Bạch Đào cầm theo phần sữa chiên vừa làm xong chuẩn bị rời đi, Lục Hằng lại nhất quyết nhét cho cậu mấy thỏi kim quả, nói là lần trước món trà sữa cũng đáng ra phải trả tiền, lần này còn thêm cả trà trái cây, kiểu gì cũng phải có chút thành ý.
Bạch Đào không muốn nhận: "Ta chỉ tiện miệng nói vài câu thôi, cuối cùng vẫn là Lục ca tự mày mò. Đã coi ta là huynh đệ thì khách sáo làm gì nữa."
Lục Hằng vẫn kiên quyết: "Không được. Huynh đệ ruột còn phải sòng phẳng. Huống hồ chúng ta còn chưa kết nghĩa. Sau này khi nào rảnh nhất định phải đến chơi, đến lúc đó ta nhất định chiêu đãi thật hậu."
Bạch Đào lấy một thỏi, trả lại phần còn lại: "Vậy một thỏi là đủ rồi, nhiều quá mất tình cảm."
Lục Hằng lại nhét thêm một thỏi nữa: "Một thỏi sao đủ? Ít quá là bạc tình bạc nghĩa."
Bạch Đào: "......"
Cậu còn có thể nói gì nữa đây?
Cùng lúc đó, bên phía Bùi Tranh.
Thấy Bạch Đào mãi chưa quay lại, nhớ tới tin đồn gần đây nói ở trấn có người chuyên bắt cóc, y bắt đầu nóng ruột. Nhưng lại không biết phải tìm ở đâu, trong lòng càng thêm hối hận vì lúc nãy không hỏi cậu định đi đâu.
Thời gian dần trôi, đã qua nửa canh giờ mà vẫn không thấy người về, Bùi Tranh rốt cuộc không ngồi yên nổi, đứng dậy định ra ngoài tìm.
Kết quả bị tiểu đồ đệ cản lại.
Tiểu đồ đệ cũng hơi sợ Bùi Tranh, nhưng vẫn lấy hết can đảm lên tiếng: "Bệnh nhân vẫn chưa tỉnh, bây giờ ngài không thể đi được."
Cậu ta biết rõ người đang nằm kia chính là bị y đánh, nếu giờ y đi mà không quay lại thì biết tính sao?
Bùi Tranh bèn lấy hết số bạc trên người cộng với phần mà Bạch Đào đưa trước đó, dốc toàn bộ ra đưa cho tiểu đồ đệ: "Ta sẽ quay lại ngay."
Tiểu đồ đệ tưởng y định hối lộ mình, sợ tới mức lùi lại liên tục: "Không được đâu! Làm ơn ngài cứ ở đây đợi đi!"
Bùi Tranh vì lo cho Bạch Đào mà bối rối, mặt trầm xuống, đặt đống bạc lên bàn bên cạnh: "Nếu không đủ, ta sẽ bù thêm."
Nói xong, y vòng qua tiểu đồ đệ, lao nhanh ra khỏi y quán. Y không biết Bạch Đào đi đâu, đành phải lục tung cả con phố để tìm. Đêm khuya, trên đường hầu như chẳng có ai, Bùi Tranh băng qua hết con hẻm này đến con hẻm khác, vẫn không thấy bóng dáng Bạch Đào đâu.
Y sợ Bạch Đào đã quay lại y quán, liền quay đầu chạy về. Tiểu đồ đệ vừa mới mách tội xong với sư phụ, thấy Bùi Tranh mặt mày đen kịt bước vào, suýt nữa ngã ngồi xuống đất vì sợ.
Bùi Tranh thở hổn hển hỏi: "Người đi cùng ta có quay lại không?"
Tiểu đồ đệ lắc đầu.
Bùi Tranh đấm mạnh một cái vào bức tường bên cạnh, rồi lại quay đầu lao ra ngoài. Giờ trong lòng y chỉ còn lại nỗi sợ hãi, y không dám tưởng tượng nếu thật sự để lạc mất người kia thì phải làm sao.
