Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 104

Tâm trạng Bạch Đào ổn định lại đôi chút, hiếm khi có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi, để các ngươi chê cười rồi."

Lâm Tầm lắc đầu, có chút lo lắng: "Đào thúc, mắt thúc không sao chứ?"

Đôi mắt kia đã sưng đến mức không nhìn ra hình dạng.

"Không sao." Bạch Đào xoa xoa mắt đang đau, "Ai mà chưa từng vì tình yêu mà rơi mấy giọt nước mắt."

Tống Dĩ An thấy cậu còn đùa được, biết cậu đã thoát khỏi tâm trạng vừa rồi, liền đứng dậy mang chiếc lưới ném trong sân lại, chỉ vào mấy con cá trong đó đang bất động: "Chúng ta hôm nay vận may không tệ, bắt được chừng hơn 10 con, muốn nhờ ngươi trổ tài nấu nướng đấy, đang đợi ăn yến tiệc toàn cá kìa."

Khâu Đại Ngưu nuốt nước bọt bắt đầu gọi món: "Ta muốn ăn cá hầm nồi sắt."

Tống Dĩ An hùa theo: "Ta muốn thêm bánh ngô."

Lâm Tầm thì nhặt mấy con cá mình ném xuống đất, bỏ vào bể nước rồi thêm nước vào, cố gắng cứu vãn: "Cháu muốn Đào thúc dạy cháu làm cá nấu cải chua."

Bạch Đào nhìn mọi người cố ý tìm việc cho mình làm, trong lòng ấm áp vô cùng.

Đặc biệt là Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu, hai người thân nhất với Bùi Tranh, họ dường như cũng không hề định bỏ rơi mình.

Bạch Đào cười híp mắt, giơ tay vỗ nhẹ lên má mình: "Được! Hôm nay ta sẽ làm một bữa tiệc cá thịnh soạn! Ngày mai tiếp tục theo đuổi Bùi Tranh! Ta tin mình nhất định sẽ thành công!"

Tống Dĩ An cũng cười, mang toàn bộ cá trong lưới đổ vào bể nước: "Ừ, ta cũng tin là ngươi sẽ thành công."

Nói rồi còn đưa mắt ra hiệu với Khâu Đại Ngưu, nhắc hắn cũng cổ vũ một câu.

Khâu Đại Ngưu gãi đầu gãi tai: "Chờ ngày huynh và Tranh ca thành thân, ta sẽ giúp hai ngươi gõ chiêng đánh trống!"

Được bạn bè ủng hộ thật là tốt, Bạch Đào cười tít mắt: "Được! Đến lúc đó đừng quên chuẩn bị tiền mừng, ít là ta không nhận đâu đấy."

"Á, nếu vậy thì..." Tống Dĩ An giả vờ đau đầu, rồi vươn tay cướp lấy túi tiền của Khâu Đại Ngưu, "Ngươi từng nói sẽ chia ta 30 lượng bạc, còn nhớ không? Mau đưa đây."

Khâu Đại Ngưu vội vàng ôm chặt túi tiền: "An ca! Lúc đó là huynh nói không cần! Ta cũng còn phải cưới tức phụ nữa mà!"

"Ngươi chẳng phải nói cưới tức phụ không thiếu chút tiền đó sao?"

"Giờ thì thiếu rồi, ta giờ thiếu thật đó!"

Bên này, Bùi Tranh vừa về đến nhà đã nằm thẳng ra giường, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào xà nhà trên trần.

Y vừa chào đời đã mất nương, chưa được hưởng mấy năm tình cha, cuộc sống sau đó liền là những ngày chẳng ai quan tâm thương xót.

Nhờ có Lan thẩm giúp đỡ nhiều, y mới không hoàn toàn trở thành một kẻ vô cảm, nhưng với chuyện tình cảm nam nữ thì lại hoàn toàn mù tịt.

Sau khi nhập ngũ, để sống sót y không ngừng chém giết trên chiến trường, đêm đến nhắm mắt còn không biết liệu mai này có còn tỉnh lại.

Thứ hắn phải đối mặt mỗi ngày đều là kẻ địch căm thù y tận xương tủy, trái tim y cũng ngày một chai sạn.

Trở về thôn, y nghĩ cuộc đời từ đây chỉ cần sống tùy ý là được.

Y không muốn thành thân, càng không muốn có thêm một người chen vào làm rối loạn cuộc sống yên bình của mình, lại càng không có tâm tư để nuôi dạy một đứa trẻ.

Y không cho rằng tình cảm là điều thiết yếu trong đời sống.

