Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 125

Hai người dắt Đại Hoàng về nhà Bùi Tranh, buộc tạm nó vào cái chuồng đơn sơ phía sau nhà. Trong nhà không còn cỏ tươi, Bùi Tranh liền vác sọt, cầm theo lưỡi hái ra ngoài cắt cỏ, còn Bạch Đào thì ở lại chuẩn bị cơm tối.

Tống Dĩ An chuẩn bị bài vở cho ngày mai xong, thấy trời bên ngoài đã tối, không muốn tự mình nấu ăn nên tính sang nhà Bạch Đào ăn ké. Dù sao Tranh ca chắc cũng ở đó, tiện thể còn có thể trò chuyện một phen, trao đổi chút cảm nghĩ về việc dạy học, nhờ người góp ý xem có cách nào trị lũ nhóc bướng bỉnh kia không. Nếu có thể mời ai đó đến răn đe chúng một trận thì càng tốt.

Tống Dĩ An khóa cổng sân, vừa quay đầu đã thấy một cô nương thần sắc lãnh đạm, đeo giỏ trúc đi lên núi.

Ban đầu, hắn chỉ nghĩ đối phương lên núi hái đồ, ngoài thắc mắc vì sao lại chọn lúc chạng vạng để đi, cũng không suy nghĩ nhiều. Thu hồi ánh mắt, hắn xoay người đi đến nhà Bạch Đào, nhưng phát hiện trong nhà không có ai, đành phải quay ngược lên núi đến nhà Bùi Tranh.

Đã hơi đói bụng, Tống Dĩ An cất bước chạy chậm lên núi, vừa đến trước cửa nhà Bùi Tranh liền trông thấy cô nương kia đang do dự đứng đó. Thì ra đối phương không phải lên núi, mà là tới tìm người.

Chuyện này thật hiếm thấy, ngoài mấy người bọn họ vốn thân quen, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người chủ động đến tìm Tranh ca.

Cô nương kia do dự một lúc, cuối cùng cũng đưa tay lên gõ cửa.

Bạch Đào đang cầm một miếng lạp xưởng đùa nghịch với Đại Hắc, nghe tiếng gõ cửa thì đi ra, cười nói: "Đến đây, đợi một chút."

Kết quả, lúc cậu không để ý, Đại Hắc liền nhanh như chớp ngoạm lấy miếng lạp xưởng trong tay cậu.

Bạch Đào nhìn bàn tay ướt nhẹp, buồn cười nói: "Đại Hắc, ngươi gian lận rồi, thừa lúc ta không phòng bị mà ra tay."

Ngoài cửa còn có người đang đợi, cậu cũng không tiện đi rửa tay ngay, bèn mở cửa trước, vừa mở cửa ra, cậu khựng lại: "Bùi Xuân Kiều?"

Tống Dĩ An đứng cách đó không xa cũng có chút kinh ngạc, không ngờ người đến lại là Bùi Xuân Kiều.

Lúc nãy Bùi Xuân Kiều chính vì nghe trong nhà không phải giọng của Bùi Tranh, nên mới do dự có nên gõ cửa hay không. Giờ thấy người mở cửa là người mình cũng coi như quen biết, nàng ta liền nở nụ cười dịu dàng, hỏi: "Ta muốn hỏi một chút, Bùi đại ca có ở nhà không?"

Bạch Đào lắc đầu: "Không có, Tranh ca lên núi cắt cỏ rồi."

Bùi Xuân Kiều đưa giỏ trúc trong tay ra: "Vậy phiền ngươi chờ huynh ấy về, giao cái này cho huynh ấy, cảm ơn."

Bạch Đào lập tức thấy khó xử.

Lần trước Bùi Tranh đã tỏ thái độ rõ ràng như vậy với người ta, cậu đâu dám chắc thứ này có thể nhận hay không.

Nhưng, mà cũng không tiện mời người vào nhà chờ, không nói đến chuyện nam nữ đơn độc, đối phương còn là người Bùi Tranh không ưa nữa kia.

Thấy cậu không nhận, Bùi Xuân Kiều cứ thế giơ giỏ lên mãi.

Tống Dĩ An cũng biết rõ mối quan hệ giữa Bùi Xuân Kiều và Bùi Tranh, bước lên giải vây: "Bùi cô nương, xin chào. Ta là phu tử dạy ở học đường. Có mấy lời muốn nhờ ngươi chuyển hộ."

