Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 112

Hai người đang đứng đối diện nhau, nắm tay nói chuyện bên ngoài, thì tiểu đồ đệ đỏ mặt chạy ra, lắp ba lắp bắp nói: "Người, người bên trong, đã tỉnh rồi ạ."

"Được, bọn ta vào ngay." Bạch Đào sợ Budi Tranh ngại ngùng khi thân mật trước mặt người khác, nên định buông tay ra.

Bùi Tranh nhận ra ý định của Bạch Đào, lập tức siết chặt tay, vẻ mặt bình tĩnh dắt cậu vào y quán.

Bạch Đào nhìn đôi tai hơi đỏ lên của y, không nhịn được cười trộm: "Tuy là ta không sợ người khác dị nghị, nhưng có phải cũng không cần phô trương thế này không?"

Cậu không muốn tự rước lời đàm tiếu, nếu có thể thì cứ giữ cho kín đáo. Cậu cũng không cần Bùi Tranh phải dùng hành động này để chứng minh tình cảm dành cho mình.

Bùi Tranh lập tức buông tay, ánh mắt nghiêm túc: "Được."

Phải ngoan ngoãn đến mức nào mới gọi là ngoan, thì y chính là như vậy.

Sau khi Tiền Nhị tỉnh lại thì đau đến mức không ngừng co rút người, vừa thấy Bùi Tranh bước vào liền run lên, sợ mình sẽ lại bị đánh thêm trận nữa.

Bạch Đào hỏi vị đại phu bên cạnh: "Vết thương của gã khoảng bao lâu thì lành? Có để lại di chứng gì không?"

Đại phu đáp: "Thương thế khá nặng, khoảng 10 ngày sau mới có thể xuống giường, một tháng mới khỏi hẳn. Không đến mức để lại di chứng, nhưng thời gian này cần dưỡng cho tốt."

"Vậy toàn bộ chi phí điều trị là bao nhiêu bạc?"

Đại phu: "Cái này thì khó nói rõ."

Bạch Đào hơi cúi người chắp tay: "Phiền đại phu đưa ra một con số, để bọn ta tiện bồi thường."

Đối với hạng người như thế này, Bạch Đào thật chẳng muốn bồi thường, nhưng không có cách nào khác, vẫn phải làm.

Đại phu vuốt râu, trầm ngâm một lát rồi nói: "Nhiều nhất là 4 lượng bạc."

Bùi Tranh lấy toàn bộ bạc mang theo đưa cho Bạch Đào.

Bạch Đào từ trong đó lấy ra 4 lượng 500 văn, đặt xuống mép giường của Tiền Nhị: "4 lượng bạc là chi phí thuốc men, còn 500 văn là bồi thường. Nếu ngươi đồng ý, thì chúng ta lập một bản khế ước."

Tiền Nhị biết chuyện này là do cái miệng mình hại thân, huống hồ Bùi Tranh còn đang đứng bên cạnh, gã đâu dám không đồng ý. Cuối cùng run rẩy điểm chỉ lên khế ước.

Bạch Đào cầm một bản khế ước trong đó, cáo từ đại phu.

Cổng thành đã đóng, giờ này không thể ra ngoài được nữa, hai người mang theo hành lý đến khách đ**m.

Canh ba đã điểm, tiểu nhị đang trực đêm ngồi ngáp dài sau quầy. Thấy có người bước vào, hắn lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười: "Hai vị khách quan muốn trọ lại? Quán trọ chúng ta giờ còn một phòng hạng Địa và một phòng hạng Nhân."

Bùi Tranh lấy nốt bạc vụn trong lòng ra: "Cả hai phòng, ta lấy hết."

Bạch Đào vội ngăn lại: "Chúng ta chỉ cần một gian hạng Nhân là được rồi."

Bùi Tranh có chút do dự: "Nhưng mà—"

Bạch Đào ung dung nhìn y: "Không có nhưng nhị gì cả, vừa rồi huynh nói sẽ nghe lời ta."

Bùi Tranh ngoan ngoãn ngậm miệng.

Tiểu nhị đưa hai người đến gian phòng phía bên trái tầng một: "Hai vị khách quan nghỉ sớm cho khỏe, có gì cần cứ kéo chuông cạnh giường."

Nhờ tiểu nhị đun ít nước nóng xong, Bạch Đào lần đầu ở trọ, tò mò quan sát khắp phòng.

Phòng chừng mười mét vuông, ngoài một chiếc giường và giá treo y phục ra, chỉ còn chiếc bàn viết nhỏ kèm ghế gỗ thấp.

