Sáng hôm sau, Bùi Tranh rửa mặt qua loa xong liền vội vàng chạy đi tìm Bạch Đào.
Y không ngờ, chỉ mới xa nhau một đêm thôi mà đã nhớ đối phương đến vậy.
Bùi Tranh bỗng có chút hối hận vì đã đề nghị đợi thành thân rồi mới dọn về sống chung, còn tới gần ba tháng nữa, không biết mình có chịu nổi tới lúc đó không.
Bạch Đào vừa thấy Bùi Tranh, lập tức vừa nhảy vừa chạy tới, ôm lấy y một cái thật chặt: "Buổi sáng tốt lành, Tranh ca! Huynh muốn ăn gì cho bữa sáng?"
"En nấu gì ta cũng thích."
"Trả lời hay lắm, thưởng cho huynh một cái hôn!"
Nói xong, Bạch Đào liền "Chụt" một cái hôn lên má y.
Bùi Tranh giờ đã dần quen với sự thân mật của Bạch Đào, lần này chỉ hơi đỏ mặt chút thôi, thậm chí còn chủ động hôn lại lên má cậu.
Hai người ngọt ngào ăn xong bữa sáng, rồi cùng đi xem ruộng lúa mì.
Bạch Đào chỉ có một thửa ruộng ở Vịnh Trâu Nước, còn Bùi Tranh thì ngoài Vịnh Trâu Nước còn có thêm một mảnh ở Thung Lũng Củ Cải.
Đi qua mấy nhà dân, hai người tới nơi.
Nhìn toàn cảnh, Bạch Đào mới hiểu vì sao lại gọi nơi này là Thung Lũng Củ Cải, cả thung lũng lõm vào này thật sự trông y như một củ cải khổng lồ, còn có cả cuống xanh của củ cải nữa.
Bùi Tranh đi quanh ruộng kiểm tra một vòng: "Nếu mấy hôm nữa còn không mưa, chắc phải gánh nước tưới rồi."
Bạch Đào ngẩng đầu nhìn trời: "Nhất định sẽ mưa, tối qua trời không có sao, hôm nay cũng không có gió, trời còn âm u nữa."
—
Sau khi bàn bạc xong ngày đi nhổ cỏ, hai người lại quay về nhà, rồi cùng nhau ra vườn rau tưới nước.
Bạch Đào nhìn mấy cây ớt con mọc xanh mướt, lòng ngọt như mật.
Cậu đi tới, úp người đè lên lưng Bùi Tranh đang cúi nhổ cỏ, hỏi: "Chỗ ớt giống này tốn bao nhiêu tiền vậy?"
Bùi Tranh đáp: "10 lượng."
Bạch Đào suýt nữa trượt khỏi người Bùi Tranh, "Cái gì cơ?! Vậy thì ta phải mau mau trồng hết chỗ hạt giống ớt đó đi, toàn là tiền đấy!"
Chậu ớt đã bắt đầu ra hoa kia, Bạch Đào để nó bên cạnh bể nước. Nhìn men sứ của cái chậu đó, cậu biết chắc không rẻ, nhưng cũng không ngờ lại đắt đến vậy.
Hồi trước cậu từng thấy một chậu lan chất lượng tốt, người ta chỉ bán có 500 văn thôi mà.
Khi hai người rải hạt giống ớt, Bạch Đào trêu Bùi Tranh: "Chẳng lẽ huynh thích ta từ lâu lắm rồi hả? Thứ đắt như vậy mà cũng chưa bao giờ đòi ta tiền."
Bùi Tranh thành thật trả lời: "Ừ, từ rất lâu rồi."
Còn chính xác là bao lâu, y cũng không rõ, chỉ biết lúc nhận ra thì đã thích mất rồi.
Bạch Đào không ngờ Bùi Tranh lại trả lời nghiêm túc đến thế, tim lập tức đập thình thịch.
Cứu với, dáng vẻ nghiêm túc của Bùi Tranh đẹp trai quá sức tưởng tượng rồi!
—
Buổi chiều, khi sương trên núi đã tan, Bùi Tranh dẫn Bạch Đào lên núi.
Bạch Đào muốn trang hoàng lại sân nhà, nên định tìm vài cây hoa tiêu dại và những cây con có thể đem về trồng.
Trong rừng, Bùi Tranh nắm tay Bạch Đào, thong thả đi dạo.
Bạch Đào cúi đầu nhìn đôi giày da cừu ngắn mà Bùi Tranh cố tình thay ra, mặt tươi như hoa: "Tranh ca, sân nhà huynh có muốn làm cùng lúc luôn không?"
Bùi Tranh vén mấy nhánh cây dễ quẹt vào người phía trước ra, tránh để Bạch Đào bị thương: "Ta muốn đợi xây xong nhà đã rồi mới làm."
"Được thôi, dù sao cũng còn hơn hai tháng nữa mới tới mùng 6 tháng 6, vẫn còn nhiều thời gian lắm. Đợi Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An xong việc bận của họ, mình rủ cả hai cùng đi tìm cây cho hợp."
Chờ Bạch Đào đi qua, Bùi Tranh buông cành cây trong tay: "Em muốn sân nhà mình có tường gạch hay hàng rào?"