Bùi Xuân Kiều không để Bạch Đào khó xử thêm, sắc mặt cũng nhạt đi vài phần, khẽ cười: "Chào Tống tiên sinh. Nếu là chuyện liên quan đến Bùi Đại Bảo, xin thứ cho ta không thể giúp chuyển lời. Nếu không còn việc gì khác, ta xin cáo từ."

Nói xong, nàng ta cũng chẳng đợi Tống Dĩ An mở miệng, quay người rời đi thẳng.

Mà đúng là Tống Dĩ An tính nói chuyện Bùi Đại Bảo thật.

Bùi Xuân Kiều là cô cô của Bùi Đại Bảo, mà Bùi Đại Bảo là con cả của Bùi Tuấn, cũng là cháu đích tôn của Bùi Vĩnh Quý.

Cả nhà coi thằng nhóc đấy như bảo bối trong tay, nên tính tình đương nhiên bị nuông chiều đến mức trời không sợ, đất không ngán.

Dựa vào nhà có điều kiện khá hơn người khác, mới khai giảng hai ngày đã bắt đầu bắt nạt những bạn học nhà nghèo.

Tống Dĩ An cũng từng thử khuyên bảo, nhưng đối phương căn bản chẳng thèm để tâm, trong lớp thì không chịu học hành đàng hoàng, còn ảnh hưởng đến người khác.

Bạch Đào nhìn bóng lưng Bùi Xuân Kiều xa dần, thở phào nhẹ nhõm: "May mà An ca tới kịp, bằng không ta cũng không biết làm sao cho phải."

Tống Dĩ An cười lắc đầu: "Ta đến ăn ké mà, đương nhiên phải tới đúng lúc rồi."

"Vào đi, tối nay có đậu hũ Mapo với lạp xưởng, tuy không có cơm trắng, nhưng ăn kèm bánh bao cũng ngon lắm."

Bạch Đào mở rộng cửa, sau đó chạy ra bể nước rửa sạch nước dãi của Đại Hắc còn vương trên tay.

"Đậu hũ Mapo?"

"Ừm —— là món đậu hũ rất đưa cơm, bỏ khá nhiều tiêu sọ với thịt băm vào."

Tống Dĩ An vừa bước vào chính sảnh, liền ngửi thấy hương thơm nức mũi từ đĩa đậu hũ Mapo trên bàn, không nhịn được nuốt nước miếng: "Xem ra hôm nay ta có lộc ăn rồi. Tranh ca khi nào về vậy? Ta sắp không chờ nổi nữa rồi."

"Chắc cũng sắp về thôi." Bạch Đào vừa nói vừa vào bếp hấp thêm mấy cái bánh bao, "An ca làm phu tử được hai ngày rồi, cảm giác thế nào?"

Tống Dĩ An thở dài: "Đừng nhắc tới nữa, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao năm đó phu tử dạy chúng ta lại hay thở dài rồi."

Bạch Đào bật cười: "Sao thế? Lũ nhỏ không nghe lời à?"

Tống Dĩ An lắc đầu: "Không hẳn. Học trò trong học đường phần lớn đều rất ngoan, biết việc theo học tốn kém nên đều mong học được nhiều chút. Nhưng bất kể thế nào, cũng không tránh khỏi mâu thuẫn, lại luôn có một hai đứa chẳng chịu nghe lời."

Tống Dĩ An uống một ngụm trà, cau mày bắt đầu oán thán: "Chính là cái tên Bùi Đại Bảo mà vừa nãy Bùi cô nương nhắc đến đó, nó là đứa khó dạy nhất, ta nhìn thấy là đã đau cả đầu."

Nhìn thần sắc của Bùi cô nương ban nãy, hiển nhiên nàng ta cũng chẳng ưa gì Bùi Đại Bảo, đến lời nhắn còn chẳng buồn chuyển hộ.

Bạch Đào đối với nhà Bùi Vĩnh Quý cũng biết đôi phần, bèn hỏi: "Chẳng phải là cái kiểu tiểu bá vương được nhà nuông chiều sinh hư sao?"

Tống Dĩ An lập tức phấn khởi: "Bạch Đào, ngươi nói quá đúng rồi!"

"Vậy huynh cứ trực tiếp tới nhà nó nói thẳng đi. Nếu nhà nó không thèm để tâm hoặc coi thường, huynh liền âm thầm tổ chức một buổi họp phụ huynh, bóng gió nhắc rằng có đứa trẻ chuyên gây chuyện, nghiêm trọng ảnh hưởng đến việc học của các học trò khác."

