Tối hôm trước không ngủ ngon, có lẽ là vì người luôn quẩn quanh trong tâm trí đang nằm ngay bên cạnh, nên đêm nay Bùi Tranh lại ngủ đặc biệt yên ổn. Sáng tỉnh dậy thì vẫn còn kha khá thời gian mới phải vào xưởng.
Y cũng không vội rời giường, chỉ trầm ngâm một lát, rồi lặng lẽ xoay người, chăm chú nhìn Bạch Đào đang gần trong gang tấc, dùng ánh mắt vẽ lại dáng vẻ người ấy đang ngủ say.
Bùi Tranh không muốn để người này tiếp tục ở lại đây chịu khổ, nhưng y lại không biết làm cách nào để đuổi cậu đi. Cũng căm ghét bản thân không thể nói ra những lời tàn nhẫn, rõ ràng biết rằng nếu cứ tiếp tục thế này, tổn thương Bạch Đào phải chịu sẽ không kém gì nghe những lời lạnh lùng.
Bùi Tranh cứ thế nhìn cậu, cho đến khi Bạch Đào rúc đầu vào gối, vài sợi tóc rũ xuống bên tai, để lộ nốt ruồi nơi d** tai, lúc ấy y mới bừng tỉnh.
Tối qua tan ca thì trời đã tối om, lúc Bạch Đào rửa mặt chắc đã lau mất lớp gì đó dán trên tai. Vì ánh sáng mờ nên lúc vào phòng không ai để ý. Nhưng lát nữa trời sáng, chắc chắn sẽ bị phát hiện, lúc ấy giải thích sẽ phiền phức vô cùng. Bùi Tranh không còn cách nào khác đành đưa tay đẩy người kia tỉnh dậy.
Bạch Đào mơ màng mở mắt, nhìn thấy Bùi Tranh trước mặt liền ngẩng đầu mỉm cười: "Chào buổi sáng, Tranh ca."
Bùi Tranh đè xuống cảm giác rung động trong lòng, mặt không biểu cảm mở miệng: "Đi che tai lại."
Bạch Đào vừa ngáp vừa lẩm bẩm: "Ta chỉ nghe lời phu quân của ta thôi."
Gân xanh trên trán Bùi Tranh giật giật: "Đừng có làm loạn!"
"Ta không làm loạn," Bạch Đào nghiêm túc nhìn y, "Ta luôn rất nghiêm túc theo đuổi huynh."
Không nói thêm lời nào, Bùi Tranh kéo người dậy, ra ngoài tùy tiện lấy chút bùn trát lên tai Bạch Đào, che đi nốt ruồi kia.
Bạch Đào vẫn còn thì thầm lẩm bẩm: "Người có thể tiếp xúc thân mật với ta như vậy chỉ có thể là phu quân của ta, cho nên huynh nhất định phải ở bên ta."
Bùi Tranh trát xong thì bỏ đi, làm như chẳng nghe thấy gì cả.
Nhưng Bạch Đào sao có thể để y đi được, vội đưa tay túm lấy tay áo y: "Tranh ca, nếu huynh không quan tâm đến ta, tại sao lại giúp ta che nốt ruồi?"
Bùi Tranh hất tay cậu ra, không thèm quay đầu: "Ta không muốn gây rắc rối."
Bạch Đào đuổi theo, chặn trước mặt Bùi Tranh: "Nếu huynh không quan tâm đến ta, thì ta sẽ không trở thành rắc rối của huynh, huynh hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn."
Bùi Tranh không đáp, chỉ xoay người đi về hướng khác. Với Bạch Đào, y không làm nổi chuyện khoanh tay đứng nhìn.
Bạch Đào đi sát theo phía sau: "Bùi Tranh, đừng trốn tránh ta được không? Ta thích huynh, muốn ở bên huynh."
Bùi Tranh bước nhanh hơn, vào đến nhà củi phía sau vườn thì "Rầm" một tiếng đóng sập cửa lại. Bạch Đào định theo vào suýt chút nữa đập đầu vào cửa.
Bùi Tranh nhắm mắt, tựa người vào cánh cửa. Bạch Đào còn muốn nói thêm vài câu, nhưng lại có người tới. Người kia nhìn cậu cứ như đang nhìn ăn trộm, khiến cậu đành phải xoay người rời đi.
Người tới là đầu bếp đến lấy củi, vừa đẩy cửa ra đã thấy bên trong còn có người, lập tức lên tiếng chất vấn: "Ngươi là ai? Sao lại ở đây?"
Bùi Tranh cụp mắt, dùng hàng mi che đi vành mắt hơi đỏ: "Xin lỗi, đi nhầm chỗ."
"Ngươi là người làm công ở đây đúng không? Lần sau còn đi lung tung, ta sẽ báo với quản sự đấy."
Bùi Tranh chỉ khẽ gật đầu, không nói gì, rồi cất bước rời khỏi phòng củi.
Buổi sáng làm việc, Bạch Đào vẫn như thường lệ đi theo sau Bùi Tranh, thỉnh thoảng lại lên tiếng nói vài câu.
Tiền Nhị sợ Bùi Tranh, không dám đối đầu trực tiếp, chỉ dám đứng một bên châm chọc: "Làm công như nhau, có người chỉ biết làm mấy việc nhẹ nhàng, còn có tâm trạng mà tám chuyện."
Quản sự vừa đi ngang đã nghe thấy, liếc Tiền Nhị một cái: "Làm việc cho tử tế vào, không cẩn thận ta trừ công tiền bây giờ."
