Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 96

Bạch Đào ôm một khoản tiền lớn, đeo sỏ tre sau lưng, vừa đi dạo phố vừa hí hửng. Nhớ đến chí lớn đầy hào hùng đêm qua, cậu quyết định mua thêm nhiều thứ để chuẩn bị thật chu đáo.

Trước khi ra cửa sáng nay, cậu còn xem cả hoàng lịch, hôm nay là ngày tốt để cưới gả. Thế nên tối nay cậu sẽ tỏ tình với Bùi Tranh, rồi chính thức bắt đầu theo đuổi y!

Là người của thế kỷ 21, Bạch Đào tự tin mình biết không ít chiêu theo đuổi người ta, đảm bảo sẽ khiến cổ nhân như Bùi Tranh không thoát được tay cậu. Vừa hay giờ cũng có chút tiền trong tay, cậu càng thêm phần vững tâm.

Cậu tính tối nay sẽ mời Bùi Tranh ăn một bữa thật ngon, sau đó tặng quà để bày tỏ tấm lòng.

Lên kế hoạch xong xuôi, Bạch Đào bắt đầu đi sắm đồ. Cậu định làm đồ nướng cho Bùi Tranh ăn, thế là chạy đến lò rèn mua một tấm lưới sắt, rồi mua thêm ít than củi.

Làm đồ nướng mà thiếu xiên thịt cừu thì sao được, huống chi Bùi Tranh lại là người thích ăn thịt. Bạch Đào bèn mua hẳn một cái đùi cừu nguyên cái, thêm mấy dẻ sườn. Lúc trả tiền mắt không thèm chớp lấy một cái, đi ngang còn thấy một miếng ba chỉ trông cực kỳ ngon mắt, cậu cũng tiện tay mua luôn.

Cậu vốn còn muốn nướng thêm đậu phụ khô với miến khoai, tiếc là trong trấn không có bán, đành chờ sau này xem có thể tự làm được không.

Cuối cùng, Bạch Đào ghé mua gia vị và quà tặng. Lúc này đã quá giờ Ngọ, Trương Nhị Cẩu đã đánh xe bò về thôn từ sớm, nên Bạch Đào đành đi bộ về.

Về đến thôn, cậu chưa vội về nhà mà ghé qua nhà Lan thẩm và Lâm Tầm, đem ít điểm tâm mà Lục Hằng tặng chia cho họ.

Lan thẩm tưởng cậu mua, thấy cậu ôm bao lớn bao nhỏ thì không nhịn được cằn nhằn: "Ta biết cháu bán đồ ăn trên trấn kiếm được tiền, nhưng cũng nên tiết kiệm chút. Điểm tâm ở Ngũ Phương Trai đâu phải rẻ."

Bạch Đào cười: "Lan thẩm hiểu lầm rồi, thẩm thấy bình thường cháu có thích ăn mấy món này đâu? Đây là lão bản tặng đó."

Lan thẩm kinh ngạc kêu lên: "Cháu còn quen cả lão bản của Ngũ Phương Trai? Hắn sao lại tặng cháu nhiều như vậy?"

"Cháu giúp hắn một chuyện nhỏ, lão bản vốn là người tốt bụng, nên tặng cháu nhiều thế đấy." Bạch Đào nói câu này mà chẳng chút chột dạ, cậu bán công thức chế biến món ăn, chẳng phải là giúp đỡ sao? Đối phương có thêm món mới để bán, có thể thu hút nhiều khách hơn, kiếm được nhiều tiền hơn.

Hai huynh đệ Lâm Tầm lúc đầu cũng không chịu nhận bánh, nhưng Bạch Đào cũng dùng đúng lời giải thích kia, họ mới chịu nhận lấy.

Bạch Đào bế Lâm Chân, giờ đã hoạt bát hơn nhiều so với lúc mới tới thôn Thanh Hà, véo nhẹ má nhóc rồi cười nói: "Lâm Chân nhà ta đúng là đáng yêu ghê."

Cậu thầm nghĩ, nếu mình thường xuyên cho nhóc ăn ngon ăn tốt, thì sang năm khi tròn 5 tuổi, chắc chắn Lâm Chân sẽ trở thành một nhóc con trắng trẻo mũm mĩm như búp bê sứ.

Sau khi về nhà, Bạch Đào bắt đầu rang thơm các loại gia vị, rồi giã nhuyễn trong cối đá, trộn với muối làm thành hỗn hợp gia vị nướng. Cậu rang riêng một phần thì là Ai Cập (cumin) vì chỉ thích cho vào xiên thịt bò hoặc cừu, còn mấy món khác, đặc biệt là rau củ thì không thích bỏ vào.

