốc nghếch: "Là ánh mắt của Tranh ca lợi hại đó, lúc bọn ta từ y quán đi ra, Tranh ca nhìn thấy nó ở tiệm hoa."
Khâu Đại Ngưu lại lấy ra hai chậu nhỏ nữa từ cái sọt sau lưng: "Lúc đó tiệm trưng mấy chậu nhỏ này bên ngoài, Tranh ca nhìn một cái là nhận ra ngay. Bọn ta lên hỏi thì chủ tiệm bảo cây đó gọi là Lạt Mỹ Nhân."
Bạch Đào ngơ ngác nhìn những cây ớt trong tay Khâu Đại Ngưu, cả cây cao chừng hơn hai mươi phân, có lẽ do từng bị bấm ngọn nên xung quanh đã mọc ra không ít cành nhánh, nhưng trên đó lại chẳng có nụ hoa nào, chẳng giống chút nào với chậu trong tay cậu, dễ nhận ra ngay là cây ớt.
"Bọn ta còn mua ít hạt giống về nữa, lúc đầu ta cũng sợ mua nhầm. Trong lòng cứ nghĩ huynh nói ớt là thứ để ăn, làm sao lại là một loài hoa được. Ta còn định bảo Tranh ca chỉ mang về một chậu thôi. Kết quả Tranh ca nói nếu lỡ mua sai thì cứ trồng làm cảnh trong viện, rồi liền mua hết tất cả Lạt Mỹ Nhân trong tiệm. Ta nói cho huynh nghe, đặc biệt là cái chậu huynh đang cầm ấy, lão bản bảo mùa này mà để nó nở hoa là hiếm lắm, đắt lắm đó. Còn nữa, cái gói hạt giống này..."
Phía sau Khấu Đại Ngưu còn nói gì đó, nhưng Bạch Đào không nghe lọt một chữ nào. Cậu ôm chặt chậu cây trong tay, nhìn chằm chằm Bùi Tranh đang không ngừng lấy ra từng cây ớt giống từ trong sọt.
Y đã đặt một lớp ngăn bằng tre ở giữa sọt, giờ gỡ ra rồi, những cây ớt bên dưới mới có thể lộ diện. Những cây này không có chậu, chỉ có đất bám ở rễ, chừng hai ba chục cây, được xếp ngay ngắn ở đáy sọt.
Bùi Tranh ngẩng đầu nhìn Bạch Đào:
"Cần trồng luôn bây giờ không?"
Bạch Đào nhìn gương mặt vẫn bình thản như thường của Bùi Tranh, tựa như trong mắt y, chuyện này chẳng qua cũng chỉ là một việc rất đỗi bình thường.
Nhưng với Bạch Đào thì không phải vậy, với Bạch Đào – người đang thích Bùi Tranh, lại càng không phải.
Đây là lần đầu tiên đối phương chỉ nghe cậu miêu tả, ngay cả một bức họa cũng chưa từng nhìn qua, thế mà vẫn dứt khoát mang những thứ này về. Kiểu như Khâu Đại Ngưu nghĩ, mang một chậu về trước để xác nhận, mới là lựa chọn mà đa số người sẽ làm. Nhưng Bùi Tranh lại không làm thế.
Bạch Đào không trả lời câu hỏi vừa rồi của Bùi Tranh, chỉ ngơ ngác hỏi lại y: "Huynh thật sự không sợ mua nhầm sao?"
Bùi Tranh suy nghĩ một chút rồi đáp: "Sợ."
Những cây ớt này tốn không ít bạc, y cũng sợ mua nhầm, nhưng càng sợ bỏ lỡ hơn.
Lúc mua những cây giống ấy, trong đầu y toàn là vẻ mặt của Bạch Đào khi kể về ớt, rõ ràng là đối phương thực sự rất mong tìm được chúng. Thế nên khi đứng trong tiệm hoa, y không do dự chút nào, mua hết toàn bộ. Tổng cộng 10 lượng bạc, đưa ra không hề chớp mắt.
