Khi Bùi Tranh tìm được hai huynh đệ Lâm Tầm, họ đang gieo hạt đậu tương trên mảnh đất mới khai khẩn phía sau nhà.
Mảnh đất này có thể nói là thành quả chung của mọi người, ngoài Bạch Đào, Bùi Tranh và hai người Khâu Đại Ngưu từng đến giúp, Trương thúc cùng hàng xóm xung quanh cũng góp sức không ít, nên đất được làm rất ngay ngắn, bằng phẳng.
Bùi Tranh giúp hai người làm xong việc rồi mới đưa họ về nhà Bạch Đào.
Lúc đến nơi, Bạch Đào đã đóng gói xong toàn bộ bánh mì cần bán cho ngày mai.
Cậu còn đặc biệt nướng thêm một mẻ để bày lên bàn cho mọi người cùng ăn.
"Đào thúc!"
Lâm Chân vừa thấy Bạch Đào liền hí hửng chạy đến, cẩn thận đưa chiếc giỏ nhỏ đan bằng dây mây trong tay ra: "Đây là đèn lồng quả* mà con với ca ca hái trên núi! Chua chua ngọt ngọt, tặng thúc!"
灯笼果: quả đèn lồng hay còn gọi là quả lý gai đất, vỏ ngoài giống chiếc đèn lồng, thường có vị chua ngọt:
Bạch Đào nhìn những trái nhỏ xanh biếc trong giỏ, bật cười bế Lâm Chân lên: "Nhiều thế này, ngươi với ca ca không ăn tí nào à?"
Lâm Chân có hơi ngượng: "Để mọi người cùng ăn..."
"Chân ca nhi nhà ta ngoan quá, lát nữa ngươi với ca ca rửa sạch mấy trái này nhé, mình để ăn tráng miệng."
Cậu đặt giỏ quả lên bàn, rồi đưa cho nhóc một ổ bánh mì, đương nhiên cũng không quên phần của Lâm Tầm.
Lâm Chân dùng hai tay cầm bánh mì đưa lên ngửi, ngay lập tức nhận ra mùi khác hẳn mọi lần: "Đào thúc, cái này thơm hơn bình thường ạ!"
Bạch Đào đặt nhóc xuống đất, khẽ véo má cậu: "Vậy trước giờ thúc làm không thơm sao?"
Lâm Chân cuống lên giải thích: "Đều thơm hết ạ! Cái này thơm hơn!"
Bạch Đào không chọc nhóc nữa, cười nói: "Hôm nay thúc có cho thêm một ít sữa vào, nên thơm hơn đấy."
Lâm Chân tò mò hỏi: "Là loại sữa mà lần trước sinh thần cháu được uống hả thúc?"
Bạch Đào gật đầu: "Cũng gần giống thế, đều làm từ sữa cả."
Bùi Tranh đứng im lặng bên cạnh nghe đến đây, trong lòng khẽ động.
Thấy Bạch Đào vào bếp, y cũng lặng lẽ đi theo.
Bạch Đào chợt nhớ Bùi Tranh còn chưa từng được uống mấy món mình pha chế, liền lấy ấm nhỏ và trà ra, định làm một ấm trà sữa.
Bùi Tranh ở bên giúp nhóm lửa, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Bạch Đào.
Cảm giác được ánh mắt ấy, Bạch Đào quay lại hỏi: "Sao thế?"
Bùi Tranh cụp mắt: "Em... làm sữa chiên cho Lâm Chân à?"
Bạch Đào lắc đầu: "Không có, hôm sinh thần nó ta làm bánh kem mà. Sao vậy?"
Câu hỏi này Bùi Tranh đã khúc mắc trong lòng hồi lâu, lúc nghe được đáp án mình mong liền có chút ngẩn ra.
Trong lòng không nhịn được mà vui sướng, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh: "Không có gì, hỏi thử thôi."
Bạch Đào quay đầu lại tiếp tục bận rộn: "Huynh muốn cho hai đứa nhỏ ăn sữa chiên à? Lần này Lục ca cho nhiều sữa thật, làm cũng được, nhưng phải để huynh ăn cho đã trước đã."
Giờ trong lòng Bạch Đào, Bùi Tranh là ưu tiên số một, ngay cả Lâm Chân ngoan ngoãn đáng yêu cũng phải xếp sau.
"Chỉ là mua sữa vẫn hơi phiền một chút, nhà mình có mấy cái bình rồi, mà lần nào ta đi chợ cũng quên mang theo."
