Tốc độ của Bùi Tranh nhanh đến mức Bạch Đào đi phía sau hoàn toàn không phản ứng kịp. Đến khi cậu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tiền Nhị thì đối phương đã ăn liền mấy cú đấm rồi.
"Tranh ca! Huynh dừng tay trước đã!" Bạch Đào sợ Tiền Nhị bị đánh đến chết, vội vàng lao lên muốn kéo tay Bùi Tranh, nhưng sức cậu không đủ.
Mắt Bùi Tranh đỏ rực, trong đầu chỉ vang vọng mấy lời nhục mạ Bạch Đào vừa nãy, ra tay mỗi cú lại càng nặng hơn.
Tiền Nhị rên lên vài tiếng rồi trực tiếp bị đánh ngất.
Tên súc sinh này, sao gã dám?
Gã dám nói như vậy à?!
"Bùi Tranh!"
Thấy người kia đã hôn mê, Bạch Đào lo đến mức muốn khóc, đánh tiếp nữa là phải đền mạng đấy!
Người trong phòng nhìn vẻ hung dữ của Bùi Tranh, mặt ai nấy trắng bệch, không ai dám hé răng, càng không nói đến chuyện can ngăn.
Bạch Đào chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ nhiều, nhào cả người lên người Bùi Tranh.
Bùi Tranh sợ làm cậu bị thương, lập tức dừng tay.
Thấy máu chảy ra từ khóe miệng Tiền Nhị, tim Bạch Đào lạnh toát, lo lắng Bùi Tranh lỡ tay đánh chết người, liền hét lên với mấy người còn đứng ngây ra đó: "Mau gọi đại phu!"
Mọi người trong phòng như bị bật công tắc, run lẩy bẩy chạy ra khỏi phòng.
Bạch Đào kéo Bùi Tranh đang còn đè lên người Tiền Nhị đứng dậy, nhưng một câu trách móc cũng không thốt ra.
Cậu không ngờ phản ứng của Bùi Tranh lại lớn đến vậy.
Cũng chẳng biết y là vì tức giận khi cậu bị đồn chuyện dơ bẩn, hay vì bản thân bị kéo vào tin đồn đó mà giận.
Tiền Nhị đang nằm dưới đất, Bạch Đào không dám đụng vào. Bùi Tranh không chỉ đánh vào đầu hắn mấy cú, ngay cả bụng cũng không tha.
Cậu thấy tay Bùi Tranh trầy xước, bèn lục trong tay nải lấy thuốc mỡ ra, nhẹ nhàng bôi lên tay y: "Đau không?"
"Không đau." Âm giọng đáp lại trầm thấp, khàn khàn.
Bùi Tranh sau khi thu lại cảm xúc, để mặc cho Bạch Đào nắm tay mình bôi thuốc, mắt không chớp lấy một cái, cứ thế nhìn chằm chằm vào đối phương.
Lúc quản sự đến nơi, liền thấy hai người đang im lặng ngồi trong phòng, dưới đất là Tiền Nhị đang hộc máu ngất lịm.
Thấy Bạch Đào vẫn đang bôi thuốc cho Bùi Tranh, quản sự giận đến mức bốc hỏa, chỉ tay mắng: "Cái vết thương cỏn con đó thì cần gì bôi thuốc?! Người nằm dưới đất thì cứ để đấy mặc kệ à?! Biết thế lúc đầu đừng có nhận hai người vào làm! Nếu hắn có chuyện gì, hai người phải chịu hoàn toàn trách nhiệm! Mau khiêng người đến y quán, sau đó cả hai cút cho ta!"
Bùi Tranh nhìn vết thương đã được bôi thuốc trên tay, lạnh nhạt nói: "Không liên quan đến Bạch Đào."
Đợi đại phu được vội vã mời đến kiểm tra xong, xác định thương thế của Tiền Nhị có thể di chuyển được, mọi người mới cùng nhau giúp đưa gã đến y quán.
Quản sự không cho hai người họ cơ hội quay lại nữa, trực tiếp bảo người dọn hành lý đuổi đi.
Dù xảy ra chuyện vào lúc sau bữa tối, cũng không ảnh hưởng đến công việc, quản sự vẫn trả đầy đủ tiền công cho hai người.
