Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 124

"Tranh ca, huynh có nhận ra loại rau dại nào ăn được không?"

Bạch Đào nhìn đám cỏ non dưới chân, lòng không khỏi ngứa ngáy, đã lâu lắm rồi cậu chưa được ăn rau xanh tươi mới.

Bùi Tranh sợ cậu lại trượt chân, nắm tay càng thêm chặt, đáp: "Chỉ nhận ra vài loại thường gặp thôi."

Bạch Đào phấn khởi chỉ vào mấy đám cây cỏ xanh mướt quanh đó: "Vậy huynh mau xem thử, quanh đây có không?"

"Không có." Bùi Tranh ngẩng đầu, tiện thể đảo mắt nhìn một lượt xung quanh, "Chỗ này không có. Nếu em muốn ăn, sáng mai ta đưa em tới sườn núi đón nắng bên phải, chỗ ấy nhiều."

"Được, vậy chúng ta mang hai cây tiêu dại tìm được trước đó về đi. Cây đào hoang này không kiếm được rồi, trồng vài cây liễu cũng không tệ."

Trong thôn, nhà nào biết lo toan một chút đều thích đem cây quả dại trên núi về trồng trong sân. Năm tháng tích tụ, những thứ như đào hoang, lê dại trên núi đã bị đào gần hết.

Bạch Đào bọn cậu muốn tìm đương nhiên khó khăn, cũng không biết lần trước Khâu Đại Ngưu đã moi đâu ra mấy gốc đào lớn để làm cửa cho Bạch Đào.

Cây tiêu dại không lớn lắm, nhưng gai lại rất nhiều. Bùi Tranh không cho Bạch Đào động tay, y tỉ mỉ gỡ sạch gai quanh gốc, rồi vác lên vai.

Hai người xuống núi trở về nhà, đem hai gốc tiêu dại trồng ở góc phía bên phải trong sân.

"Huynh cởi giày ra, ta đem đi giặt cho." Bạch Đào đưa cho Bùi Tranh đôi dép vải cậu thường mang trong nhà, "Có hơi chật, huynh ráng dùng tạm. Đợi hôm khác lên trấn, ta mua cho huynh một đôi để ở nhà ta, sau này thay cũng tiện."

Bùi Tranh nhận lấy đôi dép, nói: "Để ta giặt."

Bạch Đào cũng cởi đôi giày dính đầy bùn đất của mình, vừa thay vừa cười chỉ đống củi ngoài sân: "Yên tâm, việc vặt chẳng thiếu phần huynh đâu, một đống củi kia đang chờ huynh chẻ đấy."

So giữa việc giặt giày và chẻ củi, Bùi Tranh dứt khoát chọn chẻ củi.

Y nhân lúc Bạch Đào không chú ý, lén cúi đầu ngửi giày mình một cái, xác nhận không có mùi lạ mới yên tâm.

Dù trước khi lên núi y đã thay giày, nhưng vẫn sợ nếu lỡ có mùi, bị Bạch Đào phát hiện thì không hay.

Giày của Bùi Tranh là da dê, Bạch Đào sợ dùng bàn chải sẽ làm hỏng, chỉ dám lấy khăn vải chậm rãi lau chùi.

"Tranh ca, sau này hai ta ở chung, có nên nuôi hai con heo không? Một con đem bán, còn một con giết làm ăn Tết."

Bùi Tranh vung rìu, khúc củi trên đôn gỗ nhẹ nhàng bổ thành hai đoạn, đáp: "Nuôi heo tháng 6 thì có hơi muộn."

Bạch Đào quay đầu nhìn Bùi Tranh vung rìu như đang chơi đùa, gật gù: "Cũng phải, nuôi đến Tết cũng chẳng lớn được bao nhiêu, mùa đông lại không có gì cho ăn. Vậy thì để sang năm hẵng tính. Nếu định nuôi, ta với huynh cũng nên sớm quy hoạch sẵn chỗ."