Nhà Hổ Tử bán sữa có hai cách mua: một là mua kèm cả bình mang về, hai là đặt cọc rồi mang bình đi đổi, sau đó trả lại bình thì sẽ được hoàn cọc.
Lần đầu Bạch Đào mua là mua nguyên cả bình, nghĩ lần sau chỉ cần mang bình theo đi lấy sữa là được, cũng đỡ phiền chuyện đặt cọc.
Kết quả là lần nào cũng quên, khiến trong nhà giờ dư ra cả đống bình.
Bùi Tranh thì vẫn đang mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ khác, căn bản không nghe rõ Bạch Đào đang nói gì.
Mãi đến khi thấy cậu định dùng phần sữa còn dư làm sữa chiên, y mới theo bản năng vội vàng ngăn lại: "Đừng làm."
Ngay lúc Bạch Đào chuẩn bị đổ sữa vào nồi thì cổ tay bỗng bị người ta kéo lại.
Cậu quay đầu: "Sao vậy?"
Bùi Tranh khẽ siết cổ tay đang nắm, ánh mắt lảng tránh: "Giờ ta... không muốn ăn nữa."
Bạch Đào lại đem bình sữa đặt trở lại lên bếp: "Lúc trên đường về, chẳng phải huynh còn nói là muốn ăn đó sao?"
Bùi Tranh chớp mắt, hơi chột dạ: "Đột nhiên không muốn nữa."
"Sao mà đột nhiên không muốn?" Bạch Đào nghi hoặc nhìn y, vừa định buộc miệng bình lại thì bỗng lóe lên một suy đoán.
Cậu quay đầu, cười ranh mãnh nhìn thẳng Bùi Tranh: "Tranh ca, chẳng lẽ huynh không muốn để người khác ăn sữa chiên?"
Bùi Tranh vốn định phủ nhận, nhưng môi khẽ mím lại, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ."
Y cũng thấy mình như thế thật ích kỷ, nhưng không kiềm chế nổi.
Đồ ăn khác Bạch Đào làm, y không ngại chia sẻ với mọi người.
Nhưng riêng món sữa chiên, món mà Bạch Đào từng lần đầu làm cho y ăn, y không muốn ai khác đụng tới.
Khi ấy, y còn chưa biết đó là thích, chỉ thấy lòng ấm áp vô cùng.
Cái ôm dịu dàng, ánh mắt đau lòng kia, và cả miếng sữa chiên nóng hổi, y đều muốn cất riêng cho mình.
Nhất là bây giờ người ấy đã là của mình, món sữa chiên ấy lại càng không thể chia cho ai khác.
h*m m**n độc chiếm ấy, từng chút, từng chút một lớn dần lên.
Bạch Đào không ngờ Bùi Tranh lại thẳng thắn thừa nhận như thế, trong lòng ngọt lịm như mật, lập tức nhảy lên ôm chặt lấy y.
Lò lửa bên cạnh vẫn còn cháy, Bùi Tranh sợ cậu bị bỏng nên vội ôm người dịch sang chỗ khác.
Bạch Đào vòng tay qua cổ Bùi Tranh, cười tươi rói: "Tranh ca, huynh lại còn biết ghen nữa à, ta vui lắm luôn đó! Sau này sữa chiên chỉ làm cho một mình huynh ăn, chịu không?"
Bùi Tranh vốn nghĩ sẽ bị cười nhạo, nào ngờ lại được ôm, được dỗ, tim liền mềm nhũn, siết chặt người trong lòng, giọng khàn khàn: "Ừ."
Là y đã nghĩ sai rồi.
Bạch Đào khác hẳn với tất cả mọi người trên đời này, nên không thể dùng tư duy thường tình để suy đoán.
Cậu yêu thẳng thắn như thế, rực rỡ như thế, y cũng nên học cách đáp lại bằng cùng một tấm lòng.
Nghĩ đến đó, Bùi Tranh nhìn người trong lòng khiến tim mình loạn nhịp, ánh mắt chậm rãi dời xuống, dừng lại nơi đôi môi gần ngay trước mắt...
Mặt cậu đỏ bừng, hàng mi khẽ run, y cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi đang không ngừng líu ríu kể về mình vui vẻ nhường nào.
Khâu Đại Ngưu đang đứng ngoài sân lén nhìn suýt nữa thì hét lên một tiếng, đáng tiếc bị Tống Dĩ An cũng đang lén nhìn bên cạnh bịt miệng kéo sang một bên: "Lúc này mà ngươi dám lên tiếng, là muốn bị đánh một trận à!"