Bạch Đào quay sang hỏi Bùi Tranh: "Cái này chắc không bằng cái giường lò nhà huynh đâu, hai ta chẳng nằm ngang được rồi. Huynh muốn nằm trong hay nằm ngoài?"

Bùi Tranh né tránh ánh mắt cậu: "Ta không buồn ngủ... không định ngủ."

Lần này Bạch Đào không nói "nghe lời ta", mà nghiêng đầu hỏi y: "Vì sao không muốn ngủ cùng ta?"

Bùi Tranh nghiêm mặt: "Chúng ta chưa thành thân, ngủ chung không tốt cho
em."

Bạch Đào dở khóc dở cười: "Thế huynh xem ta là ca nhi đấy à?"

"Không có." Bùi Tranh không rõ vì sao cậu lại hỏi vậy, đáp lời hơi hấp tấp.

"Đã đều là hán tử, ngủ chung thì có làm sao?"

Bùi Tranh đỏ mặt, do dự một lúc mới cất tiếng: "Nhưng ta xem em là... phu lang chưa gả vào cửa."

Bạch Đào sững người, sau khi phản ứng lại thì lập tức bị câu nói kia làm tim rối loạn, không kìm được bước lên ôm lấy Bùi Tranh: "Vậy ta cưới huynh, huynh làm phu lang của ta, được không?"

Bùi Tranh cũng ôm lấy cậu, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

"He he, huynh đồng ý nhanh như vậy, không sợ đến lúc đó ta trùm khăn hỉ lên đầu huynh, kéo huynh đi một vòng quanh thôn sao?"

Bùi Tranh ôm Bạch Đào, cảm thấy lòng mình được lấp đầy ấm áp: "Đều nghe em hết."

Giờ phút này, Bạch Đào cảm thấy bốn chữ "Đều nghe em hết" thật êm tai vô cùng. Cậu nhịn không được lại hôn lên má Bùi Tranh một cái, trong lòng như nở hoa.

Cậu lấy ra hộp sữa chiên vẫn chưa kịp ăn: "Ta vốn định đi mua sữa chiên cho huynh ăn, nhưng Ngũ Phương Trai đóng cửa mất rồi, trong tiệm cũng không còn hàng. Về sau chủ tiệm cho mượn bếp, ta mới tự làm lại, chỉ là giờ đã nguội rồi, huynh có ăn không?"

Bùi Tranh không ngờ khi ấy Bạch Đào rời đi là để mua sữa chiên cho y, lại còn tự tay làm vì không mua được.

"Là em làm, nguội rồi ta cũng thấy ngon."

Trong lòng Bùi Tranh từng đợt từng đợt ngọt ngào dâng lên, y nhón một miếng bỏ vào miệng.

"He he, sau này ta sẽ thường xuyên làm cho huynh ăn." Bạch Đào nắm lấy cổ tay Bùi Tranh, ngẩng đầu tới gần, cắn nửa miếng sữa chiên còn dở trên tay y, bỏ vào miệng mình, "Huynh biết chuyện này gọi là gì không?"

Môi Bạch Đào khẽ chạm vào ngón tay Bùi Tranh, khiến y giật mình rụt tay lại, cụp mắt lắc đầu.

Bạch Đào l**m vệt sữa bên môi, ánh mắt lóe tia trêu chọc: "Gọi là hôn môi gián tiếp đấy."

Bùi Tranh vừa nghe liền toàn thân run lên, mặt đỏ bừng như tẩm son, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác muốn bỏ chạy.

Dáng vẻ đỏ mặt tim đập ấy khiến Bạch Đào không nhịn được bật cười: "Ha ha, Tranh ca, huynh thật là dễ thương."

Người vừa bị khen dễ thương lặng lẽ cúi đầu ăn tiếp. Đây là món Bạch Đào cố tình làm riêng cho y, một miếng cũng không nỡ để thừa.

Y chợt nhớ lại hôm đó Bạch Đào nói sẽ làm món ngọt cho Lâm Chân, cũng dùng sữa làm nguyên liệu...

Bùi Tranh chậm rãi nhai nuốt, ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Đào đang chăm chú nhìn y ăn, rồi lại cầm thêm một miếng sữa chiên đưa qua cho cậu.

Bạch Đào chẳng khách sáo, trực tiếp cúi đầu cắn lấy từ tay Bùi Tranh, vừa ăn vừa cười tủm tỉm: "Huynh đút thì lúc nào cũng ngọt hơn."

Bùi Tranh lại đỏ mặt, câu định hỏi trong lòng cuối cùng cũng chẳng thốt ra được.

Bạch Đào người này, quả thực... có chút chẳng biết ngượng là gì.

