Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 114

Bạch Đào có ấn tượng rất sâu với hai đứa nhỏ này, dẫu sao thì cũng đáng yêu, huống chi Hổ Tử lại là con của Lục Hằng, ít nhiều cũng có chút thân thiết.

Cậu thấy Hổ Tử khóc đến đứt ruột đứt gan, thật sự không đành lòng, bèn bước tới hỏi han: "Hổ Tử, còn nhớ ta không? Nhà ta ở thôn Thanh Hà, sát bên thôn Hạ Hà. Ngươi có muốn gì không? Ta có thể mang giúp ngươi."

Hổ Tử bị người ta thấy mình khóc, có hơi ngại, lấy tay che mặt rồi xoay lưng đi.

Ngọc ca nhi thì ngoan ngoãn chào một tiếng: "Đào thúc."

Tên của Bạch Đào là Lục Hằng nói cho hai tiểu tử kia biết. Hổ Tử lại nhớ tới lời cha nhỏ dặn gặp người thì phải chào hỏi, đành lau nước mắt, hai tay siết lấy vạt áo, cúi đầu ậm ừ chào: "Đào thúc."

Bạch Đào bước tới xoa đầu hai đứa nhỏ, lại hỏi Hổ Tử một lần nữa xem có việc gì cậu giúp được không.

Hổ Tử uể oải đáp: "Cháu muốn tự mình đi đến thôn Hạ Hà."

Bạch Đào nói: "Một mình ngươi đi thì nguy hiểm quá."

Hổ Tử phồng má: "Cháu rất lợi hại đó!"

Lục Hằng đến gọi hai đứa nhỏ đi ăn cơm trưa, vừa vào liền thấy Hổ Tử giơ nắm đấm khoe khoang mình lợi hại, lập tức bước tới gõ một cái vào đầu nó: "Khi nào con đánh thắng ta, thì lúc đó mới được đi."

Hổ Tử ôm trán kêu lên: "Cha!"

"Giờ con có gọi cha cũng vô dụng." Lục Hằng nói xong thì không để ý đến Hổ Tử nữa, chuẩn bị chào hỏi Bạch Đào, vừa quay đầu liền thấy người gặp tối qua.

"Là ngươi?!"

Bùi Tranh tối qua quá sốt ruột, trong lòng chỉ toàn hình bóng Bạch Đào, căn bản không nhớ mình từng gặp ai, thấy Lục Hằng nhìn mình thì có hơi nghi hoặc.

Bạch Đào hỏi: "Lục lão bản quen Tranh ca?"

"Đương nhiên là quen." Lục Hằng hơi kéo cổ áo, để lộ vết bầm tím chỗ bả vai sát cổ, "Chính là vết mà vị huynh đài đây để lại tối qua đấy."

Bùi Tranh lập tức nhớ ra, bởi tối qua y chỉ có lôi mạnh một người như vậy, liền hơi áy náy mở miệng: "Thất lễ rồi, tối qua quá vội."

Bên cạnh, mắt Hổ Tử trợn to như chuông đồng: "Ngài đánh cha cháu thành như vậy á? Cha của cháu chỉ có cha nhỏ mới được đánh!"

Mọi người đều tưởng Hổ Tử đang bênh vực cha ruột của mình, trong lòng Lục Hằng cũng thầm cảm khái, con lớn rồi, biết đau lòng cho cha mình, tuy câu sau kia thì thật chẳng cần nói.

Ai ngờ ngay giây tiếp theo, Hổ Tử mắt sáng rực nhìn Bùi Tranh: "Ngài dạy cháu đi! Cháu cũng muốn đánh thắng cha!"

Đánh thắng rồi thì có thể đi thôn Hạ Hà rồi!

Bạch Đào còn chưa hiểu rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, nghe vậy thì bật cười thành tiếng.

Ha ha ha ha, Hổ Tử này quả đúng là con trai tốt của Lục lão bản.

Lục Hằng: "......"

Thôi rồi, cảm động cũng uổng công.

Bùi Tranh không biết nên trả lời Hổ Tử thế nào, dứt khoát im lặng, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Bạch Đào đang cười tươi rạng rỡ. Thấy người kia vui vẻ như vậy, y cũng bất giác động lòng, hàng lông mày, khóe mắt đều dịu xuống.

