Lục Hằng túm lấy thằng con cứ thích nghĩ gì làm nấy của mình lôi ra trước mặt: "Cha nhỏ con đâu rồi?"
Hổ Tử cứ vặn vẹo người, muốn giãy khỏi tay cha: "Cha nhỏ bảo để con trông cửa tiệm một lát, không nói chừng nào quay lại."
Bạch Đào nghe xong cảm xúc phức tạp. Trước là cha lớn để con trai tự đi lang thang ngoài phố, sau lại đến cha nhỏ giao cả cửa tiệm cho đứa nhỏ 7 tuổi. Không rõ là Hổ Tử quá khiến người ta yên tâm, hay là hai người cha này thật sự chẳng đáng tin.
Bùi Tranh giơ tay nhận lấy bình sữa Bạch Đào đang xách, còn thuận tay đưa con vịt quay nhẹ hơn qua cho cậu cầm.
Bạch Đào trả tiền xong, chuẩn bị cáo từ: "Vậy ta đi trước nhé, mai tới bán bánh sẽ ghé lại đưa thêm ít đồ cho hai đứa."
Lục Hằng nói: "Vậy mai ngươi đến rồi thì ở lại trễ chút, ta tranh thủ chuẩn bị luôn mấy thứ cần cho lễ kết nghĩa."
Thấy Lục Hằng mặt mày nghiêm túc, Bạch Đào quay sang liếc nhìn Bùi Tranh: "Ta nói có được không?"
Bùi Tranh biết cậu nói đến chuyện giữa hai người, liền đáp khẽ: "Nghe theo em."
Bạch Đào cúi đầu nghĩ một chốc, cuối cùng quyết định nói thật với Lục Hằng.
Cậu chừa một tay ra, cười cười nắm lấy tay Bùi Tranh, còn đưa lên trước mặt Lục Hằng lắc lắc: "Lục lão bản, trang trọng giới thiệu một chút, đây là người ta yêu."
Lục Hằng ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Hèn gì hôm qua y gấp như vậy. Hai người các ngươi nhìn rất xứng đôi. Đào đệ, mai kết nghĩa nhớ dẫn y theo, ta đã đặt sẵn một bàn ở Tụ Phúc Lâu, đến đó cùng nhau ăn bữa cơm."
Bạch Đào nhìn Lục Hằng chẳng có lấy nửa điểm kinh ngạc, chớp chớp mắt, tay siết chặt lấy tay Bùi Tranh, mặt nở nụ cười tinh nghịch: "Được thôi, đến lúc đó Lục huynh nhớ mang theo đủ bạc đấy nhé, ta với y ăn khỏe lắm."
Lục Hằng móc từ ngực áo ra mấy thỏi kim quả: "Thế là hứa rồi đấy, mai không ăn hết thì không cho về đâu."
Bạch Đào bật cười, vậy phải ăn bao nhiêu sơn hào hải vị mới tiêu hết từng đó bạc chứ?
Lúc này, Hổ Tử tranh thủ lúc cha mình và Đào thúc nói chuyện vui vẻ, hì hục lắc lư hai cái chân ngắn, "Bịch" một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Bùi Tranh. Vì không canh được khoảng cách, suýt nữa thì đập đầu vào bình sữa.
"Đại hiệp! Xin hãy thu ta làm đồ đệ!"
Hét xong câu đó, nó còn dập đầu hành lễ hẳn hoi.
Dạo gần đây, mỗi dịp chợ phiên là trà quán trong trấn lại có tiên sinh kể chuyện giang hồ hành hiệp trượng nghĩa. Hổ Tử là fan trung thành, lần nào cũng lôi Ngọc ca nhi đi nghe cùng. Mỗi lần nghe xong về nhà, đều kể lại sinh động mười phần cho cha nhỏ nghe, còn nói mai sau mình cũng muốn làm đại hiệp.
Hổ Tử giọng to rõ ràng, khiến người đi đường bên ngoài cũng tò mò ngoái đầu nhìn vào trong.
Mấy người lớn trong tiệm thì mất vài giây mới phản ứng lại, đồng loạt nhìn về phía Hổ Tử đang quỳ rạp, tay dán đất, đầu cũng dán đất.
Bùi Tranh mặt không cảm xúc.
Bạch Đào thì lo Hổ Tử đau đầu gối, vì vừa rồi quỳ xuống nghe cũng không nhẹ.
Ngọc ca nhi che miệng, không dám phát ra tiếng.
Lục Hằng thì méo miệng, tay ngứa ngáy muốn đánh con.
Hắn sải bước lên trước, vác ngang thằng con lên, mặc kệ nó giãy giụa, xoay người quẳng thẳng ra sân sau cửa tiệm, còn tiện tay khóa cửa lại.
Sau đó, Lục Hằng có chút lúng túng, chắp tay thi lễ với Bùi Tranh: "Ngại quá, để ngươi chê cười rồi."
Bạch Đào lấy cùi chỏ huých huých Bùi Tranh, ra hiệu cho y đáp lời.
Bùi Tranh: "Không sao."
Bạch Đào lại huých thêm cái nữa.
Bùi Tranh im một thoáng rồi nói tiếp: "... Trẻ con rất dễ thương."
Lục Hằng thấy rõ mồn một cảnh hai người qua lại ra hiệu, nghĩ bụng: trông vậy mà Bùi Tranh cũng là người nghe lời ra phết.
Bạch Đào và Bùi Tranh rời khỏi cửa tiệm trong tiếng hét vang trời của Hổ Tử: "Thả con ra ngoài đi mà!"
—
Về đến nhà, hai người bắt tay vào cất gọn đồ đạc mới mua. Bạch Đào bảo Bùi Tranh đi gọi Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An tới ăn cơm tối, tiện thể gọi cả hai huynh đệ Lâm Tầm.