Khâu Đại Ngưu, "Ưm! Ừ! Ưm ưm ưm!"
Không hổ là Tranh ca! Hắn đến tay của Thanh ca nhi còn chưa dám nắm, Tranh ca đã hôn rồi! Thật hâm mộ quá đi mất!
Mặt Lâm Tầm đỏ ửng, lặng lẽ xoay người Lâm Chân lại, bởi vì nhóc nghe tiếng động nên muốn quay đầu nhìn: "Ngoan, rửa tay đi."
Chuyện này... không phải thứ mấy đứa con nít nên xem.
——
"Được rồi, ăn cơm thôi!" Bạch Đào bưng chén trà sữa, cụng ly với mọi người, "Chúc mừng An ca ngày mai khai giảng lần đầu tiên —— ừm ——"
Không biết nên nói lời chúc gì mới đúng, Bạch Đào gãi gãi tai: "Khai trương đại cát? Môn sinh đầy khắp thiên hạ, kết trái rực rỡ?"
Tống Dĩ An bật cười, nâng bát cụng với cậu: "Ừm, đa tạ lời tốt lành của ngươi."
Bùi Tranh thì lúc này lại có chút căng thẳng, y chẳng hề hay biết, trừ Lâm Chân ra thì cả bàn người ai cũng đều biết chuyện y và Bạch Đào.
Y không rõ Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu có thể tiếp nhận quan hệ giữa y và Bạch Đào hay không.
Đến khi Bạch Đào nắm lấy tay y, định công khai chuyện của hai người với mọi người, y đột nhiên rút tay lại, vòng tay ôm lấy vai Bạch Đào, kéo cậu vào lòng mình.
Ngữ khí y kiên định: "Bạch Đào là phu quân của ta, ta là phu lang của em ấy. Ta thích em ấy, sẽ ở bên em ấy cả đời."
Bùi Tranh cảm thấy lần nào cũng là Bạch Đào chủ động, cho nên lần này y muốn làm người mở lời trước một lần. Kết quả, chiêu bất ngờ mà không nói không rằng này khiến mọi người đều giật nảy mình.
Tống Dĩ An vừa gắp miếng sườn hấp, "Bịch" một tiếng rơi trở lại vào chén. Y kinh ngạc nhìn hai người đang ôm nhau, từ từ mở miệng: "Tranh ca, huynh nói Bạch Đào là phu quân?"
Câu này... chắc không nói lộn chứ? Hắn len lén liếc nhìn Bạch Đào đang ngồi rất đàng hoàng. Bạch Đào lợi hại vậy sao? Có thể áp được cả Tranh ca?
Bùi Tranh nghiêm túc sửa lại: "Là phu quân của ta."
Khâu Đại Ngưu nuốt nước miếng, dùng đũa chỉ hai người: "Tranh ca là phu lang?"
Bùi Tranh lại lần nữa sửa lại: "Là phu lang của Bạch Đào."
Câu này khiến cả bàn cơm lập tức rơi vào trầm mặc.
Lâm Chân nhỏ giọng hỏi Lâm Tầm: "Ca, phu lang là gì?"
Lâm Tầm dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bình tĩnh gắp một miếng thịt kho cho Lâm Chân: "Ngoan, ăn cơm đi."
Lâm Chân: "Ồ."
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ——"
Nhìn phản ứng của mọi người, Bạch Đào cười đến mức thẳng lưng không nổi. Làm sao bây giờ, Bùi Tranh đáng yêu quá mất!
Bạch Đào nằm bò lên người Bùi Tranh cười đủ rồi mới ngồi thẳng dậy, lau nước mắt vì cười, chỉ vào Bùi Tranh bên cạnh: "Giới thiệu với mọi người một chút, vị này cũng là phu quân của ta, còn ta cũng là phu lang của y."
Tống Dĩ An phản ứng đầu tiên, thì ra cách xưng hô chỉ là một kiểu tình thú giữa hai người bọn họ, chẳng trách ban nãy bị hù cho phát khiếp.
Hắn bật cười nâng bát: "Giai ngẫu trời ban, biển cạn đá mòn."
Lâm Tầm từng được học hành một chút, chậm rãi tiếp lời: "Đầu bạc răng long, thiên trường địa cửu."
Khâu Đại Ngưu cũng bưng bát, gãi gãi đầu: "Cái đó... bách niên hảo hợp!"
Bùi Tranh nghe những lời chúc tốt lành ấy, lòng nóng hầm hập, khóe môi khẽ cong: "Đa tạ."