Bước chân y nhanh đến mức chưa từng có, kể cả lúc thua trận phải tháo chạy cũng chưa từng gấp đến vậy.
Bùi Tranh vốn không thích nói chuyện, lúc này lại gặp ai là hỏi nấy. Hết lần này đến lần khác không thu được kết quả, khiến y càng thêm lo lắng.
"Trong nhà còn nhiều dâu khô lắm, lát nữa ta pha nước uống thử xem, Bạch Đào này cũng thật là—"
Lúc Lục Hằng đang nói chuyện với phu lang của mình trên đường, liền thấy một người lao vút qua bên cạnh như cơn gió.
Hắn giơ tay không cầm đèn lên che chắn cho phu lang, ai ngờ giây tiếp theo, vai liền bị một bàn tay to đặt mạnh lên, sức mạnh lớn đến mức suýt nữa nghiền nát xương hắn.
Lục Hằng cũng từng học võ, phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức gạt tay kia ra khỏi vai, xoay người tung một cú đá mạnh.
"Bạch Đào ở đâu?! Ngươi vừa rồi có phải đang nói đến Bạch Đào không?!"
Nghe thấy câu đó, Lục Hằng đã không kịp thu chân lại, mà đối phương cũng không né tránh, ăn trọn một cú đá mạnh mẽ vào chân.
"Xin lỗi huynh đệ, ta tưởng bị cướp."
Bùi Tranh gằn giọng, gần như nổi giận mà hỏi tiếp: "Vừa rồi ta nghe rõ các ngươi nhắc đến Bạch Đào! Người đâu rồi?!"
Lục Hằng thấy bộ dạng đối phương như đến để báo thù, nhất thời không biết có nên nói thật hay không.
"Ta hỏi ngươi, người đâu rồi?!"
Người kia trông cứ như muốn ăn thịt người, Lục Hằng cuối cùng chọn cách không nói, còn kéo phu lang mình ra phía sau, lạnh mặt nói: "Bạch Đào gì chứ? Không quen, ngươi nghe nhầm rồi."
Bùi Tranh nhìn dáng vẻ đối phương, rõ ràng là biết chuyện. Y lúc này đã cuống đến phát điên, trong mắt ánh lên tia hung dữ: "Ta hỏi ngươi lần nữa, người đâu rồi?!"
Phu lang của Lục Hằng nhìn thấy vẻ mặt bối rối và lo lắng của đối phương, lại thấy y có vẻ thật sự đang lo cho Bạch Đào, hơn nữa võ công của y rõ ràng vượt xa phu quân nhà mình, bèn mở miệng: "Cậu ấy rời đi lúc đó, chúng ta cũng không hỏi là đi đâu, nhưng chắc là có việc gấp phải đi gặp ai đó."
Khi ấy Lục Hằng vừa ngỏ ý muốn kết nghĩa huynh đệ, Bạch Đào nói mình đang có chút việc gấp, đợi lần sau quay lại sẽ đích thân tới nhà thăm hỏi.
Nghe xong lời này, Bùi Tranh lập tức quay đầu chạy về hướng y quán.
Y trước giờ không tin vào ma quỷ thần linh. Nhưng lần này, y thật lòng cầu nguyện.
Chỉ mong Bạch Đào bình an vô sự.
Còn chưa tới y quán, Bùi Tranh đã thấy Bạch Đào đứng bên đường, ngay trước cửa y quán, đang dáo dác nhìn quanh. Nhìn thấy y, Bạch Đào không chút do dự chạy thẳng tới.
Khoảnh khắc ấy, Bùi Tranh cảm thấy mọi thứ khác đều không quan trọng nữa.
Nếu những lời đàm tiếu kia, Bạch Đào không hề ở bên y mà vẫn phải một mình gánh chịu, vậy thì người này, người mà y trân trọng nhất, phải do chính y bảo vệ.
