Vải buộc trên tay ít nhiều cũng có tác dụng, tuy rằng lúc hạ công tay vừa đau vừa nhức, nhưng cũng chỉ nổi một vết phồng nhỏ, những chỗ khác chỉ hơi trầy đỏ mà thôi.
Buổi tối tan làm, cửa nhỏ phía sau sẽ được mở ra, mọi người có thể ra ngoài, chỉ cần trở về trước giờ Tý khi cửa khóa là được.
Bạch Đào mệt đến độ chẳng buồn ăn cơm, nhưng vẫn cầm bát, theo sau Bùi Tranh: "Tranh ca, ta thấy huynh chiều nay làm việc không nghỉ lấy một chút, người khác ít nhiều còn dừng lại thở mấy hơi, quản sự cũng đâu có nói gì, huynh cũng nên nghỉ ngơi một chút, nếu không sẽ mệt quá."
Bùi Tranh vốn muốn dùng lời lẽ lạnh nhạt để dọa cậu bỏ cuộc, nhưng lúc quay đầu nhìn thấy gương mặt mỏi mệt của Bạch Đào, bốn chữ 'Liên quan gì ngươi' cứ thế nghẹn nơi cổ họng, sao cũng nói không nên lời.
Bạch Đào thấy Bùi Tranh vẫn nhìn mình chằm chằm, liền cong môi cười: "Có phải huynh cảm thấy ta đẹp lắm, nên động lòng rồi đúng không?"
Bùi Tranh im lặng quay đầu, bước một bước thật dài về phía trước.
Bạch Đào đưa tay chọc nhẹ lưng y: "Huynh đã hứa với ta là sẽ không im lặng nữa, huynh xem mười mấy ngày nay, có ngày nào huynh thực hiện được chưa?"
Lời ấy khiến Bùi Tranh chợt nhớ đến cái ôm hôm ấy, cùng dáng vẻ ỷ lại của người kia, y cố kìm nén cơn xúc động muốn quay đầu lại. Y cúi đầu nói nhỏ gì đó với người phía trước, rồi đổi vị trí với hắn.
Bạch Đào không quen biết người nọ, đành móc ra một đồng tiền từ trong ngực áo, đưa qua: "Ngại quá, ta muốn đổi chỗ với huynh một lát, người phía trước bị ta chọc giận, ta muốn dỗ y."
Người kia nhận lấy tiền, vui vẻ nhường chỗ.
Bạch Đào lại lần nữa đứng phía sau thân hình cao lớn ấy: "Huynh chạy không thoát đâu."
Bùi Tranh lấy trầm mặc đáp lại.
Mọi người làm việc cả ngày đều rất mệt, người ra ngoài không nhiều, đa phần ngồi lại trên giường lớn trò chuyện nghỉ ngơi.
Bùi Tranh dùng nước lạnh tắm rửa, Bạch Đào thì không dám, chỉ đến phòng bếp xin ít nước nóng, rửa mặt qua loa, sau đó theo Bùi Tranh quay về phòng.
Trong phòng có mấy người đang bàn chuyện cô nương thanh lâu và mấy tiểu quan, nói hôm nay trong lâu có tổ chức hoạt động thưởng hoa gì đó, náo nhiệt lắm.
Có mấy người nghe nói liền hăm hở, bảo phải đi xem thử, tuy trong túi chẳng có tiền gọi người, nhưng đứng xem náo nhiệt thì vẫn được.
Người huynh đệ ngồi bên cạnh liền cười nhạo: "Ngươi không sợ mụ sư tử nhà ngươi lột da à? Còn dám ra vào chốn hoa lâu."
Kẻ nọ nghe nhắc đến "mụ sư tử" liền có phần chột dạ: "Ta chỉ dạo một vòng chứ có làm gì đâu, nàng quản được chắc?"
Vừa lúc thấy Bùi Tranh bước vào phòng, liền gọi một tiếng: "Bùi huynh đệ, có muốn đi cùng không? Dáng dấp như huynh, cô nương trong lâu nhìn thấy chắc chắn sẽ thích, biết đâu còn trả tiền cho huynh nữa ấy chứ!"
Bùi Tranh vừa ngồi xuống giường, theo phản xạ nhìn thoáng sang Bạch Đào, cậu rõ ràng không thích chuyện đó, chân mày hơi nhíu, cả gương mặt trông đầy căng thẳng, mắt cứ nhìn chằm chằm y.
Thấy Bùi Tranh có ý định đứng dậy, Bạch Đào vội nắm lấy tay áo y, trong lòng khó chịu vô cùng, không nhịn được quát lớn một tiếng: "Huynh không được đi!"
Bùi Tranh vốn định giả vờ đi theo, khiến Bạch Đào chết tâm mà rút lui. Nhưng vừa đứng lên đã thấy hối hận, cách này không công bằng với cả bản thân lẫn Bạch Đào.
Huống hồ giờ phút này, Bạch Đào trông như sắp khóc đến nơi, y đến bước ra cửa cũng không đành, còn nói gì đến chuyện thật sự rời đi.
Những người khác trong phòng bị tiếng quát của cậu làm giật mình.
Người vừa rồi mở lời mời, cảm thấy mất mặt, liền khó chịu: "Ta nói này tiểu huynh đệ, ngươi không muốn tìm vui thì thôi, mắc gì cấm người khác?"
Bạch Đào vốn xem thường hạng người đã có gia thất còn lén lút trăng hoa, lời đáp lạnh lùng đầy khinh bỉ: "Muốn tới kỹ viện thì ngươi tự đi, tóm lại hắn không được đi."
