Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 118

Cuối cùng Bạch Đào cũng không làm bộ làm tịch nữa, đem toàn bộ ngân phiếu, bạc vụn cùng với quả vàng của mình nhét hết vào ngăn bí mật.

Bùi Tranh đã đưa tiền cho cậu, chính là muốn cùng cậu chung sống lâu dài.

Đây là toàn bộ gia sản của đối phương, Bạch Đào cảm nhận được sự chân thành nơi y, cũng biết lời y nói muốn cùng mình sống đời không phải trò đùa.

Bởi lấy tính tình Bùi Tranh, căn bản không thể đem chuyện như vậy ra đùa giỡn.

Về phần sau này có thể bền lâu hay không, tình cảm có thay đổi không, Bạch Đào thẳng thắn thừa nhận bản thân cũng không biết.

Làm người, cậu mới chỉ sống một lần, làm sao đoán được tương lai?

Nhưng vào giờ phút này, cậu rất thích Bùi Tranh, cũng cảm nhận được tình ý sâu đậm nơi đối phương, vậy là đủ rồi, đủ để khiến bọn họ lúc này hạnh phúc bên nhau.

Bạch Đào gối đầu lên cánh tay Bùi Tranh, nhìn người nào đó đang chớp mắt do dự, cảm thấy buồn cười: "Đêm qua chẳng phải chúng ta đã ngủ chung rồi sao? Huynh như vậy, trông cứ như ta đang ép buộc huynh."

Bùi Tranh cứng ngắc cả người: "... Có chút gần quá."

Y cũng không hiểu vì sao Bạch Đào có thể tự nhiên đến thế, y cũng muốn bình tĩnh như vậy, đáng tiếc học mãi không nổi.

"Vậy mà đã thấy gần rồi?" Bạch Đào cười cười, vươn tay ôm lấy cổ Bùi Tranh, hai chân quấn lấy đùi y, thân thể dán sát không một khe hở.

Nhìn Bùi Tranh cứng đờ không dám nhúc nhích, Bạch Đào cười khẽ, hôn nhẹ lên môi y, hỏi: "Vậy sau này khi khoảng cách thành âm, ta với huynh phải làm sao đây?"

Bị cậu hôn xong, Bùi Tranh theo bản năng l**m l**m môi: "Khoảng cách âm?"

Bạch Đào thấy động tác ấy, lập tức sinh ra ý nghĩ xấu xa.

Cậu ghé sát vào tai Bùi Tranh, thấp giọng dụ dỗ: "Khoảng cách âm, chính là khi tình đến sâu đậm, l*t tr*n mà đối mặt ——"

Nhìn thấy sắc mặt Bùi Tranh đã bắt đầu đỏ bừng, Bạch Đào cong khóe môi, đem những lời chưa nói hết, ghé tai y nhẹ nhàng thì thầm tiếp.

Nghe những lời lẽ ngổ ngáo ấy, Bùi Tranh như bị sét đánh, hoảng hốt xoay người quay lưng về phía Bạch Đào, co đầu gối lại, lấy cánh tay che khuất gương mặt đã nóng bừng. "... Bạch Đào, em, em thật là không biết xấu hổ..."

Bạch Đào nằm trên giường, chống đầu bằng tay trái, nhìn người đàn ông cao lớn kia sắp cuộn thành một đống, trong mắt tràn ngập ý cười: "Đêm động phòng hoa chúc, đó là chuyện đời người nào cũng phải trải qua, ta làm sao lại không biết xấu hổ?"

Bùi Tranh ngượng ngùng quay đầu lại, bực bội nói: "Em vừa rồi đâu chỉ nói đến động phòng hoa chúc." Rõ ràng dùng từ táo bạo đến mức dọa người!

Bạch Đào chớp mắt, vô tội đáp: "Nhưng ý ta muốn nói, cũng là một chuyện thôi mà."

Bùi Tranh thật đúng là thuần khiết, dễ trêu đến mức này, khiến cậu càng muốn đùa giỡn y thêm.

Phải làm sao bây giờ?

Lỡ đến lúc ân ái, người này lại vừa xấu hổ vừa dùng sức mạnh thì sao?

