Ăn được nửa bữa, mọi người phát hiện Bạch Đào thỉnh thoảng lại ngơ ngẩn nhìn Bùi Tranh cười ngốc, sau đó còn mở miệng một câu "Phu quân", hai câu "Phu lang" gọi liên tục.
Bùi Tranh bị cậu gọi đến mức mặt đỏ tới mang tai, nhưng vẫn rành rọt đáp lại từng tiếng một.
Phu lang của Lục Hằng vội vàng gọi tiểu nhị, bảo mang canh giải rượu lên.
Bạch Đào như vậy, rõ ràng là do bát rượu kết bái uống lúc trước bắt đầu phát tác.
Mặt Bạch Đào đỏ bừng, chỉ biết ôm chặt lấy Bùi Tranh, không chịu buông tay, còn cười ngây ngô suốt.
Thấy động tác của Bạch Đào càng lúc càng quá đáng, Lục Hằng dứt khoát đuổi hai đứa nhỏ đã ăn no ra ngoài.
Lục Hằng nhìn Bùi Tranh hoàn toàn không có sức chống đỡ, nói: "Đào đệ thế này, các ngươi cũng không về nổi. Chi bằng đưa người về nhà ta nghỉ tạm đi, để cậu ấy ngủ một giấc đã."
Cổ áo Bùi Tranh gần như bị l*t s*ch, chỉ có thể vừa giữ chặt tay Bạch Đào vừa bất đắc dĩ nói: "Phiền Lục huynh rồi."
Đợi canh giải rượu bưng tới, Bùi Tranh cực kỳ gian nan đút Bạch Đào uống xong, sau đó cõng cậu, người đã hoàn toàn mơ màng, về nhà Lục Hằng.
Lục Hằng dẫn họ đến một gian phòng khách phía sau viện.
Sau khi ổn định xong, Bùi Tranh từ chối lời mời uống trà tán gẫu của Lục Hằng, nói mình muốn ở lại trông Bạch Đào.
"Được, vậy ta bảo người mang ít nước ấm tới. Chà lau cho Đào đệ một chút, ngủ sẽ thoải mái hơn." Lục Hằng dặn dò xong liền rời khỏi, không quấy rầy nữa.
Bùi Tranh lúc lau cổ cho Bạch Đào, thấy cổ áo cậu đã mở toang, bất giác nhớ tới dấu răng mờ mờ trên xương quai xanh mình, lập tức đỏ bừng cả mặt, vội vàng chỉnh quần áo cho cậu cẩn thận kín mít.
Có lẽ vì Bạch Đào ngủ quá ngon, Bùi Tranh ngắm nhìn một lúc cũng thấy mí mắt díu lại.
Y cởi giày tất và áo khoác ngoài, nhẹ nhàng trèo lên giường, ôm chặt lấy người trong lòng, thở ra một hơi thật sâu thỏa mãn, rồi cũng chìm vào một giấc ngủ trưa hiếm hoi.
Bạch Đào tỉnh lại đã là hai canh giờ sau.
Đầu óc choáng váng như bị ai đập búa, từng cơn đau nhức âm ỉ truyền đến.
Bùi Tranh lập tức bưng mật ong nước ấm đã chuẩn bị sẵn đưa tới miệng cậu, dịu dàng dỗ dành cậu uống, đồng thời còn dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho cậu.
Bạch Đào thoải mái nằm úp trên ngực Bùi Tranh, mắt nhắm nghiền hưởng thụ, lười biếng nói: "Nhấn mạnh chút nữa, đừng nhẹ tay quá."
Bùi Tranh không nhắc đến chuyện xảy ra lúc ăn trưa, mà Bạch Đào lần đầu uống nhiều như vậy, trí nhớ cũng khá mơ hồ.
Chỉ nhớ lờ mờ rằng mình say mèm rồi được Bùi Tranh cõng về nhà Lục Hằng, sau đó liền ngủ mê man.
Hai người ân ái ôm ấp thêm một lúc, rồi mới chỉnh trang y phục, sửa soạn đâu vào đấy.
Vừa ra tới tiền viện, liền thấy Hổ Tử đang đứng tấn.
Nhìn tư thế run run, mồ hôi đầm đìa trên trán, xem ra cũng đã luyện được một thời gian rồi.
Bạch Đào nắm tay Bùi Tranh đi tới, ngồi xuống ghế đá, cười tủm tỉm: "Ngọc ca nhi, ngươi đang làm giám sát nhỏ đấy à?"
