Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 106

Hôm sau là ngày họp chợ, Bạch Đào vẫn lên trấn, nhưng lần này không phải để bày quán buôn bán. Cậu mang theo tay nải đơn giản, tìm đến phủ nhà giàu đang tuyển người làm công, hỏi xem quản sự liệu còn thiếu người hay không.

Chủ nhà này vốn là một tiểu phú thương ở phương Nam, nhưng vì làm ăn thất bại, tổn thất không ít tiền lại đắc tội với vài kẻ, dứt khoát dọn lên phương Bắc sinh sống.

Hắn lại là người trọng tình xưa nghĩa cũ, nên muốn sửa lại sân nhà sao cho giống y như xưa. Nhưng trong tay còn phải giữ vốn để dựng lại cơ nghiệp, cho nên thuê người cực kỳ keo kiệt, may mà vẫn lo đủ ăn ở. Người trong mấy thôn xung quanh, nhà nào nghèo chút đều bằng lòng đến làm.

Quản sự liếc mắt nhìn Bạch Đào hai lần rồi nói: "Bếp núc đã đủ người, ngươi về đi."

"Ta không đến xin việc ở bếp, ta muốn đi đào ao."

Chủ nhà ngoài muốn xây ao lớn sau viện, còn muốn ở tiền viện làm thêm hồ nhỏ với đường dẫn nước, đúng là vẫn thiếu người.

Có điều quản sự nhìn thế nào cũng thấy Bạch Đào không giống người làm nổi việc nặng, bỏ tiền ra mướn thì không đáng, bèn nói rõ tình hình: "Công việc này không hợp với ngươi đâu, mỗi ngày làm sáu canh giờ, toàn việc dùng sức đấy."

Nghe đến sáu canh giờ, Bạch Đào suýt nữa xoay người bỏ đi, nhưng cuối cùng vẫn cố chịu, mở lời: "Phiền quản sự chiếu cố một chút, ta có thể nhận ít công tiền hơn."

Nghe đến chuyện giảm tiền công, mắt quản sự lập tức sáng rỡ: "Vậy ta nói thẳng nhé, việc nặng bình thường là 18 văn một ngày, bao cả ba bữa, ta trả ngươi 12 văn, thấy sao?"

Bạch Đào nghĩ bụng, đúng là ít thật. Ở thôn Hạ Hà, chỉ khiêng đá thôi cũng được 30 văn một người, tuy chỉ bao bữa trưa, nhưng thời gian làm đâu có dài như vậy. Cái này thì đúng là lao động giá rẻ rồi.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn gật đầu: "Được, đa tạ quản sự."

Quản sự dẫn cậu tới một gian phòng lớn phía sau viện, bên trong là một dãy giường ngủ chung, tạm xem như sạch sẽ gọn gàng.

"Chiều nay ngươi mới bắt đầu làm."

Quản sự liếc mắt đánh giá thân hình nhỏ bé của cậu, nghĩ thầm vốn đã chẳng trả bao nhiêu, thì thôi giao cho việc nhẹ một chút: "Đến lúc đó ngươi đào đất ở tiền viện đi."

Bạch Đào muốn hỏi Bùi Tranh ở đâu, nhưng lại sợ quản sự hiểu lầm cậu có dụng ý riêng rồi đuổi đi, nên thôi không mở miệng. Đến bữa trưa ắt sẽ gặp được Bùi Tranh, không vội.

Chỉ không biết khi đối phương trông thấy mình, sẽ có phản ứng ra sao. Có khi lại nghĩ, quả là bám người quá mức, đến trốn tới đây rồi mà vẫn không tha.

Ý nghĩ đó làm Bạch Đào tự bật cười khổ. Cậu đây đúng là không đâm đầu vào tường thì không chịu quay đầu. Chỉ hy vọng bức tường đó cuối cùng sẽ hóa thành mềm mại, đâm vào cũng không đau.

Bùi Tranh quả thật vì không chịu nổi Bạch Đào bám riết, nên mới trốn lên trấn làm công. Vì chuyện này, hai hôm trước y còn cố tình tranh thủ gieo xong vụ lúa mì, rồi nhờ Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An giúp trông nom giùm.

Có vài lời thật sự không thể thốt ra, giữ bộ mặt lạnh lùng trước mặt Bạch Đào cũng chẳng ích gì, cuối cùng y đành nhẫn tâm ra hạ sách này, chỉ mong Bạch Đào có thể hiểu, y thật sự không hề có ý định ở bên đối phương.

Vì vậy đến trưa, khi vừa xuống công trường chuẩn bị ăn cơm, trông thấy Bạch Đào đang xếp hàng giữa đám đại hán vạm vỡ, Bùi Tranh thoáng chốc tưởng mình hoa mắt.

Người mà suốt cả đêm qua vẫn quanh quẩn trong tâm trí y, giờ lại thật sự xuất hiện trước mặt.

Cái dáng vẻ trắng trẻo sạch sẽ kia, giữa đám thô phu lấm lem nhìn mà chói mắt, thế nào cũng không giống người có thể làm nổi việc nặng. Mà cũng chẳng ít người xung quanh đang nhìn cậu.

Bạch Đào lại chẳng để tâm gì, cứ lặng lẽ đứng yên trong hàng.

Đến khi xác định không phải ảo giác, đầu Bùi Tranh liền "ong" một tiếng, bát trong tay suýt nữa bị bóp vỡ.

Y giận dữ xông tới, túm lấy tay Bạch Đào lôi ra khỏi đám người. Vẻ mặt kia dọa cho người xung quanh lập tức né tránh, ai nấy đều nhường đường.

