Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 105

Tống Dĩ An đến nhà Bùi Tranh, vừa vào cửa đã thấy Đại Hắc đầy đầu toàn bùn đất, khóe miệng còn vết máu.

Hắn đứng trong sân gọi một tiếng: "Tranh ca."

Bùi Tranh vốn đang nhắm mắt nằm, chẳng có chút buồn ngủ nào, nghe thấy tiếng bèn khoác áo đi ra ngoài: "Có chuyện gì?"

Tống Dĩ An chỉ vào Đại Hắc lấm lem, nói: "Có phải huynh quên cho Đại Hắc ăn rồi không? Ta thấy nó lại tự chạy đi kiếm ăn."

Tay Bùi Tranh đang sửa lại y phục khựng lại: "Quên rồi."

Y nằm mãi đến giờ vẫn chưa dậy làm cơm tối, dĩ nhiên cũng chưa cho Đại Hắc ăn.

"Huynh đối xử với nó còn không bằng Bạch Đào đâu." Tống Dĩ An cố ý nhắc đến Bạch Đào, "Cậu ấy quý Đại Hắc lắm đấy. Nếu biết huynh ngược đãi nó thế này, không khéo lại cãi nhau với huynh cho coi."

Nghe vậy, lòng Bùi Tranh thoáng siết lại, nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên xoay người lảng sang chuyện khác: "Vào đi."

Tống Dĩ An bước vào nhà, thắp đèn dầu lên, tự rót cho mình chén trà, dáng vẻ như định thức suốt đêm để nói chuyện.

"Tranh ca, huynh không biết đâu, lúc ta kéo lưới về thì thấy Bạch Đào ôm khung cửa mà khóc thảm lắm."

Tống Dĩ An nửa thật nửa giả nói: "Ta thấy cậu ấy như sắp khóc ngất đến nơi. Ta nhìn mà cũng xót ruột. Mắt sưng đỏ như quả đào, nói không nên lời, cứ nấc mãi không thôi. Ta hỏi mãi, cậu ấy chỉ nói người mình thích không thích mình, còn nói là do bản thân không đủ tốt nên mới chẳng ai để ý."

Bùi Tranh nghe xong sắc mặt cũng chẳng khá hơn, bàn tay đặt trên bàn siết chặt lại thành nắm, khàn giọng nói một câu: "Cậu ấy rất tốt."

"Phải đó, ta cũng thấy cậu ấy rất tốt. Cũng không biết cậu ấy rốt cuộc thích ai, huynh nói xem, một người tốt như vậy, sao người ta lại không thích chứ?"

Bùi Tranh cúi mắt, không nói lời nào.

Tống Dĩ An đảo mắt một vòng, bắt đầu thở dài: "Ây, huynh không biết đâu, Bạch Đào khóc thành thế rồi, mà còn nói mai sẽ tiếp tục theo đuổi người mình thích. Có thể thấy là thật lòng lắm. Ta cũng muốn khuyên người đó một câu, nếu có chút cảm tình với Bạch Đào thì chi bằng cho nhau một cơ hội."

Dù sao đều là hán tử, ai cũng không thiệt gì.

Bùi Tranh nghe đến câu "vẫn muốn tiếp tục theo đuổi", chỉ cảm thấy như có người hung hăng bóp chặt lấy tim y, máu huyết tắc nghẽn, cả người nghẹn đến mức không thở nổi.

Y đã từ chối đến mức ấy rồi, thế mà Bạch Đào vẫn cố chấp không buông.

Y thực sự... không đáng để cậu làm đến thế.

Tống Dĩ An nhìn gân xanh nổi lên trên mu bàn tay Bùi Tranh, nói: "Tranh ca, huynh nói xem, người mà Bạch Đào thích, hắn đang nghĩ gì trong đầu vậy?"

Bùi Tranh cố nén cảm xúc, ép mình tỏ ra điềm tĩnh: "Không biết."

"Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa. Để ta kể huynh nghe, tiểu tử Đại Ngưu ấy đúng là thông suốt rồi."

Tống Dĩ An vừa nói, vừa âm thầm trong lòng xin lỗi Kahau Đại Ngưu một tiếng.

"Đại Ngưu bảo bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng rước người mình thích về nhà. Nói là trước đây không hiểu, giờ mới biết thích một người là cảm giác thế nào.

Không thấy người là nhớ mãi không thôi, chỉ mong người ấy mỗi ngày đều vui vẻ, chẳng đành lòng nhìn người bị ai bắt nạt, càng không chịu nổi cảnh người ấy rơi lệ.

Chỉ cần một giọt nước mắt của người đó, hắn cũng thấy đau lòng, hận không thể đánh chết kẻ khiến người ấy buồn.

Chỉ muốn cả đời che chở người ta sau lưng.

Nhìn thấy người ấy cười, bản thân cũng vui theo, sẽ thấy người ấy chỗ nào cũng tốt, thấy người ấy xứng đáng có được mọi điều tốt đẹp nhất trên đời.

Đồng thời cũng lo lắng, liệu mình có xứng với người đó không, liệu sau khi ở bên nhau rồi có khiến người ta phải chịu thiệt thòi không."