Bạch Đào đứng trước mặt Bùi Tranh, có chút ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, nghe tiểu đồ đệ nói huynh ra ngoài tìm ta, ta cũng không nghĩ mình đi lâu như vậy... đúng ra ta nên quay về giữa chừng để nói với huynh một tiếng."
Bùi Tranh lập tức ôm chầm lấy người mang theo hương sữa ấy vào lòng, trong tim như có ngọn lửa hừng hực cháy lên.
Bạch Đào bị ôm gọn trong vòng tay ấm áp, cả người đều sững lại.
Hơi thở người kia vì chạy quá nhanh nên gấp gáp và nặng nề, phả vào tai cậu, nóng như thiêu đốt, khiến người ta muốn tan chảy.
Tim đập như trống trận, như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cánh tay ôm cậu càng lúc càng siết chặt, nhưng lại không khiến cậu đau đớn.
Bạch Đào cũng không kiềm được, tim đập loạn theo. Vòng tay này còn ấm áp hơn tưởng tượng, khiến người ta không nỡ rời xa.
Bùi Tranh khàn giọng thì thầm: "Xin lỗi, Bạch Đào... xin lỗi..."
Bạch Đào không hiểu vì sao Bùi Tranh lại xin lỗi, cũng không hiểu vì sao y lại ôm lấy cậu.
Cậu chống hai tay lên ngực Bùi Tranh, ngẩng đầu nhìn y, lúc này mới phát hiện người kia mồ hôi đầm đìa, trong lòng có chút chua xót, "Huynh tìm ta bao lâu rồi? Sao lại ra nhiều mồ hôi thế?"
Người này đúng là ngoài cái miệng cứng ra, chỗ nào cũng mềm nhũn cả.
"Không biết." Bùi Tranh thật sự không biết mình đã tìm bao lâu, chỉ biết rằng y vô cùng ghét cái cảm giác đó, cứ như trời sắp sập xuống vậy. Y đi khắp nơi mà không tìm thấy Bạch Đào, như thể bản thân đã làm mất người đó rồi.
Bạch Đào định tìm gì đó giúp Bùi Tranh lau mồ hôi, nhưng lại bị người kia kéo trở lại ôm vào lòng, ôm chặt cứ như sợ cậu sẽ chạy mất.
Cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Tranh: "Huynh, huynh mà còn ôm ta như thế, ta sẽ nghĩ là huynh thích ta đấy nhé."
Ánh mắt Bùi Tranh nóng rực, không chút do dự: "Thích, ta thích em."
Trước đây, những trải nghiệm của y khiến y không hiểu rõ cái gọi là "Thích" là gì, nhưng sau khi Tống Dĩ An nói cho y nghe, y đã hiểu, và cũng hiểu rõ tâm ý của mình dành cho Bạch Đào, chính là thích.
Bạch Đào ngẩn cả người. Câu này là thứ cậu mong mỏi được nghe mỗi ngày, nhưng khi thật sự nghe thấy rồi, lại nhiều hơn là cảm giác không dám tin.
"Huynh— có phải bị người ta hạ thuốc rồi không?"
Bùi Tranh đưa tay ấn đầu Bạch Đào vào ngực mình, có chút ngượng ngùng lên tiếng, "Không có... ta thật sự thích em."
Bạch Đào vùng vẫy ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt ánh sáng lấp lánh, "Huynh nói lại lần nữa."
Tai Bùi Tranh đỏ lên, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt cậu: "Ta thích em."
Bạch Đào chớp mắt, hai tay nắm chặt vạt áo Bùi Tranh, "Nói lại lần nữa."
Mặt Bùi Tranh cũng đỏ bừng, giọng trầm thấp nhưng chắc chắn, "Bạch Đào, ta thích em."
Nước mắt ánh lên trong mắt Bạch Đào, giọng nghèn nghẹn như sắp khóc: "Nói lại lần nữa."
Bùi Tranh thấy cậu sắp khóc, có chút cuống, "Ta thích em... rất thích."