Ngọc ca nhi ngậm miếng bánh mì, lắc đầu: "Không phải, là Hổ Tử ca bảo cháu trông chừng ấy."
Bạch Đào: "..."
Cậu cũng chịu, đúng là không đoán nổi Hổ Tử trong đầu nghĩ gì.
"Cha nuôi ngươi đâu?"
Ngọc ca nhi chỉ về phía căn phòng bên tay trái: "Trong phòng khách ấy ạ."
Lúc đi ngang qua Hổ Tử, Bạch Đào còn thuận miệng cổ vũ một câu.
Ai ngờ Hổ Tử vừa định mở miệng đáp lời, suýt tí nữa ngã chổng vó ra đất, may mà lập tức nghiêm người đứng thẳng, gương mặt nhỏ đỏ bừng như quả cà chua.
Thấy mình suýt hại thằng bé, Bạch Đào vội vàng lỉnh vào phòng khách.
Lục Hằng đang cùng phu lang của mình chuyên tâm đánh cờ.
Thấy Bạch Đào bước vào, mắt hắn sáng rực, giả vờ lỡ tay làm rối bàn cờ: "Đào đệ tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Phu lang nhà hắn vốn sắp thắng tới nơi, liền liếc xéo Lục Hằng một cái, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
"Ngủ một giấc rồi, giờ khỏe hẳn, đa tạ Lục ca đã chiếu cố. Trời cũng không còn sớm, bọn ta xin phép về trước, hôm nào rảnh rỗi, Lục ca cũng mang Hổ Tử với Ngọc ca nhi tới thôn ta chơi nhé."
"Đương nhiên là phải đi rồi." Lục Hằng tiễn hai người ra cửa, gọi phu xe tới, "Nhà ta có xe ngựa, giờ cũng đang rảnh, để ta cho người đưa các ngươi một chuyến."
Bạch Đào vội từ chối: "Chúng ta còn phải lo vài việc ở trấn, hơn nữa xe ngựa vào thôn thì hơi gây chú ý."
"Đã còn có việc thì càng nên ngồi xe, trời tối thế này đi bộ không an toàn. Đến gần thôn rồi, ngươi xuống xe là được."
Thấy Lục Hằng nhiệt tình như vậy, Bạch Đào cũng không tiện từ chối nữa, đành gật đầu: "Được."
Lúc này, phu lang của Lục Hằng vừa thu dọn xong bàn cờ, bước ra cửa hỏi hai người: "Các ngươi còn có việc gì vậy? Có cần giúp một tay không?"
Bạch Đào liếc nhìn Bùi Tranh, thẳng thắn đáp: "Ta với A Tranh tuy đều là hán tử, nhưng vẫn muốn chọn một ngày tốt để thành thân, nên tính đi tìm thầy bói nhờ xem giúp."
Lục Hằng nghe vậy cực kỳ tán thành: "Thành thân chỉ có một lần trong đời, đương nhiên nên chọn ngày đẹp. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ tặng các ngươi một phần lễ vật thật lớn."
Bạch Đào cười tủm tỉm: "Vậy ta nhất định sẽ không khách sáo mà nhận lấy."
Phu lang của Lục Hằng nói: "Ở Đông Nhai có một thầy bói rất nổi tiếng, ta với Mục Khanh cũng là nhờ ông ấy chọn ngày thành thân. Các ngươi có thể đến đó xem thử."
"Cảm ơn ca phu, đúng lúc chúng ta cũng đang chưa biết đi đâu tìm người."
Hai người cáo từ rồi lập tức đi thẳng tới Đông Nhai. Chỉ cần hỏi thăm một chút là tìm được thầy bói.
Thầy bói trông đã ngoài sáu mươi, râu tóc hoa râm, khí chất tiên phong đạo cốt.
Nghe nói là chọn ngày thành thân cho hai hán tử, ông cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ chuyên tâm xem xét, cuối cùng chọn ra hai ngày tốt, lấy ra cuốn hôn thư bên cạnh, hỏi tên hai người rồi bắt đầu chắp bút ghi chép.
Ông còn cẩn thận ghi thêm hai ngày đẹp đã tính ra vào hôn thư.
Bạch Đào trả tiền, đợi mực khô rồi cẩn thận cất hôn thư vào người, chân thành cảm ơn.
Vị thầy bói đã từng thấy đủ mọi chuyện thế gian, cũng vui vẻ chúc phúc cho hai người.
Từ Đông Nhai về nhà không xa, Lục Hằng và phu lang đã chờ sẵn trước cửa.
Thấy hai người trở về, họ tò mò hỏi: "Đã chọn được ngày nào vậy?"