Bạch Đào vừa bẻ ngón tay vừa ra chiêu: "Rồi lại thuận miệng nói gần đây chất lượng học tập của mọi người có chút đi xuống. Mấy nhà chịu tốn bạc cho con học hành ấy, ít nhiều đều mong con cái có thành tựu. Huynh vừa nói thế, chắc chắn bọn họ sẽ nóng ruột, tự khắc về nhà hỏi thăm con mình xem là ai ảnh hưởng đến việc học."

"Đến lúc đó, kiểu gì cũng sẽ có phụ huynh tới tìm Bùi Vĩnh Quý nói chuyện." Bạch Đào nói tiếp, "Người tới tìm nhiều rồi, Bùi Vĩnh Quý với Bùi Tuấn nhất định thấy mất mặt, thế là mới quay về dạy dỗ Bùi Đại Bảo. Bùi Đại Bảo đến học đường tự nhiên cũng phải thu liễm lại."

Từ chuyện nghe Làn thẩm kể về tình cảnh của Bùi Tranh, Bạch Đào đã sớm biết nhà Bùi Vĩnh Quý là hạng người cực kỳ sĩ diện mà lại bạc tình bạc nghĩa. Bề ngoài thì ra vẻ lương thiện, mà chuyện nương Bùi Tranh cứu người năm ấy lại tuyệt không nhắc đến lấy một chữ.

Còn về Bùi Xuân Kiều, Bạch Đào thực sự không hiểu nàng ta toan tính gì, hết lần này tới lần khác một mình tới tìm Bùi Tranh.

Theo lý, lúc Bùi Xuân Kiều chào đời, nương Bùi Tranh đã mất từ mấy năm trước, vốn không có chút giao tình nào mới phải.

Hôm nay lúc vô tình liếc qua, Bạch Đào thấy trong giỏ của nàng ta mơ hồ có không ít trứng gà.

Cậu ngẫm nghĩ, không chừng Bùi Xuân Kiều thấy những năm Bùi Tranh tá túc nhà mình sống quá khổ, mà khi đó bản thân lại còn nhỏ, chẳng thể làm gì, giờ lớn rồi, muốn bù đắp đôi chút chăng?

Tống Dĩ An nghe vậy liền thấy chủ ý họp phụ huynh này thật ra rất ổn, mắt sáng hẳn lên: "Ngươi quả nhiên đầu óc lanh lợi, nghĩ ra được cả những cách thế này. Nhưng họp phụ huynh thì phải tổ chức thế nào?"

Bạch Đào liền lấy kinh nghiệm đi học ngày trước, kết hợp tình hình hiện tại mà góp ý: "Chờ thôn dân qua đợt bận rộn mùa màng, huynh chọn ngày, mời hết phụ huynh học trò đến học đường. Giao lưu một phen về tình hình học tập của bọn trẻ, tiện thể báo cáo xem thời gian qua đã dạy những gì."

"Ta thấy học sinh học đường, nhỏ thì sáu 7 tuổi, lớn thì cũng 11, 12, độ tuổi chênh lệch khá nhiều, khả năng tiếp thu đương nhiên không giống nhau. Huynh có thể nhân dịp giải thích với phụ huynh một lượt."

"Đến lúc ấy, huynh cũng có thể nhân dịp trước mặt mọi người, khen ngợi vài đứa chăm chỉ chịu khó học hành, thưởng cho chúng mấy món quà nhỏ, nâng cao chút hứng thú học tập của đám trẻ. Còn mấy đứa nghịch ngợm không nghe lời ấy, ta khuyên huynh đừng nêu tên trước mặt mọi người, kẻo sợ rằng chúng về nhà lại bị đánh đòn. Huynh chờ lúc nói chuyện riêng với phụ huynh, nhắc riêng là được."

Hai mắt Tống Dĩ An sáng rực, vui mừng nói: "Hay thật đấy! Trước kia chưa từng ai nhắc có thể làm thế này! Bạch Đào, ngươi thật là thông minh."

Bạch Đào cười hì hì: "Đâu phải ta nghĩ ra. Trước kia, học đường của ta cũng làm vậy thôi."

Tống Dĩ An trầm ngâm suy nghĩ: "Quả nhiên phương Nam nhân tài nhiều, cảnh vật phồn thịnh đúng là khác biệt. Đời này ta nhất định phải chu du một phen cho thỏa chí."

Bình Luận (0)
Comment