Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 120

"Ta tới ngay." Bạch Đào quay đầu, nắm lấy tay Bùi Tranh, "Vậy ta qua bên đó đây."

Bùi Tranh nhẹ nhàng siết tay Bạch Đào: "Ừ, ta sẽ đứng đây nhìn em."

Bạch Đào đi đến dưới gốc cây đào, lúc này phu lang của Lục Hằng cũng nghe động mà ra tới tiền viện.

Hắn khẽ vỗ lên đầu Hổ Tử một cái: "Đã bảo ở nhà đừng có hét to thế rồi, hàng xóm bên cạnh đều nghe thấy đấy."

Hổ Tử đang định lén lút tiếp cận Bùi Tranh, nghe vậy liền qua loa gật đầu: "Cha nhỏ, con biết sai rồi, lần sau sẽ không vậy nữa."

Biết tính nết con mình thế nào, phu lang của Lục Hằng cũng lười nói nhiều, chỉ đưa mắt nhìn hai người đang "dẫm cỏ" giữa sân.

Bạch Đào cũng chẳng rõ kết bái cần phải làm những gì, chỉ biết nghiêm túc làm theo từng bước.

Lục Hằng trải sẵn đệm cỏ trước bàn hương án, dẫn Bạch Đào cùng nhau quỳ bái trời đất.

Sau đó ne dùng dao cắt tiết gà, nhỏ vài giọt máu vào chén rượu, rồi đưa một chén cho Bạch Đào.

Chỉ cần cùng nhau uống chén máu rượu này, từ nay về sau hai người sẽ trở thành huynh đệ máu mủ.

Lục Hằng nghiêm nghị tuyên thệ: "Hôm nay, ngày xuân phân năm Vĩnh Lạc nguyên niên, ta Lục Hằng cùng Bạch Đào kết làm huynh đệ, lấy máu làm minh chứng, lấy thân thề nguyền, tuyệt đối không phản bội."

Bạch Đào cũng kính cẩn đáp lời: "Hôm nay, ta Bạch Đào cùng Lục Hằng kết nghĩa huynh đệ, chí hướng tương đồng, trời đất chứng giám, như huynh như đệ."

Nói xong, hai người nhìn nhau mỉm cười, cùng một hơi uống cạn chén rượu trong tay.

Sau đó, cả hai đốt ba nén hương, hành lễ ba lạy chín vái.

Đến đây, nghi lễ kết bái chính thức hoàn thành.

Rượu Lục Hằng chuẩn bị khá cay, lại còn pha thêm máu gà sống, mùi vị thế nào có thể tưởng tượng ra được. Bạch Đào cố nén cho tới khi hoàn thành nghi lễ, rồi mới bắt đầu ho sặc sụa.

Phu lang của Lục Hằng thấy vậy, vội vàng sai người mang nước súc miệng tới.

Lục Hằng thấy mặt mũi Bạch Đào đỏ bừng vì ho, cũng giật mình: "Bình thường ngươi không uống rượu à?"

Bạch Đào ho tới trời đất quay cuồng, lắc lắc đầu: "Có thể nói là ta gần như không đụng đến một giọt nào."

Bùi Tranh buông Hổ Tử lần thứ hai trộm thất bại ra, lo lắng bước tới, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu: "Rất khó chịu sao?"

Lục Hằng cũng vội vàng đưa nước súc miệng cho Bạch Đào, trong mắt đầy áy náy: "Xin lỗi, hôm qua ta nên hỏi kỹ trước, rượu này hơi mạnh."

Bạch Đào cảm thấy cổ họng mình như sắp bị lửa đốt tới nơi, cầm lấy chén trà tu hai ba ngụm là cạn sạch. Tuy vẫn còn cảm giác cay rát, nhưng ít nhất đã không còn ho nữa.

"Không sao, cũng tại ta không nói trước."

Lục Hằng từ nhỏ đến lớn vốn không có huynh đệ, lúc này cực kỳ kích động: "Từ nay chúng ta chính là còn thân hơn cả huynh đệ ruột! Đi, ca đưa ngươi đi uống rượu... à không, ăn cơm trưa."

Bạch Đào cũng chẳng có huynh đệ tỷ muội nào, mỉm cười đáp: "Được."

Nói rồi, cậu vươn tay chọc chọc Bùi Tranh.

Bùi Tranh nhìn về phía Lục Hằng, khẽ gật đầu: "Lục huynh."

Một tiếng "Lục huynh" này khiến Lục Hằng vui ra mặt, nhanh chóng kéo phu lang của mình qua: "Về sau đây chính là ca phu của các ngươi rồi đó!"

Bạch Đào và Bùi Tranh cùng đồng thanh: "Ca phu."

Hổ Tử nghe vậy thì không vui, từ bên cạnh cha mình chen ra: "Thế còn con? Còn Ngọc ca nhi nữa, cũng không thể quên!"

Khóe miệng Lục Hằng giật giật, kéo đứa con quậy này tới trước mặt: "Không quên con đâu. Từ nay hai người này chính là thân thúc của con, mau gọi người đi."