Bạch Đào cảm nhận được ánh mắt của Bùi Tranh, liền đưa tay làm dáng một trái tim nhỏ, đáng tiếc Bùi Tranh không hiểu.

Đến khi Bạch Đào biết rõ chuyện tối qua, trong lòng vừa ngọt vừa chua, quay sang Bùi Tranh cười ngây ngô, còn đưa tay móc ngón tay Bùi Tranh.

Lục Hằng ở bên nhìn hai người ngươi liếc ta đưa mắt, có chút trầm ngâm.

Vừa rồi Bạch Đào mua một đống đồ, trên người cũng thật sự chẳng còn bao nhiêu tiền, đành lấy thỏi kim quả ra đưa tới trước mặt Lục Hằng: "Ừm——, coi như đền bù xin lỗi."

Lục Hằng nhìn thỏi kim quả mình đưa ra hôm qua, dở khóc dở cười: "Đào huynh đây là không muốn nhận kim quả của ta đến vậy sao?"

"Đâu có, tất nhiên là không phải rồi, chỉ là trên người chỉ còn ít đồng vụn, sợ trả không nổi tiền thuốc cho Lục lão bản."

Lục Hằng khoát tay tỏ vẻ không sao: "Vị huynh đệ này cũng là có nguyên do, hơn nữa, ta cũng đá y một cú ra trò, coi như huề nhau."

Lục Hằng cố tình nhấn mạnh hai chữ "ra trò", muốn vớt vát lại chút uy nghi của cha trước mặt Hổ Tử.

Bạch Đào lập tức thu tay về, căng thẳng nhìn Bùi Tranh: "Đá trúng chỗ nào? Có nghiêm trọng không? Tối qua sao không nói với ta, ta còn có thể bôi thuốc cho huynh."

Trái tim Bùi Tranh nóng hầm hập, y nắm lấy bàn tay đang định sờ vào mà không dám chạm vào của Bạch Đào, khẽ giọng an ủi: "Chỉ trúng nhẹ vào bắp chân thôi, không nghiêm trọng đâu."

Bạch Đào cũng không tiện ngay lúc này kéo quần Bùi Tranh lên kiểm tra, chỉ trừng mắt lườm y một cái vì dám giấu không khai báo, nói: "Về nhà ta xem."

Bùi Tranh ngoan ngoãn đáp: "Được."

Lục Hằng liếc nhìn hai người đang nắm tay nhau, ho một tiếng: "Khụ, hai vị đến cửa tiệm là để mua đồ à?"

Bạch Đào lúc này mới nhớ ra mục đích ban đầu là mua sữa: "Hồi nãy đùa giỡn xong quên mất tiêu, ta đến mua ít sữa mang về."

Lục Hằng cũng đã phần nào hiểu tính Bạch Đào, không nói là tặng, nhưng vẫn cố ý cân thêm cho một ít.

Lúc này Hổ Tử vẫn còn mắt lấp lánh nhìn Bùi Tranh, cuối cùng như hạ quyết tâm, nghiêm trang đi một vòng quanh y. Thấy đối phương cứ nhìn Đào thúc mãi không rời mắt, nó liền lén đi ra phía sau, nhanh như chớp vươn tay tính đánh úp bất ngờ một đòn.

Kết quả, Bùi Tranh như thể mọc mắt sau lưng, đầu không thèm quay lại, đã bắt gọn tay Hổ Tử, kéo thẳng đứa nhỏ ra trước mặt: "Có chuyện gì?"

Hổ Tử không hề tức giận, mắt còn sáng hơn nữa, kích động quay sang gọi Ngọc ca nhi: "Ngọc ca nhi! Ngươi thấy chưa?! Ngài ấy chỉ 'soạt' một cái là bắt được ta rồi đó!"

Sợ mình nói không đủ sinh động, Hổ Tử còn dùng tay mô phỏng lại động tác. "Ngay cả sư phụ ở võ học đường cũng không giỏi như vậy! Cháu muốn bái ngài làm sư!"

Bùi Tranh, người từng bò ra từ chiến trường, sợ nhất là bị tập kích từ phía sau: "......"

Bình Luận (0)
Comment