Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 117

Dùng bữa xong, Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu tự giác đưa hai huynh đệ Lâm Tầm về nhà.

Bạch Đào nắm tay Bùi Tranh, đứng ngoài sân tiễn mấy người kia, mãi đến khi không còn thấy ánh lửa của đuốc nữa mới quay đầu cười hỏi Bùi Tranh: "Tranh ca không về sao?"

Không nỡ xa rời Bạch Đào, Bùi Tranh kiếm cớ trì hoãn: "Chút nữa ta mới về."

Bạch Đào ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, nói: "Giờ cũng không còn sớm, nhà huynh lại cách đây xa như vậy, hay là suy nghĩ lại?"

Bùi Tranh vốn đã động tâm dữ dội, liền gật đầu: "Hình như... đúng là có hơi xa."

Không ngờ dễ dàng giữ người lại như thế, Bạch Đào vui vẻ cong khóe mắt, nắm tay Bùi Tranh bóp nhẹ một cái: "Vậy chúng ta vào trong thôi!"

Bùi Tranh lại bảo cậu vào trước: "Ta đi lấy chút đồ, em cứ vào phòng trước."

Nói đoạn, y liền lao thẳng về "căn nhà có hơi xa" kia.

Bạch Đào vừa định mở miệng bảo người đốt đuốc, còn chưa kịp nói gì thì bóng người đã biến mất vào màn đêm.

Đến khi Bùi Tranh vội vã quay trở lại, Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu đưa hai nhóc kia về còn chưa đi ngang qua cổng.

Bùi Tranh vào nhà, đặt chiếc hộp trong tay lên bàn, ngay trước mặt Bạch Đào, rồi mở nắp.

"Đây là toàn bộ số tiền của ta, đều cho em."

Giờ phút này y chẳng có gì khác để cho cậu, chỉ có thể dốc hết thảy những gì mình có, mong rằng Bạch Đào sẽ vui.

Bạch Đào nhìn đống ngân phiếu và bạc trắng trong hộp, ngây ngẩn cả người, lắp bắp hỏi: "Cho ta... làm gì?"

Bọn họ mới ở bên nhau được bao lâu đâu?

Bùi Tranh không sợ cậu tham tiền mà ôm tiền bỏ trốn sao?

Bùi Tranh hơi đỏ vành tai, đáp: "Tiền của Trương thúc đều giao cho Lan thẩm giữ, cho nên, của ta cũng giao cho em."

Trước kia khi cùng Trương thúc làm công, y từng thấy đối phương đưa hết tiền công cho Lan thẩm giữ, còn nói mình bình thường chẳng tốn bao nhiêu, khi nào có việc gấp thì tìm Lan thẩm lấy cũng được.

Bùi Tranh từ nhỏ đã quen nhìn thấy cách làm ấy, nên cũng học theo.

Mặt Bạch Đào đầy phức tạp, nói: "Trương thúc và Lan thẩm đã thành thân, cho nên Trương thúc mới giao tiền cho thê tử quản lý. Bọn họ có hôn thư, cũng coi như có chút bảo đảm về tài sản. Còn ta với huynh hiện tại chẳng có gì cả, huynh bây giờ đem tiền cho ta, nếu ta dỗ dành huynh viết giấy tặng, đến lúc ta ôm tiền bỏ trốn, huynh có báo quan cũng vô dụng."

Bùi Tranh lại bắt sai trọng điểm, nghiêm túc nói: "Em đưa sinh thần bát tự cho ta, ta đi tìm người chọn ngày lành, rồi thành thân."

Bạch Đào bỗng chốc thấy ngượng ngùng: "... Ta muốn ôm tiền chạy trốn."

Bùi Tranh vẻ mặt nghiêm túc: "Dẫn ta theo, ta sẽ bảo vệ em."

Từ nay về sau, Bạch Đào ở đâu, y cũng sẽ ở đó.

Bạch Đào đậy nắp hộp lại, trả lại cho Bùi Tranh: "Huynh tự mình giữ cho tốt đi. Ta cũng có thể kiếm tiền. Đợi đến khi tình cảm chúng ta thêm phần vững chắc, lúc ấy huynh cho ta, ta sẽ không từ chối."