Bạch Đào giơ tay sờ vào hôn thư trước ngực, nói: "Ngày mùng 6 tháng 6 và ngày 12 tháng Chạp."
Lục Hằng cười: "Một ngày toàn 6, một ngày toàn 12, đều là ngày tốt lành cả. Các ngươi tính chọn ngày nào thành thân?"
Hai người còn chưa bàn kỹ chọn ngày nào, nhưng Bạch Đào vốn muốn nhìn bộ dạng Bùi Tranh đỏ mặt, liền đưa tay chọc chọc y, ra hiệu bảo y mở miệng.
Bùi Tranh vừa muốn chọn ngày gần hơn, vừa muốn hỏi ý Bạch Đào, liền nhỏ giọng: "Ngày mùng 6 tháng 6, được không?"
Bạch Đào tiếc nuối vì không thấy y đỏ mặt, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu: "Được. Đến lúc đó, mong Lục ca với ca phu rảnh rỗi mấy ngày, tới nhà ta chơi cho vui."
Nghe thấy hai chữ "nhà ta", lòng Bùi Tranh mềm nhũn như nước.
Có thể gặp được Bạch Đào, có thể cùng người ấy bên nhau, y cảm thấy đó là chuyện may mắn nhất đời mình.
—
Bạch Đào lần đầu ngồi xe ngựa, dù hơi xóc nảy, nhưng quả thật nhanh hơn nhiều. Mới đi được hơn một khắc đồng hồ, đã sắp tới đầu thôn.
Xe ngựa dừng lại, Bùi Tranh nhảy xuống trước, đeo sọt lên lưng, rồi đỡ Bạch Đào xuống xe.
Phu xe đưa hai hộp bánh khá lớn ra, nói: "Đây là lão gia chuẩn bị, dặn tiểu nhân giao tận tay cho hai vị."
Bạch Đào lúc này cũng không tiện để người ta mang về, đành nhận lấy, vừa cười vừa nói: "Phiền huynh về nói với Lục ca một tiếng, lần sau mà còn khách khí thế này, ta sẽ giận đó."
Phu xe gật đầu: "Tiểu nhân nhất định sẽ truyền lời."
Hai người cảm ơn xong thì xách bánh đi về phía thôn.
Trên đường còn khá nhiều người đang làm đồng, hễ gặp ai quen sơ quen thuộc, Bạch Đào đều vui vẻ chào hỏi vài câu.
Bạch Đào mới về thôn được ba tháng, vậy mà số người cậu quen biết còn nhiều hơn cả Bùi Tranh.
Bùi Tranh nhìn cậu gật đầu, mỉm cười với mọi người, trong lòng càng thêm quyết tâm: y phải cố gắng hòa nhập với thôn dân hơn nữa.
Ban đầu, hai người định ghé nhà Lan thẩm bàn chuyện mở rộng nhà, muốn nhờ thẩm tìm giúp người làm.
Nhưng tay đang xách hai hộp bánh lớn như vậy, nếu đến nhà Lan thẩm mà không đem bánh chia cho mọi người, thì cũng không hay; còn nếu đem hết bánh cho đi làm quà, lại thấy có lỗi với tấm lòng của Lục Hằng.
Cân nhắc một lúc, hai người quyết định về nhà trước.
Bạch Đào bắt đầu dùng giấy dầu gói từng phần bánh nhỏ, Bùi Tranh ở bên cạnh giúp đỡ.
Một lúc sau, Bùi Tranh trầm ngâm mở lời: "Chuyện tìm thợ, ta muốn tự mình đi hỏi."
Như vậy, y cũng có thể nhân cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với thôn dân, dần dần quen thuộc.
Bạch Đào có chút lo lắng: "Huynh nếu không muốn đi, hoặc cảm thấy khó chịu, thì không cần miễn cưỡng."
Cậu sợ Bùi Tranh phải gắng gượng.
"Không, ta không ghét, cũng không khó chịu."
Bạch Đào nhìn thấy y không giống như bị ép buộc, mới yên tâm, lấy lại phần bánh vừa bỏ vào giấy dầu, cẩn thận gói lại lần nữa: "Vậy được, huynh định mời mấy nhà? Chúng ta chuẩn bị mỗi nhà một phần bánh, nhà Lan thẩm thì gói nhiều hơn một chút."
Bùi Tranh suy nghĩ rồi đáp: "Chắc khoảng bốn, năm nhà."
Dù sao chỉ thêm hai gian phòng, đơn giản hơn xây mới nhiều, cũng không cần quá đông người.