Không chừng mình trêu chọc mấy câu, y liền đỏ mặt rơi nước mắt trong lúc đè trên người mình...

Cứu mạng!

Chỉ tưởng tượng thôi mà cảnh tượng ấy đã đủ gây chấn động rồi!

Bạch Đào cảm nhận được tiểu đệ bên dưới có ý định ngẩng đầu, vội vàng ép mình xua tan những ý nghĩ không đứng đắn kia.

Nếu giờ mà bị Bùi Tranh phát hiện cậu có phản ứng, chỉ sợ đối phương sẽ mắng cậu một trận không biết xấu hổ, thậm chí có khi bị dọa cho chạy mất.

Bạch Đào âm thầm xoay người, cũng cuộn thành một con tôm nhỏ.

Dựa theo chênh lệch thể hình và sức lực giữa hai người bọn họ, lẽ ra nên là Bùi Tranh chủ động mới phải.

Nhưng nhìn y xấu hổ thành thế này... lẽ nào đến lúc đó thật sự là ta công sao?

Hê hê, hình như cũng được đó?

Thấy Bạch Đào quay lưng đi, Bùi Tranh tưởng cậu giận, vội vã gạt bỏ xấu hổ, chăm chú nhìn sau đầu cậu, luống cuống nói: "Xin lỗi, vừa rồi ta lỡ lời quá nặng."

Lúc này trong đầu toàn một mảnh s*c t*nh hỗn loạn, Bạch Đào mờ mịt xoay lại: "Huynh nói lời nặng gì cơ?"

Bùi Tranh chân thành xin lỗi: "Ta vừa rồi không nên nói em không biết xấu hổ."

Bạch Đào lại tựa vào lòng Bùi Tranh, mỉm cười lắc đầu: "Không sao cả. Nói cũng lạ, trước kia huynh mắng ta không biết xấu hổ, ta còn hơi tức giận, nhưng giờ huynh nói, ta chỉ thấy ngươi thật đáng yêu, thậm chí còn có chút... kích động, hề hề."

Bùi Tranh hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ ấy của Bạch Đào, trong đầu chỉ toàn dấu chấm hỏi, nhưng thấy Bạch Đào không giận mình thì y cũng yên lòng.

Y có phần thẹn thùng, lại nhẹ nhàng ôm chặt người trong lòng hơn: "Ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm."

Nhưng vì vừa nãy đã tưởng tượng ra một đống chuyện linh tinh, Bạch Đào giờ này lòng còn chưa lắng lại, chỉ muốn gần gũi với người ta, thế là cậu lại ghé tới hôn nhẹ một cái: "Huynh có buồn ngủ không?"

Bùi Tranh tinh thần phấn chấn: "Không buồn ngủ."

Bạch Đào kéo chăn phủ kín hai người: "Vậy thì trò chuyện một lát đi."

"Được." Bùi Tranh hơi nâng người, cẩn thận đè chăn phía sau cho cậu.

"Huynh có muốn dọn xuống đây ở với ta không? Hoặc ta chuyển lên trên kia ở với huynh cũng được, dù sao nhà huynh là nhà ngói, bỏ trống cũng uổng." Bạch Đào thật lòng mong có thể cùng Bùi Tranh lúc nào cũng ở bên nhau.

Bùi Tranh hơi do dự: "Chúng ta thành thân trước, được không?"

Y cảm thấy hai người tuy đều là hán tử, không cần quá câu nệ, nhưng một số trình tự, y vẫn muốn làm cho trọn, cũng là vì chính lòng mình.

Hơn nữa khi xây nhà, y chưa từng nghĩ sẽ lấy ai, nên chỉ xây hai gian phòng, giờ muốn nhân dịp này xây thêm hai gian nữa, cũng muốn mở rộng thêm sân nhà.

Bạch Đào nghe vậy liền tươi cười đáp ứng, kỳ thực cậu cũng rất mong chờ nghi thức này: "Được, ngày mai tiện thể đi hợp sinh thần bát tự đi. Đến lúc đó cứ làm đơn giản thôi, mời thêm mấy bằng hữu tới là được."

"Ừ."