Nước nóng được mang tới, hai người rửa mặt sơ qua, rồi cùng ngồi mép giường ngâm chân.

Trong phòng không có thứ gì như dép dùng một lần, Bạch Đào tính ngâm xong là leo thẳng lên giường: "Cùng ngâm đi, không thì lát nữa nước nguội."

Bùi Tranh có chút ngượng ngùng đặt chân vào chậu, nhưng chỉ dám lơ lửng trên mặt nước, không nỡ để chạm hẳn xuống.

Bạch Đào bật cười, nâng chân mình lên, mạnh dạn đặt đôi chân to hơn cậu hai cỡ của Bùi Tranh vào trong nước.

Cảm giác mịn màng lướt qua mu bàn chân khiến Bùi Tranh cứng đờ cả người, ngồi im như tượng.

Dù chưa từng yêu ai, Bạch Đào cũng cảm thấy hơi ngại, nhưng so với Bùi Tranh thì cậu chẳng khác gì kẻ dày dạn tình trường.

"Huynh định ngồi im như thế mà rửa chân xong à?"

Mặt Bùi Tranh đỏ rực nhìn mặt nước, chậm rãi đưa tay ra bắt đầu xoa chân.

Bạch Đào cố ý dùng chân khẽ chạm vào tay y, rồi nhìn y luống cuống như chim sẻ bị dọa, liền bật cười khanh khách.

Cuối cùng, Bùi Tranh đành nắm lấy cổ chân Bạch Đào: "Đừng quậy nữa."

Bạch Đào vỗ nhẹ tay y: "Ta cứ thích chọc huynh đó."

Bùi Tranh bất đắc dĩ buông tay: "Vậy có cần thêm nước nóng không?"

Bạch Đào lắc đầu, lúc này nếu đối phương chịu phối hợp, thì mình cũng chẳng còn hứng trêu đùa nữa.

Thấy trên tay Bùi Tranh có vết thương mới, Bạch Đào hỏi nguyên do, nghe xong liền xót xa.

Cậu lục tìm trong bọc hành lý lấy thuốc, cẩn thận bôi lên vết thương: "Ta nói huynh có ngốc không, dù có gấp gáp thế nào cũng không thể làm mình bị thương được."

Bùi Tranh khẽ nói: "Về sau sẽ không thế nữa."

Y không nỡ để Bạch Đào vì mình mà đau lòng.

Cậu kéo chuông gọi tiểu nhị tới mang chậu nước đi, sau đó giục Bùi Tranh vẫn còn ngồi ngay ngắn: " Mau cởi y phục, lên giường nằm đi."

Bùi Tranh như dâu mới xuất giá, lúng túng mất một hồi mới chịu leo lên giường.

Cuối cùng Bạch Đào nằm trong, Bùi Tranh nằm ngoài. Chiếc giường này rộng chừng một thước rưỡi, nằm hai người tuy không chật, nhưng cũng rất sát nhau.

Bạch Đào thấy Bùi Tranh nằm cứng đờ như xác ướp, liền trở mình lăn vào lòng y: "Trước kia chúng ta chẳng phải cũng từng ngủ chung giường đó sao, huynh căng thẳng gì chứ?"

Bùi Tranh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cậu, cảm giác toàn thân như sắp bốc khói, giọng khàn khàn đáp: "Không giống."

Hồi đó y chưa sinh lòng tư tình với Bạch Đào, nên không thấy ngại.

Bạch Đào đưa tay sờ mặt Bùi Tranh: "Đúng là không giống thật, giờ chúng ta là một đôi mà."

Bùi Tranh bị cậu sờ tới phát ngứa, nhưng vẫn ngoan ngoãn để mặc cậu chạm vào.

Bạch Đào vuốt mặt rồi lại mân mê lông mày y, cứ như không nỡ rời tay: "Tranh ca, sau này huynh sẽ gọi ta là gì?"

Bùi Tranh nghĩ một lúc, lông mi khẽ run, môi mấp máy: "Phu... phu lang."

Bạch Đào cười tít cả mắt, bóp mũi y một cái: "Ngoan, gọi là phu quân."

Bùi Tranh lí nhí: "Phu quân."

Bạch Đào buông tay ra, hơi nhổm người, hôn "Chụt" một cái lên má y: "Này! Gọi thêm tiếng nữa."

Bùi Tranh nhìn người trước mặt đang cười rạng rỡ: "Phu quân."

Bạch Đào nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời kia, không nhịn được bật cười.

Xem ra Bùi Tranh vẫn còn áy náy chuyện từng từ chối cậu, cũng không biết đến khi nào mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

Bình Luận (0)
Comment