Trong thôn mấy cặp phu thê suốt ngày cãi vã, đủ thấy tình yêu vĩnh cửu gì đó cũng chỉ là lời nói suông.

Nhưng y cũng không cô độc đến mức không có bạn bè.

Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An là những người từng cùng y từ chiến trường bò ra, y rất trân trọng họ.

Chỉ có điều, Bạch Đào đột ngột xuất hiện, lại hoàn toàn khác với tất cả mọi người trên đời này, như thể đặt ở đâu cũng không vừa.

Người kia trong tình cảm thì vừa thẳng thắn vừa nhiệt tình, hoàn toàn là một dạng người trái ngược với y.

Rõ ràng hai người không hợp nhau chút nào, thế mà cậu ấy lại nói thích y.

Y không hiểu.

Với tính cách lạnh nhạt thế này, sao một người hoạt bát như Bạch Đào lại có thể động lòng với y?

Bùi Tranh trở mình nhắm mắt lại, đã quyết tâm làm người xa lạ rồi, giờ còn nghĩ những thứ này để làm gì?

Vì phải làm tiệc cá, Bạch Đào không có thời gian nướng bánh mì như thường lệ.

May mà sau bữa tối có Tống Dĩ An và mấy người cùng nhau giúp nhào bột.

Thậm chí ngay cả Lâm Chân, do Lâm Tầm quay về gọi đến, cũng đến phụ rắc mè.

Vốn dĩ Bạch Đào đã định hôm sau không bán bánh, vậy mà nhờ mọi người giúp đỡ, cuối cùng vẫn chất đầy được sáu tầng bánh như thường.

Cậu bảo Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An mang về một ít.

Ban đầu cũng tính để họ tiện tay mang cho Bùi Tranh vài cái, nhưng rồi lại thôi, sợ bị trả lại.

Thôi thì hôm nay cho trái tim mềm yếu này nghỉ ngơi một ngày đi.

Chuyện can đảm theo đuổi tình yêu, để lại ngày mai hẵng hay.

Tống Dĩ An sợ Bạch Đào ở một mình sẽ buồn, liền thì thầm với Lâm Tầm, nhờ cậu nhóc mang theo đệ đệ ở lại.

Bạch Đào nghe hai huynh đệ nói đêm nay muốn ở lại, vui đến mức không giấu nổi, còn rủ hai người mai theo mình lên trấn trên bán bánh mì.

Hai người kia cũng sảng khoái đồng ý.

Tống Dĩ An cảm thấy chuyện không có vấn đề gì, sau đó lôi Khâu Đại Ngưu đi mất.

Đến tận cửa nhà còn chưa chịu dừng chân: "Đại Ngưu, ngươi về trước đi, ta muốn đi tìm Tranh ca nói chuyện."

Khâu Đại Ngưu vội vàng đuổi theo:"Ta cũng phải đi! Đào ca là người tốt như vậy, ta không thể nhìn huynh ấy buồn như thế!"

Tống Dĩ An liếc mắt: "Ngươi đi chỉ tổ thêm phiền thôi, đừng theo."

Khâu Đại Ngưu không phục:
"Huynh nói bậy! Sao ta lại thêm phiền?"

Tống Dĩ An dừng bước, khoanh tay nhìn người kia: "Vậy ngươi nói xem, ngươi định đến gặp Tranh ca nói gì?"

"Dĩ nhiên là nói Đào ca khóc đến thương tâm muốn chết, thích người ta như vậy, người ta cũng tốt như vậy, phải cưới người ta ngay lập tức!"

"Hừ." Tống Dĩ An chẳng thèm để tâm, đưa tay đẩy người kia về, "Bảo ngươi đừng đi theo là có lý do, không tin phải không? Ta hỏi ngươi nhé, nếu giờ có một cô nương rất thích ngươi, khóc còn thảm hơn cả Bạch Đào, nói không lấy ngươi thì không gả, mà ta lại nói với ngươi y chang câu vừa rồi ngươi định nói với Tranh ca, ngươi thấy có được không?"

Khâu Đại Ngưu lắc đầu lia lịa: "Vậy thì không được! Ta muốn cưới là Thanh ca nhi, sao có thể cưới người khác!"

"Đấy không phải đúng rồi sao?" Tống Dĩ An trừng mắt, "Nếu không phải hai bên cùng thích, người kia có trả giá bao nhiêu cũng vô dụng."

Hắn vừa nói vừa đẩy Khâu Đại Ngưu đến tận cửa sân: "Với ngươi cái đầu gỗ này nói chuyện đúng là phí lời, mau cút về đi!"

Bình Luận (0)
Comment