Tình cảm giữa hai người vốn không được thế tục chấp nhận, nhưng Bạch Đào chưa từng nghĩ sẽ đi thay đổi thế giới này, bởi vì cậu biết mình không có bản lĩnh đó.

Vậy nên chỉ cần lặng lẽ sống tốt là được.

Nếu hỏi cậu có vì thế mà buồn lòng hay không?

Đáp án dĩ nhiên là không.

Bởi vì những bằng hữu bên cạnh họ đều vui vẻ chấp nhận tình cảm này.

Còn về phần Lan thẩm và mọi người, tuy chưa rõ thái độ ra sao, nhưng Bạch Đào tin rằng họ sẽ tiếp nhận.

Dẫu không thể chúc phúc, thì cũng sẽ không chia rẽ, bởi vì Lan thẩm và gia đình ấy, đều là những người rất tốt.

Thời gian lâu dài, tự nhiên sẽ quen thôi.

Cái gọi là: nhìn quen rồi thì cũng thành thói. Hê hê!

Sáng sớm hôm sau, Bùi Tranh đeo sọt bánh mì trên lưng, cùng Bạch Đào lên trấn.

Hai người đi vòng một đoạn tới học đường, thấy lý chính và Tống Dĩ An đã có mặt.

Không ít học trò lần đầu tiên tới học đường vì kích động mà dậy rất sớm, trên lưng đeo túi vải nhỏ do cha nương chuẩn bị, bên trong đựng bút mực giấy nghiên.

Nhiều phụ huynh đưa con tới cũng tụ tập ngoài sân học đường, vừa trò chuyện vừa chờ xem lát nữa Tống Dĩ An giảng bài ra sao.

Trước cổng học đường đã dán câu đối đỏ rực, ngay cả cửa nhà xí cũng không bỏ qua.

Dưới đất còn vương vãi giấy vụn do pháo nổ tung, chính tiếng pháo ấy đã đánh thức Bạch Đào sáng nay.

Bạch Đào đưa ổ bánh mì chuẩn bị sẵn cho Tống Dĩ An, người đang bận bịu trò chuyện với các phụ huynh: "Huynh với lý chính chắc chưa kịp ăn sáng đâu, ăn tạm lót dạ một chút."

Dù sao lúc cậu nghe tiếng pháo trời còn chưa sáng, đoán chắc đối phương cũng vội đến mức chưa ăn uống gì.

Tống Dĩ An đang đói bụng, vội vàng nhận lấy bánh mì, cảm kích nói tiếng cảm ơn.

Giờ người quá đông, hắn cũng không tiện mở ra ăn, chỉ vội vã đáp lại.

Thấy đối phương bận rộn, Bạch Đào và Bùi Tranh cũng không quấy rầy lâu, liền đi tới đầu thôn ngồi xe bò.

Dọc đường, hai người gặp không ít đám trẻ con đang ríu rít kéo nhau tới học đường, ai nấy đều tràn ngập phấn khích.

Vì Tống Dĩ An thu học phí rất thấp, lại không nhất thiết phải trả bằng bạc; những nhà nghèo nhưng thật tâm muốn cho con đi học, có thể dùng một nửa bạc thay bằng lương thực.

Nhờ vậy mà trẻ con trong thôn đi học cũng đông, cộng thêm vài đứa ở thôn Hạ Hà, sĩ số nhanh chóng vượt xa dự tính ban đầu của lý chính, khiến học đường có phần chật chội, lý chính ngẫm lại cũng thấy hơi tiếc vì lúc ấy không xây rộng thêm chút nữa.

Nhìn đám trẻ con hoạt bát ngây thơ ấy, Bạch Đào không khỏi thở dài: "Lâm Tầm cũng đến tuổi đi học rồi, vậy mà đã phải gánh vác cả gia đình."

Cậu cũng hiểu, dù Tống Dĩ An có miễn phí cho Lâm Tầm, thì thằng bé cũng không có cách nào đến trường, bởi vì mọi việc trong nhà đều cần đến tay nó, lấy đâu ra thời gian đọc sách học chữ, càng khỏi nói đến tiền bạc mua sách bút.

Bình Luận (0)
Comment