Còn Lan thẩm và Trương thúc thì dù sao cũng là bậc trưởng bối, đợi tìm được dịp thích hợp rồi mới mời sau.
Bùi Tranh thấy Bạch Đào đang múc bột mì, biết cậu chuẩn bị làm bánh mì nên xoay người xắn tay áo, bước tới chậu rửa tay: "Ta nhồi bột xong sẽ đi."
Tay Bạch Đào khựng lại một chút khi đang đậy kín hũ sành đựng bột, sau đó vui vẻ ngân nga hát: "Cải bẹ trắng, cải xanh rờn, cải rỗng tim, cải dầu mơn mởn ~~"
Bùi Tranh rửa tay xong, hai người ríu rít dính nhau trong bếp cùng nhào bột. Bạch Đào chịu trách nhiệm bỏ nguyên liệu vào và chỉ đạo, Bùi Tranh chịu trách nhiệm dùng sức.
"Lúc này huynh cứ làm như giặt đồ ấy, đặt lên bàn mà nhào."
"Thế này được chưa?"
Bạch Đào kiễng chân hôn một cái lên má Phó Tranh: "Được rồi! Phu lang ta thông minh quá chừng!"
Mặt Bùi Tranh lập tức nóng lên, lực tay nhồi bột cũng tăng thêm mấy phần.
Bạch Đào đứng bên cạnh cười trộm không ngừng.
Tới khi bột nhào đạt chuẩn, Bùi Tranh rửa tay rồi ra ngoài.
Y đến nhà Tống Dĩ An trước, nhưng không thấy ai, hỏi Khâu Đại Ngưu mới biết lúc này chắc Tống Dĩ An đang ở học đường.
Sau khi dặn Khâu Đại Ngưu tối nhớ tới nhà Bạch Đào ăn cơm, Bùi Tranh quay người đi về phía học đường.
Ngày mai là tiết xuân phân, học đường cũng sẽ chính thức bắt đầu giảng dạy. Lúc này, Tống Dĩ An đang ở căn phòng nhỏ cạnh học đường sắp xếp lại đồ đạc.
Buổi dạy đầu tiên nên Tống Dĩ An có phần căng thẳng, muốn chuẩn bị chu đáo một chút.
Khi nhìn thấy Bùi Tranh, hắn có hơi bất ngờ, vội đặt bút lông lên giá bút: "Công việc trên trấn xong rồi à?"
Bùi Tranh: "Không làm nữa."
Tống Dĩ An sửng sốt: "Thế Bạch Đào cũng về rồi?"
"Ừ."
Tống Dĩ An hơi muốn thăm dò thêm: "Sao đột nhiên lại không làm?"
Bùi Tranh đáp ngắn gọn: "Không cần thiết nữa."
Tống Dĩ An càng nghe càng mơ hồ: "Không cần thiết là sao chứ?"
Bùi Tranh vốn định nói rõ, nhưng nghĩ đến tập tục mà Bạch Đào từng nhắc, muốn công khai quan hệ thì phải đợi lúc ăn cơm mới được nói, nên chỉ ném lại một câu: "Tối đến nhà Bạch Đào ăn cơm." Rồi xoay người rời đi.
Tống Dĩ An ngơ ngác, chuyện gì đây?
Sao tự dưng lại đến nhà Bạch Đào ăn cơm?
Hơn nữa người đến gọi lại là Bùi Tranh... Vậy giữa hai người đó rốt cuộc là quan hệ gì?
Càng nghĩ càng tò mò, Tống Dĩ An vội vã thu dọn nốt mấy thứ còn lại, chẳng thèm xếp gọn gì, khóa cửa rồi trực tiếp đi thẳng tới nhà Bạch Đào.
Vừa bước vào sân, đã thấy Khâu Đại Ngưu đang cầm chiếc bánh mì mới ra lò ăn ngon lành, hai tay còn thay phiên nhau cầm vì bị nóng.
Mà Bạch Đào ở bên kia đang bỏ mẻ bánh thứ hai vào lò, còn bận bịu tiếp củi hai bên.
Khâu Đại Ngưu thấy Tống Dĩ An tới, vội nuốt miếng bánh trong miệng xuống: "Lẹ lên! Hôm nay Đào ca cho thêm sữa vào bánh, thơm lắm đó!"
Bạch Đào nghe vậy, quay đầu lại chỉ tay vào hộp bánh: "An ca tới rồi à, mau nếm thử mẻ mới ra lò này."
"Được." Tống Dĩ An thấy tâm trạng Bạch Đào rất tốt, đoán chắc quan hệ hai người đã có bước tiến gì đó.
Hắn bước tới, nhanh tay giành lấy một chiếc trước cả Khâu Đại Ngưu: "Ngươi đưa tiền chưa? Chỉ biết ăn, Bạch Đào mà đem lên trấn thì bán 5 văn hai cái đó."
Bị giành mất bánh, Khâu Đại Ngưu lập tức lên tiếng phản bác: "Ngươi cũng đâu có trả tiền!"
Tống Dĩ An từ trong ngực áo lấy ra vài đồng tiền, đặt lên bàn: "Ai nói ta không trả?"
Khâu Đại Ngưu không mang theo tiền: "... Đào ca nói không lấy tiền của ta."
Bạch Đào nhìn hai người như mọi khi lại bắt đầu đấu khẩu, ngẩng đầu nhìn ánh nắng mùa xuân ấm áp rọi xuống sân.
Cuộc sống thế này thật không tệ, nếu có thể mãi như vậy thì tốt quá rồi...
Chỉ là, không biết Bùi Tranh đã gọi được hai huynh đệ Lâm Tầm chưa nữa.
Cậu bỗng nhớ Bùi Tranh rồi.