"Hàng rào tre đi, xây tường phiền phức lại còn che mất tầm nhìn."
Bạch Đào vừa đi vừa nhìn quanh, muốn tìm xem trong sắc xanh non này có loại rau dại nào cậu nhận ra không.
Không ngờ đến một con dốc nhỏ thì cậu trượt chân, tuột một đoạn khá dài.
Bùi Tranh ở phía sau lập tức chống một tay vào thân cây, tay kia giữ chặt lấy Bạch Đào: "Có bị thương không?"
Bạch Đào vịn vào người Bùi Tranh đứng vững lại, cử động thử chân thấy không bị trật, bèn cười lắc đầu: "Không, Tranh ca đỡ kịp lúc lắm."
Bùi Tranh vẫn không yên tâm, cúi xuống nhìn chân Bạch Đào vài lần. Vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt nóng rực của đối phương.
Bạch Đào nhờ đang đứng ở vị trí thuận lợi, liền ép sát người Bùi Tranh vào thân cây: "Bùi Tranh, ta muốn hôn huynh."
Mắt Bùi Tranh khẽ run, mặt đỏ bừng, không nói lời nào, y thật sự không hiểu sao Bạch Đào lại hỏi câu đó, bình thường chẳng phải muốn hôn là cứ hôn luôn sao?
Bạch Đào ghé sát lại: "Huynh không nói thì ta coi như huynh đồng ý rồi đấy nhé."
Tim Bùi Tranh đập thình thịch, khàn giọng đáp: "Ừ."
"Vậy thì tí nữa không được trốn đâu đấy." Bạch Đào cười ranh mãnh.
Bùi Tranh khẽ gật đầu.
Người yêu mình ngoan thế này, Bạch Đào còn nhịn được mới là lạ.
Cậu cúi đầu xuống, môi chạm môi.
Nụ hôn lần này khác hẳn những cái hôn chạm nhẹ trước kia —
Lưỡi khẽ l**m qua khiến môi cả hai ướt át, rồi Bạch Đào trực tiếp đưa lưỡi vào, quấn lấy lưỡi Bùi Tranh trêu đùa.
Tay Bùi Tranh ôm lấy Bạch Đào lập tức siết chặt, hoàn toàn buông lỏng đề phòng, thậm chí còn rụt rè đáp lại.
Khi đã cảm nhận được sự tuyệt diệu của nụ hôn, Bùi Tranh dứt khoát buông bỏ ngại ngùng, xoay chuyển tình thế.
Y giữ chặt đầu đang định rút lui của Bạch Đào, đổi vị trí áp cậu vào thân cây, tay luồn giữa cây và đầu cậu như để bảo vệ.
Bùi Tranh dùng mấy chiêu mới học được cùng với bản năng trời sinh chưa ai dạy, mạnh mẽ tấn công, tách răng Bạch Đào ra, tham lam chiếm lấy hết mật ngọt trong đó.
Bạch Đào ôm lấy Bùi Tranh, đuôi mắt ửng đỏ, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt này.
Bị hôn đến mức chân mềm nhũn đứng không vững, Bạch Đào tựa hẳn vào cây, hai chân vòng qua eo Bùi Tranh, mắt ướt nhòe, ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn ấy.
Xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ, như thể cả khu rừng đều đang nhường không gian cho đôi tình nhân đang chìm trong yêu thương.
Khi Bùi Tranh buông Bạch Đào ra, đã chẳng còn chút dáng vẻ xấu hổ thường ngày, mà giống như một con sói đói khát, ánh mắt rực cháy như muốn thiêu người.
Bạch Đào đẩy nhẹ cái đầu vẫn đang muốn lại gần mình: "Không được đâu, đau miệng rồi."
Rồi cúi xuống, ý tứ rõ ràng: "Căng quá cũng đau nữa."
Bùi Tranh, người cũng đang bị phản ứng sinh lý giày vò, lập tức vùi mặt vào cổ Bạch Đào, hít lấy mùi hương thuộc về người kia, lúc này mới bắt đầu chậm rãi xấu hổ.
Hiện giờ, y chỉ hận không thể đem người trong lòng mình nuốt trọn vào bụng, bất luận là về phương diện sinh lý hay tâm lý, khát vọng này đều vô cùng mãnh liệt.
Không muốn lần đầu tiên của hai người lại diễn ra giữa chốn hoang dã, Bạch Đào cố sức đè nén bản thân, thuận miệng nói đùa: "May mà sau lưng ta còn có cái cây chắc chắn, lại không có gai nhọn."
Nghe vậy, Bùi Tranh một tay đỡ lấy mông cậu, tay kia ôm ngang eo cậu, thấp giọng nói: "Kẹp chặt ta."
Rõ ràng biết y đang nói tới hai chân mình, nhưng Bạch Đào vẫn nhất thời nghĩ lệch, công sức đè nén ban nãy coi như uổng phí, ngọn lửa d*c v*ng bùng lên càng dữ dội.
Cậu tức giận kéo mở cổ áo Bùi Tranh, ngay trên xương quai xanh, nơi dấu răng cũ đã mờ nhạt, hung hăng chọc một cái, nghiến răng nói: "Đừng có ăn nói linh tinh."
Thuần khiết như Bùi Tranh, chỉ ngơ ngác: "?"