Ban đầu ông ta còn định khấu tiền Bùi Tranh, nhưng thấy Tiền Nhị bị đánh thê thảm như vậy, lại nghĩ thôi thì chuyện ít còn hơn chuyện nhiều, dứt khoát trả hết.
Tới y quán, đại phu cẩn thận kiểm tra kỹ vết thương của Tiền Nhị, thương thế khá nghiêm trọng. May là lúc Bùi Tranh ra tay không đánh vào xương sườn, ít ra xương cốt không sao, nhưng bị nội thương nặng, chưa biết khi nào mới tỉnh.
Bạch Đào nhìn vết bầm tím trên đầu và bụng Tiền Nhị, bèn lấy ra toàn bộ 5 lượng bạc vụn mang theo từ nhà.
Bùi Tranh ấn tay cậu lại: "Ta có."
Bạch Đào nhẹ nhàng nói bóng gió: "Ta sợ chừng ấy của huynh không đủ, đánh người ác quá mà."
Bùi Tranh lúc đi ra quả thật không mang theo bao nhiêu tiền, nghe vậy lại lặng lẽ rút tay về. Bạch Đào nhân cơ hội nhét luôn bạc vụn vào tay y.
Mấy người công nhân giúp khiêng người thấy ở đây không còn chuyện gì cần đến họ nữa, liền rủ nhau quay về.
Chỉ còn lại Bùi Tranh và Bạch Đào ở lại đợi người tỉnh.
Thấy Bùi Tranh tâm trạng vẫn rất thấp, Bạch Đào liền nói một tiếng rồi ra ngoài.
Cậu chạy một mạch đến Ngũ Phương Trai, đáng tiếc cửa tiệm đã đóng.
Lục Hằng xách đèn lồng, dắt phu lang ra từ trong tiệm, liền thấy Bạch Đào xoay người chuẩn bị rời đi.
Trời tối đen, Lục Hằng cũng không chắc mình có nhìn lầm hay không, do dự cất tiếng: "Bạch Đào?"
Nghe tiếng gọi, Bạch Đào có phần bất ngờ quay đầu lại: "Lục lão bản, lâu rồi không gặp."
"Đúng thật là ngươi rồi, ta còn tưởng mình nhìn nhầm." Lục Hằng dắt phu lang bước lên trước, cười hỏi, "Đào huynh sao giờ này còn ở trấn?"
Hai người họ cũng vì mới xong sổ sách tháng trước nên giờ này mới còn ở tiệm.
"Ta muốn tới mua chút sữa chiên, không ngờ tiệm đã đóng cửa rồi."
Nhắc tới sữa chiên, Lục Hằng lập tức cười tít mắt: "Sữa chiên bên ta chưa tới giữa trưa đã bán hết, giờ này dù chưa đóng tiệm, ngươi cũng không mua được đâu."
Bạch Đào chớp chớp mắt, không ngờ buôn bán lại tốt đến thế. Trước cậu bày sạp bán thì ế ẩm, đúng là tệp khách khác nhau, kết quả cũng khác hẳn.
Lục Hằng lại quay sang giới thiệu cậu với phu lang mình, bảo đây chính là người đã bán công thức sữa chiên cho hắn.
Phu lang của Lục Hằng hơi bất ngờ, không nghĩ người bán công thuốc lại là một công tử tuấn tú thế này. Dạo gần đây trà sữa trong tiệm cũng rất được hoan nghênh, hắn đối với Bạch Đào cũng có cảm tình.
"Nếu ngươi cần gấp sữa chiên, có thể vào bếp làm, trong đó còn ít sữa tươi hôm nay chưa dùng, vốn cũng định để mai làm tiếp mẻ mới."
Nghe phu lang nói vậy, Lục Hằng vội vàng nói: "Xem ta mừng quá quên mất, ta vào mở cửa ngay cho Đào huynh."
Bạch Đào hơi do dự: "Có phiền hai vị quá không?"
Lục Hằng cười ha hả, làm ăn phát đạt rồi nên vui vẻ: "Không sao đâu, đều là huynh đệ cả, khách sáo gì chứ?"
"Vậy làm phiền rồi." Bạch Đào nghĩ thầm, Lục Hằng gọi mình là huynh đệ, xem ra gần đây Ngũ Phương Trai quả thật kiếm được không ít.
