Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 113

Sáng sớm hôm sau, khi Bùi Tranh tỉnh dậy, Bạch Đào vẫn còn cuộn trong lòng y ngủ say. Có lẽ do ngủ ngon nên má Bạch Đào hồng hồng, trông càng thêm ngon mắt.

Bùi Tranh không kìm được, len lén cúi đầu hôn nhẹ một cái. Môi chạm vào má chỉ trong chớp mắt liền rời ra, rồi y đỏ mặt, cứ thế ngắm Bạch Đào ngủ.

Y thật sự rất thích cảm giác lúc này, thì ra ở bên người mình thích là thế này đây.

Y tin rằng Bạch Đào cũng cảm thấy giống mình, nên nghĩ lại, chẳng hiểu sao khi trước mình lại ngu ngốc đến vậy? Vì cớ gì lại muốn trốn tránh, thay vì lựa chọn bảo vệ người này?

Bùi Tranh nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc che mắt Bạch Đào, thầm thề trong lòng: sẽ không để bất cứ ai, bằng bất kỳ cách nào, làm tổn thương người trong vòng tay mình.

Y sẽ chăm chỉ săn bắn kiếm tiền, mua cho Bạch Đào tất cả đồ làm bếp mà cậu muốn.

Bạch Đào trước khi tỉnh dậy có thói quen cựa quậy lung tung, lăn qua lăn lại mấy lần mới chịu mở mắt. Bùi Tranh vốn định ôm cậu thật chặt trong lòng, nhưng cũng đành tiếc nuối buông tay để cậu dễ trở mình.

Bạch Đào mở mắt nhìn trần nhà ngơ ngẩn một hồi, rồi quay đầu lại, nhoẻn miệng cười với Bùi Tranh: "Tranh ca, chào buổi sáng!"

Chỉ một nụ cười thôi cũng khiến tim Bùi Tranh đập rộn ràng, y cũng không nhịn được mà cười theo, trong mắt ánh lên từng tia sáng lấp lánh: "Buổi sáng tốt lành."

Bạch Đào bị nụ cười kia làm cho mê mẩn đến thần hồn điên đảo, còn đang định thân mật thêm chút nữa, thì bụng Bùi Tranh lại réo lên.

Cậu ngẩng đầu hỏi: "Giờ gì rồi?"

Bùi Tranh vẫn chưa ra khỏi phòng, cũng không biết cụ thể: "Chắc vào giữa giờ Tỵ."

Bạch Đào không ngờ mình lại ngủ kỹ đến thế: "Giờ này rồi à? Thảo nào bụng cậu đói."

Cậu sờ bụng mình: "Ta cũng hơi đói rồi."

Bùi Tranh đứng dậy lấy y phục cho cậu: "Vậy đi ăn thôi."

Có người yêu rồi, Bạch Đào bắt đầu muốn làm nũng, nhắm mắt giang tay ra: "Muốn phu lang mặc đồ cho ta~"

"Được."

Sửa soạn xong xuôi, hai người nhanh chóng trả phòng, Bạch Đào dẫn Bùi Tranh đến sạp bán hoành thánh nhỏ gần chỗ cậu thường ngày bày sạp.

Hôm nay không phải ngày họp chợ, sanp hoành thánh chỉ có một hán tử đang bận rộn. Thấy người gọi món là Bạch Đào, hắn đặc biệt múc thêm mấy viên hoành thánh cho cậu.

Khi bưng lên, hắn còn hỏi: "Ngày mai có đi chợ bán bánh không? Phu lang nhà ta hôm kia đi chợ cứ muốn mua, tiếc là ngươi không tới. Không ít người cũng hỏi sao ngươi chẳng bày sạp."

Bánh nhỏ của mình có người nhớ thương, Bạch Đào cũng thấy vui trong bụng: "Hôm kia có chút việc trì hoãn, ngày mai nhất định sẽ tới."

Từ khi đến thế giới này, Bạch Đào vẫn làm ăn khá thong thả. Nếu là cậu trước khi xuyên tới đây, thấy bánh của mình bán chạy thế, chắc chắn đã tìm thợ mộc đặt thêm mấy hộp gỗ đựng bánh. Nhưng bây giờ, mỗi lần bán xong sáu hộp là cậu thu dọn về, hoàn toàn không có ý định tăng số lượng.

Cậu nghĩ, có lẽ là vì sống ở nơi này không quá áp lực, thành ra cũng chẳng có nhiều động lực thúc ép bản thân phải siêng năng kiếm tiền nữa.

Bạch Đào múc một miếng hoành thánh, phồng má thổi nguội, đợi đến khi không còn bốc hơi mới bỏ vào miệng.

"Tranh ca, chúng ta mua thêm ít đồ ngon mang về đi, mời Đại Ngưu với An ca bọn họ ăn cơm."

Bùi Tranh không sợ nóng, lúc này đã ăn được nửa bát, đáp: "Được."

Bạch Đào nghiêng đầu: "Huynh không hỏi tại sao?"

"Em nói sao thì là vậy."

Bạch Đào cười cong cả mắt, thìa trong tay chậm rãi khuấy nhẹ hoành thánh trong bát: "Ở quê ta, hai người ở bên nhau rồi, sẽ mời bạn bè thân thiết ăn một bữa, giới thiệu nửa kia của mình với họ."

Bùi Tranh uống cạn chút canh còn lại trong bát: "Như vậy rất tốt, chỉ là dường như tiền không đủ."