Hôm qua sau khi nhận Bạch Đào vào làm, ông ta cũng có chút lăn tăn, vì trông đối phương chẳng giống người có thể làm được việc. Nhưng mấy lần ghé qua xem thử, phát hiện dù sức lực có kém hơn người khác, cậu cũng không hề lười biếng. Với mức công nhật 12 văn, như vậy là hoàn toàn xứng đáng.
Tiền Nhị vội cúi đầu gật gù, cuốc cũng vung nhanh hơn một chút. Nhưng đợi quản sự đi rồi, gã lại trở về bộ dạng ban đầu, càng nghĩ càng thấy tức.
Đến trưa ăn cơm, nhớ lại chuyện sáng sớm tỉnh dậy đi tiểu rồi trông thấy, gã nhịn không được lầm bầm với người bên cạnh: "Phi, cái tên họ Bạch đó, ta thấy tám phần là kẻ bán thân. Sáng nay còn ở bên ngoài kéo kéo đẩy đẩy với cái tên mặt mày hung tợn kia."
Mấy kẻ có thể thân với Tiền Nhị vốn cũng chẳng phải hạng gì tốt, nghe thế lập tức nổi hứng: "Thật à? Thảo nào trông cái mặt câu hồn gọi vía thế kia."
Tiền Nhị cười đầy gian tà: "Ta lừa ngươi làm gì? Khi đó ngay trước phòng củi, hai người dính sát vào nhau, tên mặt hung đó còn trêu ghẹo tên họ Bạch, sờ tai cậu ta nữa. Ngươi không nhìn thấy đâu, lúc đó cái mặt tên họ Bạch ấy đúng là dâm loạn không chịu nổi."
"Ghê gớm thế? Rồi sau đó thì sao?"
"Sau đó chắc là định chui vào phòng củi làm chuyện xằng bậy, tiếc là bị người khác bắt gặp giữa chừng, nên tên họ Bạch kia phải bỏ đi trước."
"Tsk tsk tsk, hai người cũng gấp gáp thật."
Tiền Nhị ghé sát, hạ giọng thì thầm: "Ngươi nhìn cái mặt tên họ Bạch ấy xem, không chừng còn có gì mờ ám với quản sự nữa ấy chứ. Không thì với cái kiểu làm việc như cậu ta, sao quản sự lại không mắng lấy một câu?"
Dù ở thời đại nào, những lời đồn kiểu này đều lan truyền rất nhanh. Đến bữa tối, Bạch Đào mệt đến mức gần như rã rời, lại phát hiện có không ít người đang len lén nhìn cậu.
Bùi Tranh đứng ngay phía trước cậu cũng nhận ra điều đó. Y lập tức quay đầu nhìn thoáng qua tai của Bạch Đào, thấy trên đó vẫn còn bẩn bẩn, không lộ ra nốt ruồi, mới yên tâm quay lại.
Bạch Đào thì cứ từ những hành động nhỏ nhặt đó của Bùi Tranh mà tự tìm đường ngọt ngào cho mình.
Cậu cười rồi ghé sát lại: "Tranh ca, có phải huynh đang quan tâm đến ta không?"
Vì nói nhỏ, nên Bạch Đào lại cúi người rất gần. Những người vốn đang lén nhìn thấy cảnh này, lập tức bắt đầu xì xào bàn tán.
"Ban đầu còn tưởng ai đó bịa chuyện, không ngờ nhìn thế này thì chắc là thật rồi."
"Người kia cũng là hán tử đấy, sao lại nghĩ không thông, muốn dính lấy một hán tử khác?"
"Ngươi nhìn điệu bộ của cậu ta kìa, không chừng là mặt dày bám lấy người phía trước."
"Ngươi nói thế mà có lý đấy. Chiều nay làm việc ta thấy tên họ Bạch cứ chạy tới trước mặt Bùi huynh đệ, cố tình lấy lòng, mà người ta căn bản chẳng thèm để ý."
Có người không chịu nổi, quay mặt đi nơi khác, không buồn nhìn: "Thật buồn nôn. Ngươi nói xem cha nương nuôi lớn họ để rồi làm cái chuyện này à?"
Mấy lời bàn tán đó tuy nói nhỏ, nhưng Bạch Đào và Bùi Tranh đều không nghe thấy. Thế nhưng đến lúc ngủ tối, rốt cuộc vẫn xảy ra chuyện.
Lý Đại nằm bên phải Bạch Đào, nhất quyết không chịu nằm cạnh cậu. Nhân lúc Bạch Đào chưa về, hắn muốn đổi chỗ với người khác, khổ nỗi chẳng ai chịu đổi.
Tiền Nhị cười đểu: "Người ta trông cũng không thua gì tiểu quan trong lầu xanh, tuy có khi bị người ta ngủ qua rồi, nhưng nói không chừng còn có thể ngủ được mà chẳng tốn tiền."
Lý Đại mặt đỏ cổ to quát lên: "Cút đi, ta chẳng có hứng với hán tử!"
Tiền Nhị được đà làm tới, cười mỉa: "Biết đâu tên họ Bạch kia lại có tư vị riêng, nếu không thì cái tên mặt lạnh hung thần kia sao lại mê mệt đến vậy?"
Câu cuối cùng lọt vào tai Bùi Tranh một chữ cũng không thiếu. Sợi dây trong đầu y như bị kéo đứt, sát khí lập tức tràn ra, y đá bật cánh cửa khép hờ, một quyền đấm thẳng vào mặt Tiền Nhị, khiến gã cười chưa dứt đã ngã lăn ra đất.