Đợi cho sữa đông lại cũng cần chút thời gian. Bạch Đào thấy hai người đứng bên đợi mình, có chút ngại ngùng.
Đúng lúc nhìn thấy bên cạnh có trà ô long, cậu liền hỏi: "Trong tiệm có chanh* không?"
Lục Hằng hỏi: "Cái gọi là ninh mông là gì?"
Bạch Đào đổi cách diễn đạt: "Chính là trái 'lê mông tử' đó, vị chua lắm."
(*)Chanh: níng méng — /niŋ˧˥ məŋ˧˥/
Ninh mông: níng méng — /niŋ˧˥ məŋ˧˥/
Lê mông tử: lí méng zǐ — /li˧˥ məŋ˧˥ t͡sɨ˨˩˦/
Lục Hằng đi lấy giúp cậu: "Vậy thì có đấy. Dạo này đầu bếp bánh ngọt trong tiệm bị ngươi ảnh hưởng, đang nghiên cứu mấy món bánh mới. Nghĩ tới người mang thai thường thích vị chua, nên có mua ít về, tính làm mấy món bánh vị chua."
Lúc còn làm blogger ẩm thực, Bạch Đào không rành lắm về món ngọt, cùng lắm chỉ nghịch qua bánh mì với bánh kem, không dám đưa ra ý kiến gì, chỉ cười nói: "Vậy chúc đầu bếp nhà huynh sớm nghiên cứu thành công."
Biết là có chanh rồi, Bạch Đào liền đổ trà ô long vào nồi, thêm ít đường phèn vào đun sôi, rồi để nguội. Cậu cắt chanh thành lát, bỏ hết hạt dễ làm đắng, cho thêm ít mật ong rồi dùng cây cán bột nghiền nát.
Trà ô long để nguội có màu nâu đỏ.
Bạch Đào muốn để hai người nhìn rõ, liền đặt đèn lồng gần chén trà, sau đó đổ hết chanh nghiền vào nồi trà rồi dùng muỗng khuấy đều.
Nước trà nâu đỏ sau khi khuấy lên dần chuyển thành màu cam đỏ nhạt hơn. Thực ra màu không thay đổi nhiều lắm, nhưng cũng khiến hai phu phu Lục Hằng kinh ngạc.
Bạch Đào rót cho mỗi người một ly: "Thật ra trà kết hợp với nhiều loại trái cây sẽ có vị rất ngon. Tất nhiên, chỉ cần vài loại trái cây trộn với nhau cũng ổn. Quê ta gọi chung mấy thứ này là trà trái cây. Nếu huynh có hứng thú thì có thể thử nhiều kiểu xem sao."
Lục Hằng nếm thử, vị chua ngọt xen lẫn hương trà, khá ngon, ánh mắt nhìn Bạch Đào như phát sáng.
Đây đúng là bảo bối! Lần sau gặp lại nhất định phải kéo vào thẳng bếp!
Phu lang của Lục Hằng lại chú ý chỗ khác: "Tại sao cho lê mông tử vào thì nước trà lại nhạt màu?"
Bạch Đào thật sự không biết nên giải thích phản ứng axit-bazơ thế nào, bèn nói đại: "Là sư phụ dạy ta trước lúc đi tị nạn, ta cũng không rõ lắm."
Phu lang kia lại hỏi tiếp: "Vậy ngoài trà ô long thì mấy loại khác có được không?"
Bạch Đào lắc đầu: "Cái này thì ta không biết, nhưng có thể thử."
Dù sao cậu cũng không rõ loại trà nào là tính kiềm.
"Lần trước ta thấy tiệm có bán bánh đào dâu tằm, chắc hẳn trong kho có sẵn dâu tằm. Nước dâu tằm mà cho chanh vào thì sẽ chuyển thành màu đỏ. Nếu làm thành trà dâu tằm, để khách tự cho chanh vào, biết đâu sẽ thành điểm hút khách."
Lục Hằng lúc này đâu còn dáng vẻ ung dung như mọi khi, chỉ hận không thể thờ Bạch Đào như thần tài: "Đào huynh! Mình kết nghĩa huynh đệ đi!"