Y vẫn luôn nghi ngờ nguyên do Bạch Đào xuất hiện ở núi Lang Nha, bởi thế cũng chẳng chắc cái gọi là "quê cậu" có thật là phương Nam như lời cậu nói. Nhưng đối phương rõ ràng không muốn nói, thì y cũng không hỏi nữa.

Bạch Đào có chút đắc ý lấy từ trong ngực ra một thỏi kim quả: "Đây là tiền ta kiếm được hôm qua. Ta chỉ cho lão bản Ngũ Phương Trai vài cách pha trà trái cây, đây là thù lao người ta đưa cho ta đó."

Hai thỏi kim quả này, mỗi thỏi nặng chừng hai lạng, đem đổi thành bạc cũng phải được hơn 40 lượng, chỉ có nhiều hơn, chẳng có ít đi.

Bùi Tranh bảo người đem kim quả cất kỹ, tránh để kẻ khác dòm ngó: "Ừm, phu quân của ta thật lợi hại."

Không ngờ Bùi Tranh vẫn nhớ lời cậu bảo y gọi là "Phu quân", lòng Bạch Đào ngọt như rót mật, nếu không phải bên cạnh còn có người, cậu đã hôn y một cái rồi.

Bạch Đào nhìn Bùi Tranh bằng ánh mắt rực sáng: "Chỉ tiếc là ta có chút không nỡ tiêu mất mấy thỏi kim quả này, tròn tròn lại còn đẹp mắt, lần sau không biết khi nào mới kiếm được vàng nữa."

Cậu lấy hết bạc còn dư sau khi trả tiền thuốc lẫn tiền phòng, phát hiện vẫn còn gần 700 văn, lập tức vui vẻ: "Chúng ta đâu có mua mấy thứ đắt đỏ gì, chỗ này cũng đủ dùng rồi."

Bùi Tranh thấy cậu thản nhiên bày bạc ra bàn mà đếm, khẽ thở dài, giúp cậu cất lại. Bạch Đào quả thực chẳng có chút cảnh giác nào. Cậu từ trước đến nay chưa từng gặp cướp giữa đường, khi bán bánh mì cũng chỉ tùy tiện để hũ tiền bên chân, lúc này càng chẳng để tâm gì đến chuyện đó.

Đợi đến khi Bạch Đào thong thả ăn xong bát hoành thánh, thì đã là đầu giờ Ngọ. Tới sạp thịt, Bạch Đào liền mở miệng hỏi, "Ngoài 'gì cũng được' ra, huynh còn muốn ăn gì không?"

Bùi Tranh không còn lựa chọn "gì cũng được" nữa, đành thật thà đáp: "Sữa chiên."

Bạch Đào quay đầu ngạc nhiên: "Tối qua huynh ăn nhiều vậy mà không thấy ngán?"

Bùi Tranh lắc đầu: "Em làm rất ngon, ta thích."

Ban đầu Bạch Đào còn định lát nữa ghé Ngũ Phương Trai mua sữa, nghe thế thì cười tươi rói: "Vậy thì lát nữa chúng ta mua ít sữa về, ta làm cho huynh ăn."

Ở chợ thịt, Bạch Đào mua một cái móng giò lớn còn dính nguyên cả chân, tính tối nay kho giò heo sốt tương. Khi chủ tiệm thịt gói xong đưa qua, Bùi Tranh liền đưa tay đón lấy trước.

Cái móng giò lớn ấy cũng chẳng nhẹ gì, Bùi Tranh không nỡ để Bạch Đào phải xách. Những thứ mua sau đó cũng thế, đều là y xách hết, hai tay đều đầy ắp, chỉ có mình Bạch Đào là tay không.

Bạch Đào nhìn y cười tít mắt: "Tranh ca, huynh thật biết chăm sóc người khác ghê."

Bùi Tranh: "Không phải chăm sóc, chỉ là không muốn em mệt."

Thực ra y vốn chẳng phải người giỏi săn sóc, chỉ là vì lòng có người, nên mới vô thức làm ra mấy chuyện này.

Tim Bạch Đào đập thình thịch, cậu đưa tay cầm mấy món nhẹ hơn trong tay Bùi Tranh: "Ta cũng không muốn huynh một mình vất vả xách nhiều thứ như thế, cho nên hai ta cùng chia nhau."

Nhưng cậu cũng biết mình sức yếu, so với y thì chênh lệch một trời một vực, chỉ cần cầm những thứ vừa sức là được.

Bạch Đào đưa Bùi Tranh đến cửa tiệm bán sữa, vừa đến nơi đã thấy Hổ Tử đang ngồi bên quầy, vừa khóc vừa viết chữ, Ngọc ca nhi bên cạnh nhỏ giọng an ủi, "Hổ Tử ca đừng khóc nữa, cha nuôi nói đợi ngươi viết xong bài phu tử giao thì sẽ cho ngươi đi chơi."

Hổ Tử đặt bút xuống, khóc càng to hơn: "Cha gạt ta, ông ấy sẽ không cho ta tới thôn Hạ Hà đâu!"

Ngọc ca nhi còn chưa cao tới mặt quầy, ngẩng đầu nhỏ, gương mặt đầy nghi hoặc: "Hổ Tử ca, vì sao huynh nhất định phải tới thôn Hạ Hà chơi vậy?"

Hổ Tử khó chịu lau nước mắt: "Ta không phải đi chơi... tóm lại là có việc rất quan trọng."

Còn là chuyện gì thì nhóc nhất quyết không chịu nói.

Bình Luận (0)
Comment