Bạch Đào vừa cười vừa định chào hỏi, liền bị bóp tay đau đến nhe răng trợn mắt: "Tranh ca, huynh bóp mạnh quá, đau!"

Bùi Tranh vẫn mặc kệ, cho đến khi kéo người đến một góc tường viện vắng vẻ mới chịu buông tay.

Bạch Đào xoa xoa chỗ đau, thầm nghĩ: Bùi Tranh hung dữ thật đấy.

Bùi Tranh giận đến mức nói cũng mang theo lửa: "Nơi này không hợp với ngươi, về đi."

Lâu lắm rồi Bùi Tranh mới chịu nói chuyện với cậu, Bạch Đào vừa nghe thấy tiếng y, suýt nữa rơi nước mắt, lòng ấm ức. Câu trả lời mang theo chút mỉa mai: "Hóa ra Tranh ca không bị câm, ta suýt nữa không nhận ra giọng ai rồi."

Bùi Tranh mặt vẫn đen như đêm, chỉ lặp lại câu cũ: "Về đi."

Bạch Đào bĩu môi, cố chấp nhìn y: "Huynh đi đâu, ta theo đó."

Bùi Tranh hít sâu một hơi, cố kìm lòng không mềm: "Nơi này cực khổ, ngươi chịu không nổi."

Bạch Đào tất nhiên biết mình không chịu nổi, nhưng cậu không muốn từ bỏ việc theo đuổi Bùi Tranh: "Huynh là phu quân của ta sao? Ta chỉ nghe lời phu quân ta thôi."

Bùi Tranh ngẩn ra một chút, không đáp lời, xoay người bỏ đi, sợ bản thân lỡ miệng đồng ý mất.

Lại một lần nữa không nhận được phản hồi, Bạch Đào thở dài, nhấc chân đuổi theo, lặng lẽ đi sau lưng y.

Bữa trưa do chủ nhà cung cấp vô cùng đạm bạc, chỉ vài cái bánh bắp với một bát canh cải bẹ, mùi vị cũng chỉ thường thường.

Bạch Đào chẳng hề chê bai, cứ thế ngồi xuống cạnh Bùi Tranh, bắt đầu ăn: "Huynh làm ở hậu viện hay tiền viện vậy?"

Bùi Tranh không trả lời, ba miếng hai miếng ăn hết bánh rồi đứng dậy rời đi, hoàn toàn ngó lơ Bạch Đào.

Tình cảnh như thế mười ngày nay cậu đã quen rồi, nên cũng không còn quá khó chịu.

Bữa trưa cộng thêm nghỉ ngơi tổng cộng nửa canh giờ, Bạch Đào không muốn giống lần trước, hai tay phồng rộp đầy vết bỏng nước. Cậu trở về phòng lớn, lấy vải đã chuẩn bị từ trước ra, cẩn thận quấn vào tay, hy vọng có thể hữu ích đôi chút.

Sau khi quản sự gõ chiêng, mọi người lần lượt đến điểm chỉ bên cạnh tên mình, bắt đầu làm việc.

Thấy Bùi Tranh cũng đi về hướng tiền viện, Bạch Đào vội vàng theo sau: "Tranh ca, công việc của ta là xúc đất, huynh làm gì vậy? Nếu huynh cũng đào đất thì ta theo cạnh huynh."

Đúng là đang đào đất, Bùi Tranh lạnh nhạt đáp: "Đừng theo ta."

Y phát hiện giữ im lặng không khiến Bạch Đào từ bỏ, những lời xưa nay không nỡ nói, giờ cũng đành phải mở miệng.

Y muốn đối phương sớm biết khó mà lui, mau chóng trở về, nơi này thật sự quá khổ.

Bạch Đào vẫn không từ bỏ: "Ta đã nói rồi, ta chỉ nghe lời phu quân ta thôi."

Bùi Tranh dừng chân, quay đầu nhìn cậu: "Tùy ngươi, nhưng đừng làm phiền ta."

Dứt lời, y đến chỗ để công cụ, cầm lấy cuốc tiếp tục đào đoạn kênh dở dang hồi sáng, lực tay rõ ràng nặng hơn trước.

Ngực Bạch Đào thắt lại, cậu bỗng thấy lúc trước Bùi Tranh không nói gì còn đỡ hơn, ít nhất cũng không tổn thương người đến vậy.

Người này thật sự tàn nhẫn đến thế sao? Dứt khoát đến mức chẳng để lại chút cơ hội nào.

Bạch Đào hít sâu một hơi, cầm lấy một cái xẻng, đi tới bên cạnh Bùi Tranh.

Làm việc rất vất vả, lúc mới bắt đầu Bạch Đào còn nói được mấy câu, về sau thì chẳng còn sức đâu mà mở miệng.

Bùi Tranh lén liếc nhìn cậu, thấy người kia đã mệt đến mức mồ hôi ướt đẫm lưng áo, vậy mà vẫn nghiến răng chịu đựng, chẳng hé nửa lời than thở, y liền hơi chậm lại nhịp đào đất của mình.

Y không ngờ Bạch Đào vì theo đuổi mình mà cam tâm chịu khổ đến thế.

Ban đầu y vốn định trực tiếp từ chức, vì đến đây chính là để tránh Bạch Đào. Giờ đối phương đã đuổi tới, thì ở đây cũng chẳng còn ý nghĩa.

Nhưng rồi y lại cắn răng quyết định tiếp tục làm việc, nếu giờ bỏ dở, Bạch Đào nhất định sẽ cho rằng y mềm lòng, rồi lại ảo tưởng có hy vọng.

Thôi cứ để cậu nếm mùi khổ cực đi, biết đau rồi, có khi lại chịu quay về.

Bình Luận (0)
Comment