Sau khi cắt hết thịt và ướp xong xuôi, Bạch Đào ôm trong lòng một trái tim đầy hồi hộp lẫn mong chờ, đi tìm Bùi Tranh.

Vừa đến trước sân nhà y, Bạch Đào bất chợt thấy trên mặt đất lấm tấm vết máu, trong lòng liền thắt lại, đang định đẩy cửa bước vào thì mới phát hiện cửa nhà đã bị khóa.

Cậu gọi hai tiếng, cũng chẳng thấy ai ra, đến cả Đại Hắc cũng không thấy bóng dáng đâu.

Bạch Đào hoảng hốt chạy ngay xuống tìm Tống Dĩ An, vừa thấy người đã lo lắng hỏi một tràng: "An ca, huynh có biết Tranh ca đi đâu không? Ta vừa thấy đầy máu trước cửa sân nhà huynh ấy,  Tranh ca có phải bị thương rồi không?"

Tống Dĩ An vội vã trấn an Bạch Đào đang sốt ruột: "Tranh ca không bị thương, đó là máu của con nai sừng tấm. Tranh ca cùng Đại Ngưu đi lên huyện rồi, chắc phải nửa đêm mới về."

"Nai sừng tấm? Trên núi Lang Nha còn có nai sừng tấm sao? Bắt tùy tiện được à?" Bạch Đào giật mình.

Ở hiện đại, con nai sừng tấm kia là động vật quý cấp một, săn bắt là phạm pháp, không chỉ bị phạt tiền, mà còn phải ngồi tù. Nhẹ cũng phải đạp máy may trong trại giam 5 năm!

Tống Dĩ An khó hiểu: "Thứ không có chủ, sao lại không được bắt?"

Bạch Đào vừa nãy còn chưa chuyển đổi được tư duy, giờ mới sực nhớ đây là một đất nước mà ngay cả trong sách sử cũng chẳng tra ra được, căn bản chẳng có cái gọi là "Luật bảo vệ động vật hoang dã".

Cậu gãi đầu: "Là ta nghĩ lệch rồi."

Tống Dĩ An bèn kể lại tường tận mọi chuyện cho cậu nghe.

Sáng sớm, Vu đại phu đến tìm Bùi Tranh, nói là muốn vào núi sâu tìm mấy vị thuốc, muốn bỏ tiền thuê y và Khâu Đại Ngưu đi cùng.

Bùi Tranh bảo không cần tiền, vì hôm nay cũng rảnh rỗi, Khâu Đại Ngưu cũng nói y chang như vậy. Vu đại phu cũng không cố ép đưa tiền, chỉ nói hai người đi săn thường dễ bị xây xước, đã không lấy tiền thì ông sẽ tặng ít thuốc cao.

Tống Dĩ An vốn cũng hứng thú với việc hái thuốc, nên theo đi cùng.

Kết quả là, đến tầm trưa khi bọn họ vừa ra khỏi rừng sâu thì tình cờ bắt gặp một cặp nai sừng tấm đang giao phối.

Vốn theo nguyên tắc mùa xuân không săn bắt, bọn họ định âm thầm tránh đi. Ai ngờ con đực bị kinh động, chủ động lao đến tấn công.

Tình thế không thể tránh được, mọi người đành hợp lực hạ gục nó, tất nhiên, người ra tay chính là Bùi Tranh và Khâu Đại Ngưu, còn Tống Dĩ An thì lo dẫn Vu đại phu trốn vào nơi an toàn.

Toàn thân nai sừng tấm đều là báu vật, Vu đại phu là người hành nghề y nên hiểu rõ hơn ai hết, liền đề nghị Bùi Tranh và Khâu Đại Ngưu đem lên huyện thành bán, vì e rằng tiệm thuốc ở trấn nhỏ không đủ tiền mua.

Từ trấn Thao Dương đến huyện thành Lương chỉ mất khoảng hai canh giờ đi xe ngựa, cũng không tính là xa.

Nghe xong, biết chắc ít nhất phải đến tối muộn Bùi Tranh mới về được, Bạch Đào hơi hụt hẫng quay về nhà.

Cậu chẳng biết liệu Bùi Tranh có ăn gì trên đường không. Một mặt hy vọng y ăn một chút, kẻo đói bụng, mặt khác lại mong y đừng ăn gì, để về có thể ăn đồ nướng mình chuẩn bị.

Nhưng nghĩ lại, Bùi Tranh rong ruổi cả một ngày như vậy, nếu giờ mình lại tỏ tình, có khi sẽ khiến y mệt mỏi đến mất ngủ?

Lát sau, cậu lại lắc đầu xua đi suy nghĩ ấy, chuyện này không thể kéo dài mãi, phải tranh thủ lúc mình còn can đảm mới được.

Bình Luận (0)
Comment