Bùi Tranh cúi người đặt một khúc gỗ lớn khác lên đôn: "Xây thêm một cái sân sau, để chăn nuôi hết ở đó."

Nhắc đến súc vật, Bạch Đào chợt nhớ tới Đại Hoàng: "Đại Hoàng đâu? Huynh cũng nhờ Đại Ngưu chăm giúp rồi à?"

Bùi Tranh thấy hơi nóng, bèn cởi áo ngoài, đáp: "Không, gửi ở nhà Lâm Tầm."

Bạch Đào cầm bàn chải lông heo lên chải sạch đôi giày mình, thuận miệng hỏi: "Sao lại dắt tới nhà Lâm Tầm?"

"Đưa nó ít bạc, nhờ nó cắt cỏ cho bò ăn mấy ngày giúp ta."

Kỳ thực, Bùi Tranh từ trước khi tránh mặt Bạch Đào đã đem Đại Hoàng gửi qua nhà Lâm Tầm, nói mình phải lên trấn làm công, không có thời gian đi cắt cỏ, nhờ hai huynh đệ bọn họ thay mình chăm giúp.

Y còn dặn dò chỉ cho ăn loại cỏ đen non tươi nhất.

Bò là đại vật trong nhà nông, ban đầu Lâm Tầm không dám nhận, sợ không trông coi nổi lại bị kẻ khác trộm mất.

Bùi Tranh chỉ cười, nói sẽ không ai dám động vào bò của y, rồi lấy ra mấy đồng tiền đặt xuống, cắm thẳng cây cọc buộc bò vào sân rồi bỏ đi.

Buổi tối y từng lén tới xem thử. Ban đầu không thấy bò đâu, còn tưởng thật sự bị trộm.

Mãi tới khi nghe tiếng trong nhà vang ra: "Ca, huynh xem Đại Hoàng ngoan quá, nằm im trong góc, không nháo loạn chút nào."

"Ừ, ngủ đi, mai dậy sớm còn dắt ra ngoài."

Lúc này Bùi Tranh mới biết, thì ra hai đứa nhỏ sợ ban đêm bò bị mất trộm, dứt khoát dắt thẳng vào trong nhà, nhất thời tâm tình y có chút phức tạp, hai đứa bé này cũng gan lớn, lại chẳng sợ bò bậy trong phòng.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, lòng Bạch Đào mềm nhũn.

Bùi Tranh nhà cậu rõ ràng là người rất thiện lương, chỉ vì vẻ ngoài có chút dữ tợn, nên mới bị mọi người hiểu lầm.

Cậu vẩy sạch nước trên tay, cho Bùi Tranh một cái ôm, cười nói: "Vậy chúng ta đi dắt nó về thôi, tiện mang cho hai đứa ít bánh ngọt, hôm qua còn quên mất."

"Được." Bùi Tranh ôm hết củi đã bổ vào bếp, xếp ngay ngắn thành đống.

Bạch Đào cũng đặt đôi giày đã chùi sạch lên bệ nước, sau đó cầm chổi quét sạch vụn củi vương vãi, gom cả đống đổ vào bếp lò.

Hai người tới cổng nhà Lâm Tầm, vừa vặn trông thấy Lâm Chân đang cầm một nắm cỏ đen non, đút cho Đại Hoàng ăn, miệng luyên thuyên những lời trẻ con: "Đại Hoàng, hôm nay cỏ này là ta với ca ca cùng đi cắt đó, ngươi có thích ăn hơn không? Oa, răng ngươi to thật đấy! Cỏ này ngon thế sao? Rốt cuộc là vị gì vậy?"

Bạch Đào đứng phía sau, lặng lẽ nhìn, không ngăn cản cảnh tượng kia.

Chỉ thấy Lâm Chân hiếu kỳ, tiện tay ngắt một cọng cỏ cho vào miệng.