Bùi Tranh nghe vậy liền gấp gáp, nhét mạnh hộp tiền vào tay Bạch Đào: "Ta đã nói, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau. Ta muốn lấp đầy ngăn bí mật của em, để em có thể mua hết thảy những gì mình muốn."

Bạch Đào đỏ hoe mắt nghĩ thầm, ngày tháng theo đuổi người tuy có chút gian khổ, nhưng vận khí của cậu không tệ, khổ tận cam lai, còn có được một bảo bối ngọt ngào hơn mật như thế này.

Bùi Tranh lại nói tiếp: "Em đem số tiền này để chung với tiền em kiếm được, có được không?"

Bạch Đào hoàn toàn chịu thua, vì sợ Bùi Tranh phát hiện mình rơi lệ, liền cúi đầu bắt đầu đếm số tiền trong hộp.

Lần đầu tiên thấy ngân phiếu, cậu lật qua lật lại mấy lượt mới nhìn rõ.

"Đây là tờ 100 lượng?"

"Ừm."

"Vậy cộng lại trong hộp này có gần 200 lượng?!"

Dù còn thiếu một trăm lượng so với lúc trước cậu "ngoạm sư tử" ra giá, nhưng từng ấy tiền cũng không phải con số nhỏ.

Bạch Đào không ngờ Bùi Tranh lại có nhiều bạc như vậy, cậu lập tức cảm thấy chiếc hộp trong tay mình nóng như cục than hồng.

Bạch Đào nhìn chiếc hộp trong tay, nói: "Ờm... cái ngăn bí mật nhỏ của ta, không nhét nổi đại nhân vật này đâu."

Sợ Bạch Đào không nhận, Bùi Tranh vội đề xuất giải pháp: "Đợi ta kiếm thêm ít tiền, vượt qua 200 lượng, ta sẽ đem thêm trăm lượng còn lại đổi thành ngân phiếu, lúc ấy ngăn bí mật của em tha hồ nhét đầy mấy tờ cũng được."

Bạch Đào: "... Không phải ta có ý đó. Số tiền này đều do huynh săn bắn kiếm được sao?"

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía núi Lang Nha.

Không khỏi nghĩ, rốt cuộc Bùi Tranh đã săn được thứ gì trên núi, không chỉ tích góp được từng này bạc mà còn xây được nhà ngói gạch.

Núi Lang Nha trong tay người có bản lĩnh, quả thực chính là núi vàng núi bạc!

Cậu không hề thấy ghen tị một chút nào!

Bùi Tranh thành thật kể nguồn gốc số tiền: "Trong đó có 160 lượng là lúc ta giải giáp quy điền, Thiên hộ đại nhân cho ta. Ta xây nhà mua đất hết 60 lượng."

Kỳ thực với thân phận Bách phu trưởng của y, vốn không thể lấy được từng ấy bạc.

Nhưng Thiên hộ đại nhân từng được y cứu mạng, nên mới nhét thêm cho 100 lượng, nói rằng lần chia tay này e là cả đời chẳng còn gặp lại, bảo Bùi Tranh cầm tiền về quê an cư lạc nghiệp.

Bùi Tranh chỉ vào tờ ngân phiếu trong hộp: "Tờ trăm lượng này chưa từng động tới. Còn lại đều là tiền ta săn bắn và làm thuê kiếm được, trong đó có 60 lượng là bán được từ con nai sừng tấm."

Vậy nên, thật ra số tiền tự tay tích góp từng chút một chỉ khoảng hơn 30lượng.

Vì Bùi Tranh bình thường chi tiêu ít ỏi, cho nên phần lớn đều tiết kiệm lại.

Bạch Đào nghe xong, biết 160 lượng kia là mạng sống của Bùi Tranh đổi lấy, trong lòng lập tức chẳng còn cảm giác "nhiều" nữa.

Trong mắt cậu, dù là một vạn sáu ngàn lượng cũng không mua nổi mạng của Bùi Tranh.

Nghĩ đến những vết thương lớn nhỏ trên người đối phương, Bạch Đào thấy xót xa, chủ động ôm lấy Bùi Tranh, nhẹ giọng nói: "Tranh ca của chúng ta thật sự lợi hại, ta sùng bái huynh nhất!"

Bùi Tranh khẽ xoa đầu Bạch Đào, dịu dàng đáp: "Em cũng rất lợi hại."

Bình Luận (0)
Comment