Hổ Tử chắp tay, cúi người xuống, mở miệng oang oang: "Chào hai vị thân thúc!"

"Phụt—" Bạch Đào không nhịn được, cúi đầu tựa vào vai Bùi Tranh cười khúc khích.

Lục Hằng hít sâu một hơi, gõ gõ lên đầu cậu nhóc: "Con gọi cái gì vậy! Phải gọi là Đào thúc và Bùi thúc!"

Hổ Tử ấm ức bĩu môi: "Là người nói là thân thúc mà, với lại Ngọc ca nhi cũng không có ở đây..."

Lục Hằng: "..."

Suốt ngày chỉ biết dính lấy Ngọc ca nhi như viên bi, cứ đà này chắc phải chuẩn bị sính lễ gả cưới cho xong.

Bạch Đào bật cười, móc ra từ trong lòng hai chiếc ngọc bội bình an đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Hổ Tử: "Ngươi muốn gọi thế nào thì gọi, đây là quà tặng cho ngươi và Ngọc ca nhi."

Ngọc phỉ thúy thì đắt đỏ quá, cậu không mua nổi, chỉ chọn loại ngọc thường chất lượng tạm ổn, một chiếc 11 lượng bạc. Sau đó nhờ miệng lưỡi khéo léo cùng lời chúc tụng nịnh nọt, mới mặc cả được hai chiếc với giá 20 lượng bạc.

Dù sao số bạc này cũng là cậu kiếm từ Lục Hằng, coi như trả lại cho hắn một cách đặc biệt.

Phu lang của Lục Hằng cũng không ngăn cản, biết đây là tấm lòng của Bạch Đào.

Hổ Tử nghe nói Ngọc ca nhi cũng có phần, mừng rỡ khôn xiết: "Cảm ơn Đào thúc và Bùi thúc! Cháu đi đưa cho Ngọc ca nhi đây!"

Nói xong đã ba chân bốn cẳng chạy đi.

Lục Hằng vội vàng gọi với theo: "Đi rồi thì mau về, sắp ăn cơm trưa rồi!"

Hổ Tử quay đầu hét trả: "Biết rồi!"

Phu lang của Lục Hằng nhíu mày, nhéo một cái lên eo Lục Hằng: "Suốt ngày cái tính ầm ĩ như vậy, đều do huynh dạy hư."

Bình thường Lục Hằng nói chuyện lúc nào cũng mang ba phần ý cười, giọng điệu hòa nhã, lúc này chỉ có thể kêu oan: "Ta thật sự vô tội mà."

Bùi Tranh nhìn một nhà ba người hạnh phúc trước mắt, theo bản năng quay sang liếc nhìn Bạch Đào, sau đó lặng lẽ đưa tay ra, đan chặt lấy mười ngón tay của cậu.

Bạch Đào tựa vào cánh tay Bùi Tranh, cười cười rồi dụi dụi đầu: "Đi thôi, hôm nay chúng ta gọi hết tất cả món ngon ở Tụ Phúc Lâu ăn một lần cho đã!"

"Được."

Trong lúc ăn cơm, Lục Hằng nhắc đến chuyện xưng hô: "Gọi là Đào đệ nghe cũng gượng gạo, lại không đủ thân thiết. Đệ có 'tự' không?"

Tự ở đây là tên chữ, thường được đặt sau khi trưởng thành.

Bạch Đào lắc đầu: "Không có."

"Vậy có muốn bây giờ lấy một cái không?"

"Được chứ, thế tự của Lục ca là gì?"

Nhắc tới chuyện này, Lục Hằng vô cùng đắc ý: "Đó là khi ta thành niên, phu lang ta đặt cho ta, gọi là Mục Khanh!"

Bạch Đào bị cẩu lương nghẹn, gắp một con tôm bỏ vào bát Bùi Tranh: "Vậy... tự của ta, cũng để huynh giúp ta lấy được không?"

Bùi Tranh bóc sạch vỏ tôm, cẩn thận đặt lại vào bát Bạch Đào: "Ta học không nhiều, sợ đặt không hay."

Bạch Đào cười cong mắt: "Ta không để tâm. Chỉ cần là huynh đặt, ta đều thích."

Bùi Tranh nghiêm túc gật đầu: "Được, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ."

Bạch Đào đôi mắt sáng lấp lánh, cố ý thở dài ra vẻ khó xử: "Xem ra Lục ca còn phải gọi ta mấy hôm nữa là Đào đệ rồi, ai bảo phu quân của ta còn chưa nghĩ ra cái tên chữ cho ta đâu."

Lục Hằng: "..."

Bị Hổ Tử kéo lôi tới đây, Ngọc ca nhi ôm ngọc bội trong lòng, vẻ mặt đầy khổ não: có nên nói cho Đào thúc biết, cái ngọc bội này vốn là hàng trong tiệm nhà mình không nhỉ?

Cậu nhóc liếc nhìn Hổ Tử, thấy người kia đã vội vàng đeo ngọc lên ngực, hớn hở tới mức không chịu được, cuối cùng Ngọc ca nhi vẫn quyết định... thôi không nói nữa.

Bình Luận (0)
Comment