Tống Dĩ An huých nhẹ Bùi Tranh: "Huynh nghe thử xem, lời này mà bảo là Đại Ngưu nói ra, ai tin cho nổi. Nhưng hắn nói cũng đúng, thích một người chính là như thế đấy. Ta hồi còn trẻ dại, cũng từng thích một người như vậy. Chỉ là khi ấy do ta do dự, cuối cùng nàng gả cho người khác. Nhìn nàng thân thiết với kẻ khác, ta hối hận lắm, nhưng tiếc là vô dụng."

Tống Dĩ An bịa xong câu chuyện thì bắt đầu giả khóc: "Tranh ca, sau này nếu huynh gặp người mình thích, nhất định phải dũng cảm theo đuổi như Đại Ngưu, bằng không sẽ giống như ta, mất đi người mình yêu! Không được, ta khó chịu quá, phải về nhà khóc một trận mới được."

Nói xong bưng bát trà lên làm một hơi, rồi vừa giả khóc vừa chạy ra khỏi phòng.

Đợi ra khỏi sân, Tống Dĩ An liền dừng khóc ngay. Aiz, Tranh ca rõ ràng cũng có tình ý với Bạch Đào mà. Nghe đến chuyện người ta khóc, ánh mắt đau lòng suýt nữa tràn cả ra ngoài. Không biết còn đang vướng mắc cái gì. Nhưng bản thân mình cũng chẳng phải người trong cuộc, khuyên cũng chẳng được gì, chỉ mong hai người họ có thể thẳng thắn nói rõ với nhau một lần.

Có điều... nghĩ đến tính tình của Bùi Tranh, lại thấy chuyện này chẳng dễ gì.

——

Mười ngày sau đó, Bạch Đào ngày nào cũng dầm mưa dãi nắng đến tìm Bùi Tranh, câu "Ta thích huynh" chưa từng thiếu một ngày.

Bùi Tranh vĩnh viễn mặt lạnh như tiền, không hé một lời, mặc cho Bạch Đào ở bên cạnh nói chuyện một mình, xem như cậu hoàn toàn không tồn tại. Chỉ là mỗi lần cậu rời đi, y lại nhìn bóng lưng cậu khuất dần mà trầm mặc suy nghĩ hồi lâu.

Bạch Đào bưng chén cơm, ăn chẳng biết mùi vị ra sao. Vẻ lạnh nhạt của Bùi Tranh thực sự khiến người ta đau lòng. Cậu cũng không biết mình nên làm thế nào nữa.

Giờ đây, cậu bắt đầu mất tự tin, cảm thấy có lẽ Bùi Tranh thật sự không phải người mà cậu có thể khiến rung động.

Lại muốn khóc nữa rồi.

Bạch Đào cảm thấy mấy hôm nay số lần mình rơi nước mắt còn nhiều hơn hai mươi năm qua cộng lại.

Thế nhưng cậu vẫn không từ bỏ.

Hôm sau, sau khi làm xong việc đồng áng, cậu lại chạy đi tìm Bùi Tranh như thường lệ.

Sớm đã đứng đợi giữa đường, Tống Dĩ An nhìn Bạch Đào đang hăm hở chạy lên núi, trong lòng cũng thấy không đành.

Hắn há miệng mấy lần mới nói ra được lời: "À, Bạch Đào này... Tranh ca đi trấn trên đào ao sen cho người ta rồi, nghe nói phải mấy hôm nữa mới về."

Bạch Đào nhất thời không phản ứng kịp: "Nhưng Lan thẩm không phải nói chủ nhà kia trả công ít, một chút cũng không—"

Nói được nửa câu thì nghẹn lại.

Thấy Bạch Đào im bặt, Tống Dĩ An biết cậu đã hiểu. Hắn không nói gì thêm, chỉ vỗ nhẹ lên vai cậu.

Bạch Đào luống cuống: "An ca, ta hình như thật sự khiến người ta chán ghét rồi."

Tống Dĩ An nhìn cậu như sắp khóc mà lại cố nhịn, thật lòng thấy xót xa: "Không đâu, ngươi tốt như vậy, sao có thể khiến người ta ghét được chứ? Ta đây còn rất thích ngươi nữa là."

Bạch Đào nhịn mãi vẫn không nhịn nổi, nước mắt tuôn rơi: "An ca, ta mệt rồi..."

Mấy hôm nay những gì Bạch Đào làm, cùng thái độ của Bùi Tranh, Tống Dĩ An đều nhìn thấy rõ.

Mỗi ngày Bạch Đào đều nở nụ cười rạng rỡ đối diện với gương mặt u ám của Bùi Tranh, dù hôm nào rời đi cũng mang theo buồn bã, nhưng hôm sau vẫn như cũ xuất hiện với đầy hăng hái. Đến cả hắn cũng không đành lòng để người ta tiếp tục theo đuổi như vậy.

"Ngoan, chúng ta đừng theo đuổi nữa. Tên Bùi Tranh đó đúng là một khúc gỗ mục, không cần cũng được. Thế gian này nhất định còn có người tốt hơn."

Tống Dĩ An hận không thể vung tay cho Bùi Tranh mấy cái. Nếu người theo đuổi là hắn, không chừng giờ phút này đã sớm đồng ý rồi.

Bị người cố tình tránh né, Bạch Đào nào còn không rõ ý của Bùi Tranh. Cậu bám riết không rời như vậy, e rằng ngoài khiến người ta chán ghét ra, cũng chẳng có tác dụng gì.

"An ca, ta sẽ cố gắng thêm một lần cuối cùng."

Dù sao, trái tim cậu cũng là bằng thịt, cũng biết đau.

Bình Luận (0)
Comment