Nghe thấy chữ "Sợ" ấy, cảm xúc của Bạch Đào lập tức không thể kìm lại được nữa, khóe mắt đã ngân ngấn nước.
Cậu nghĩ: quả nhiên ớt chính là món cậu yêu thích nhất ở thế giới này, mà Bùi Tranh, quả nhiên cũng là người tốt nhất trên đời.
Bạch Đào ra sức kiềm chế cảm xúc của mình, hít mũi một cái: "Huynh ăn tối chưa?"
Hiện tại cậu không muốn nói cảm ơn, cũng không muốn hỏi tiêu bao nhiêu bạc, vì cậu sợ một khi mở miệng, thì câu "Ta thích huynh" sẽ buột ra ngay lập tức.
Lúc này Khâu Đại Ngưu vẫn đang ở đây, không phải lúc thích hợp để tỏ tình.
Bùi Tranh thấy cảm xúc của cậu có chút khác thường, cho rằng Bạch Đào vì cuối cùng tìm được ớt nên mới kích động như vậy.
Còn Khâu Đại Ngưu chẳng nhận ra điều gì, chỉ gãi đầu cười ngốc nghếch: "Bọn ta vội quay về, trên đường thay phiên đánh xe, có gặm hai cái bánh. Đào ca, ta nói cho huynh nghe, bánh ở huyện thành đắt hơn tận 1 văn tiền mà ăn lại chả ngon, sao bằng bánh huynh làm được chứ."
Bạch Đào cẩn thận đặt cái chậu trong lòng xuống bên bể nước, rồi quay đầu mỉm cười với Bùi Tranh: "Ta làm chút đồ ăn ngon, chỉ chờ các huynh trở về ăn thôi."
Khâu Đại Ngưu phấn khởi reo lên: "Vậy thì tốt quá! Ta đói gần chết rồi đây!"
Bạch Đào thu lại cảm xúc, khiêng lò than ra sân, bỏ vào trong đó đám than củi vừa mua hôm nay: "Đại Ngưu, ngươi đi gọi An ca một tiếng, tiện thể mang thêm một cái lò đến đây."
Khâu Đại Ngưu đáp một tiếng "Được", hớn hở cầm đuốc đi gọi người.
Sở dĩ Bạch Đào bảo Khâu Đại Ngưu mang thêm một cái lò là vì sợ bốn người dùng chung một lò nướng nhỏ sẽ xảy ra tranh giành, thành ra đánh nhau vì đồ ăn. May mà hôm nay cậu mua hai tấm vỉ sắt, vốn định đặt một cái vào lò nướng, giờ lấy ra dùng cả.
Bùi Tranh khiêng hết mớ cây ớt non ra đặt cạnh bể nước, lúc này mới nhớ ra ban nãy dường như Bạch Đào chưa trả lời câu hỏi của y, bèn hỏi lại: "Ớt cần trồng ngay bây giờ sao?"
Bạch Đào đang nhóm than lắc đầu: "Không cần, ăn cơm trước đã. Huynh chỉ ăn một cái bánh, chắc đói lắm rồi. Ăn xong ta sẽ đem mấy cây không có chậu trồng xuống đất."
Lúc này trong sân chỉ còn hai người, Bạch Đào cố kìm nhịp tim đang đập loạn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Bùi Tranh: "Tranh ca, ăn xong huynh ở lại một lúc được không? Ta có chút chuyện muốn nói với huynh."
Bùi Tranh gật đầu: "Được."
Bạch Đào cười đến cong cả mắt: "Huynh không tò mò là chuyện gì sao?"
Bùi Tranh thuận miệng hỏi: "Là chuyện gì?"
Bạch Đào khẽ lắc đầu, lông mi khẽ run: "Hiện tại chưa nói cho huynh."
Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng Bùi Tranh bất chợt sinh ra một chút khát khao muốn biết.
Y thật muốn biết rốt cuộc Bạch Đào định nói gì với y.