"Phì phì phì!" Lâm Chân mới nhai được hai cái, khuôn mặt nhỏ đã nhăn tít lại, vội vàng nhổ hết ra.

Lúc này Bạch Đào mới cười bước lên, xoa đầu nhóc: "Xem ngươi ăn vui vẻ quá, mau nói cho Đào thúc thúc nghe, cỏ ấy mùi vị thế nào?"

"Đào thúc thúc!"

Lâm Chân lè lưỡi, vừa xua tay vừa nhăn mặt, mong mau tẩy sạch vị trong miệng: "Cỏ này đắng lắm! Đại Hoàng sao lại thích ăn thứ này chứ?"

Bạch Đào cũng bị hỏi trúng, cười đáp: "Ta cũng không rõ, có lẽ vị giác của nó khác chúng ta, thứ ta ăn thấy đắng, biết đâu nó lại ăn ra vị ngọt thì sao."

Lâm Chân trợn tròn mắt, mặt đầy kinh ngạc: "Thì ra Đào thúc thúc cũng có chuyện không biết ư?!"

Trẻ con vốn là như vậy, luôn cảm thấy người mình khâm phục thì nhất định phải là kẻ cái gì cũng biết, việc gì cũng làm được.

Lúc nhỏ Bạch Đào cũng từng coi ba mẹ mình như thế.

Cậu cầm một nắm cỏ tươi, vừa cười vừa đút cho Đại Hoàng ăn: "Ta đương nhiên cũng có nhiều điều không biết, hơn nữa là rất nhiều. Vậy nên sau này, nếu Chân ca nhi học được cái gì mới lạ thú vị, phải nhớ kể nhiều cho Đào thúc thúc nghe đó."

Lâm Chân còn đang chìm trong chân tướng Đào thúc thúc cũng không phải cái gì cũng biết, nghe vậy ngơ ngẩn gật đầu: "Vâng, cháu sẽ kể hết cho Đào thúc thúc."

"Chân ca nhi ngoan lắm." Bạch Đào nhận lấy hộp điểm tâm từ tay Bùi Tranh, đưa cho Lâm Chân, "Đại Hoàng được hai huynh đệ các ngươi chăm sóc rất tốt, ta nhìn còn thấy nó lớn thêm không ít. Đây là chút tạ lễ cho ngươi và ca ca."

Những ngày qua chăm sóc tận tâm lại được khen ngợi, Lâm Chân vừa vui vẻ vừa thẹn thùng nhận lấy bánh.

Sau đó, khi Lâm Tầm từ ngoài trở về, biết Bùi Tranh tới dắt Đại Hoàng về, trong lòng thở phào một hơi, nhưng cũng xen lẫn chút lưu luyến.

Thực ra có Đại Hoàng ở nhà cũng tốt, Chân ca nhi có thêm một người bạn để trò chuyện.

Bởi vì cậu nhóc không phải lúc nào làm việc cũng tiện mang đệ đệ theo, mà có Đại Hoàng bầu bạn, Chân ca nhi ở nhà chờ cậu nhóc cũng không đến nỗi chỉ biết ngồi ngây người.

Lâm Chân cũng luyến tiếc chẳng kém.
Dù chỉ vài ngày ngắn ngủi, nhóc đã coi Đại Hoàng như bạn thân.

Trong thôn tuy cũng có nhiều ca nhi cùng lứa, nhưng Chân ca nhi chẳng thân quen, cũng không dám chủ động chơi cùng ai, hằng ngày chỉ quấn quýt lấy ca ca mình.

Nhìn bóng Đại Hoàng khuất dần sau khúc quanh, Lâm Chân không nhịn được rơi nước mắt, vừa sụt sịt vừa gọi theo: "Đại Hoàng, ngươi nhất định phải nhớ ta đó! Ta sẽ thường xuyên tới tìm ngươi chơi!"

Bình Luận (0)
Comment