Tiền Nhị ở nhà bị tức phụ đè đầu cưỡi cổ, gã luôn tìm cách lấy lại thể diện trước những kẻ trông yếu hơn mình, vừa thấy thái độ khinh thường của Bạch Đào, trong lòng liền bốc hỏa: "Nhìn cái dáng gầy gò của ngươi, chắc là bản thân không được, cái tên kia mềm như bún, sợ ra ngoài mất mặt nên mới không dám đi chứ gì!"
Bạch Đào chẳng buồn đôi co với hạng người bẩn miệng như thế, chỉ lặng lẽ kéo lấy Bùi Tranh vẫn còn đang đứng. Tuy cậu biết y không phải kẻ thích lui tới kỹ viện, nếu không đã chẳng thường xuyên mắng cậu là "Không biết xấu hổ".
Nhưng trong lòng vẫn cứ bất an, sợ rằng Bùi Tranh bỗng nổi hứng thật sự, vậy nên cậu nhất quyết không chịu buông tay.
Bùi Tranh ngẩng đầu, thản nhiên quét mắt nhìn kẻ đang châm chọc Bạch Đào, rồi nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra: "Nơi dơ bẩn như thế, ta không đi. Ngươi muốn thì cứ đi."
Câu nói kia của Bùi Tranh khiến không khí trong phòng lập tức tụt xuống điểm đóng băng.
Tiền Nhị bị ánh mắt của y dọa cho run, biết mình chẳng phải đối thủ của Bùi Tranh, lập tức thu lại bộ dáng huênh hoang, trở về dáng vẻ co vòi thường ngày.
Những người còn lại vội vàng lái sang chuyện khác để xoa dịu bầu không khí, không ai dám nhắc đến chuyện hoa lâu nữa.
Bùi Tranh không để ý đến Bạch Đào đang muốn nói lại thôi phía sau mình, y nằm xuống ổ chăn, nhắm mắt lại.
Bạch Đào thì móc túi tiền ra, đưa cho người nằm bên phải Bùi Tranh hai đồng, ý bảo muốn đổi chỗ ngủ.
Người kia xua tay cười: "Chỉ đổi cái giường thôi, không cần đưa tiền đâu."
Rồi liền ôm chăn của mình chuyển đi.
Bạch Đào cảm kích chắp tay cảm tạ, sau đó ôm cái bọc hành lý cùng chăn đệm được quản sự phát ban sáng, dọn sang nằm cạnh Bùi Tranh.
Cậu biết đào hồ là công việc cực nhọc, bản thân lại thân thể yếu mềm, vì vậy đã chuẩn bị rất chu toàn.
Trước tiên, cậu lấy kim trong hành lý ra, rồi đến làm phiền Bùi Tranh.
Cậu khẽ lay vai y, thấy y mở mắt ra, liền ra vẻ đáng thương đưa tay ra trước mặt: "Tranh ca, tay ta có cái mụn nước, huynh giúp ta chích ra được không? Huynh cũng biết ta vụng lắm, chích một cái là chảy máu, mta sợ đau..."
Bùi Tranh liếc nhìn tay Bạch Đào đưa tới, cả bàn tay trắng trẻo bị mài đến đỏ ửng, gần ngón giữa còn nổi một cái bọng nước tròn.
Y khẽ nhíu mày, vốn dĩ định nói một câu "Không chịu được thì về đi", thế nhưng vừa mở miệng ra lại biến thành: "Sợ đau thì về đi."
Bạch Đào đưa tay sát hơn chút nữa, cố chấp nói: "Huynh giúp ta chích, ta sẽ không sợ đau."
Bùi Tranh không nói nữa, khép mắt lại, làm bộ nghỉ ngơi.
Những người trong phòng giờ đã nhìn ra, hai người này là quen biết cũ, chỉ là hiện đang giận dỗi.
Bạch Đào chu môi, không làm phiền y nữa, đành tự mình chích bọng nước, sau đó lấy thuốc mỡ trong hành lý, loại đặc biệt xin từ chỗ Vu đại phu, cẩn thận bôi lên vết thương.
Cậu chuẩn bị nhiều thứ đến thế, vốn là không muốn thối lui.
Cái gì mà cố gắng thêm một lần cuối, chẳng qua là nói miệng mà thôi, thật ra trong lòng chẳng thể buông nổi.
Trừ khi Bùi Tranh có người trong lòng, hoặc là cưới người khác.
Tiền Nhị vẫn đang len lén quan sát bên này, thấy Bạch Đào chỉ bị nổi cái bọng nước cũng phải bôi thuốc, liền khẽ hừ một tiếng đầy khinh thường.
Cái dạng như ca nhi thế kia, không chừng với cái tên mặt lạnh kia là thứ quan hệ chẳng thể nói ra cho người ta biết ấy chứ...
Bạch Đào buộc lại hành lý, cũng chui vào chăn.
Chăn dù là sạch sẽ, nhưng cái đệm lót bên dưới là của chung, người nằm ở đây trước đó có vẻ không sạch sẽ lắm, nên ám mùi rất khó ngửi.
Bạch Đào nín thở, len lại gần Bùi Tranh, đến khi có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người y mới chịu dừng lại. Cậu còn cẩn thận vén mấy sợi tóc lòa xòa của Bùi Tranh sang gối mình.
Rồi cậu rón rén ghé sát vào tai y, dùng giọng rất khẽ thì thầm: "Hôm nay, ta vẫn thích huynh như vậy. Ngủ ngon."
Bùi Tranh vốn chẳng ngủ nổi, mấy hành động nhỏ ấy cùng câu nói kia đều lọt vào tai không sót một chữ, tim y như bị ai bóp nghẹt, âm ấm phát đau.
Bàn tay giấu trong chăn siết lại thành nắm đấm.
Mãi đến khi nghe thấy nhịp thở của người sau lưng dần dần vững vàng, y mới buông lỏng nắm tay, âm thầm xoay người một chút.