Đợi Bùi Tranh trở về, ba người mới bắt đầu dùng bữa.
Tại bàn ăn, Tống Dĩ An hưng phấn đem hết thảy phương pháp mà Bạch Đào chỉ dạy thuật lại một lượt.
Bạch Đào được khen đến mức có hơi ngượng ngùng, nói: "An ca nói hơi quá rồi, ta chẳng qua chỉ dựa vào kinh nghiệm của bản thân trước kia, rồi kết hợp thêm tình hình thực tế mà thôi."
Bùi Tranh thần sắc nghiêm túc: "Vốn dĩ em đã rất lợi hại."
Được người yêu khen ngợi thế này, ai mà không vui cho được, Bạch Đào cũng không ngoại lệ, mỉm cười đáp lại: "Huynh cũng rất lợi hại, là người lợi hại nhất trong số tất cả những người ta từng gặp!"
Bùi Tranh bật cười khẽ, gắp cho cậu một lát lạp xưởng bằng đũa của mình: "Ăn đi, lát nữa nguội mất."
Tống Dĩ An lặng lẽ cắn một miếng bánh bao, thầm nghĩ: Ta là ai? Ta vì sao lại ngồi đây?
Xem ra sau này trước khi thành thân, vẫn nên bớt đi cùng hai người này, bằng không lại càng thấy mình cô đơn lẻ loi.
——
Tống Dĩ An sau khi ăn xong liền thức thời chuồn đi, trước khi rời khỏi chỉ để lại một câu: nếu sau này trong buổi họp phụ huynh có chỗ nào không hiểu, sẽ lại tìm Bạch Đào hỏi.
Ai ngờ Bạch Đào nói: "Ta với Tranh ca bình thường đều ở nhà ta, huynh tới đó tìm ta là được."
Nghe vậy, Tống Dĩ An càng chạy nhanh hơn.
Chân bước như bay, trong lòng không khỏi dâng lên chua xót: Thôi rồi, Khâu Đại Ngưu sắp thành thân thì cũng đành, không ngờ ngay cả Bùi Tranh và Bạch Đào cũng ngọt ngào bên nhau.
Bốn người bọn họ chơi thân như vậy, giờ chỉ còn mỗi mình hắn đơn độc, sau này muốn tìm người trò chuyện, đi đâu cũng chẳng thuận tiện.
Khâu Đại Ngưu đúng là kẻ thất hứa!
Nói gì mà đợi thêm hai năm nữa mới thành thân chứ!
Tới thôn Thanh Hà còn chưa được một năm!
Tiểu tử thối, thật không biết giữ lời!
Hay là... ta cũng tìm một người nhỉ?
——
Đêm nay, Bùi Tranh vẫn như thường lệ đưa Bạch Đào về nhà lúc canh ba, còn hẹn trước ngày mai sẽ tới tìm cậu.
Khi Bạch Đào khoá cổng sân, một cơn gió lớn nổi lên, cây ớt dại vừa mới trồng phát ra những tiếng động khe khẽ trong gió.
Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời không một vì sao, khẽ thở dài: "Xem ra thật sự sắp mưa rồi."
Như để ứng nghiệm lời cậu, nửa đêm về sau, gió càng thêm dữ dội, ầm ĩ đến mức Bạch Đào cũng bị tiếng gió đánh thức.
Cậu nhìn mái nhà lợp cỏ tranh, nghe tiếng động ngoài sân, trong lòng không khỏi lo lắng mái nhà bị gió thổi bay.
Bạch Đào khoác thêm áo, rời giường, đi ra ngoài chuyển mấy chậu cây bên bể nước vào trong nhà.
Những cây ớt đang phát triển cực kỳ tốt, hoa đã tàn, trên cành đã có thể thấy những quả ớt nhỏ xíu.
Bạch Đào sợ cây bị gió lớn thổi gãy, vì thế mới vội vàng mang vào nhà.
Đặt chậu cây lên bàn xong, cậu lại nghĩ tới mấy luống ớt và rau ngoài ruộng, trong lòng lo lắng không biết chúng có chịu nổi trận gió dữ này không.
Đang mải suy tính nên làm thế nào, chợt nghe ngoài sân dường như vang lên tiếng gõ cửa.
Trời đang gió thế này, cậu không biết có phải mình nghe nhầm hay không, lại sợ gặp phải đạo tặc, liền nhẹ nhàng tới gần cổng viện, muốn nhìn rõ ràng hơn.
Kết quả còn chưa tới gần, đã nghe thấy tiếng Bùi Tranh, đối phương vừa gõ cửa vừa gọi tên cậu.
Bạch Đào vội vàng mở cửa: "Tranh ca, huynh sao lại tới đây, trời sắp đổ mưa rồi."
Bùi Tranh khiêng thùng nước đầy vào sân, đáp: "Ừm, nhìn thời tiết thế này, mưa e rằng sẽ lớn. Ta tới giúp em gánh nước, bằng không đến mai nước suối đục hết, không dùng được."
Bạch Đào vốn dĩ chưa nghĩ tới điều này, vội vàng quay vào nhà lấy chìa khóa mở cửa nhà bếp: "Tranh ca, ta đi cùng huynh đi, hai người nhanh hơn chút."
"Không cần, trời tối, không thấy đường."
Bùi Tranh sợ cậu đi cùng lại bị trượt ngã.
Bạch Đào biết rõ sức mình, cũng không cố chấp, chỉ sợ mình đi theo lại khiến Bùi Tranh phải phân tâm trông chừng.
Đêm gió lớn như thế này, ngay cả đuốc cũng khó mà dùng, Bùi Tranh đành mò mẫm trong bóng tối gánh nước.
May mà con suối cách đó không xa, trước khi cơn mưa lớn ào ào đổ xuống, y đã kịp gánh đầy hai chum nước lớn.
Bên ngoài sấm rền vang trời, mưa rơi như trút.
Bạch Đào dùng khăn khô lau tóc cho y, vừa lau vừa nói: "Nhà chúng ta ở gần con suối quá, Khâu Đại Ngưu với Tống Dĩ An cũng vậy, nếu tới mùa hè mưa to, lỡ gặp lũ quét hay gì đó, vẫn có chút nguy hiểm."
Nhà Bùi Tranh thì vị trí địa lý tốt hơn một chút, không những cách suối xa hơn, mà thế đất cũng cao hơn.
Bùi Tranh nói: "Trước khi dựng nhà, ta đã xem xét kỹ, dòng nước lớn đều chảy vòng qua bên kia núi, nhập với những con sông khác rồi mới thành Thanh Hà, cho nên ảnh hưởng tới bên ta không lớn."
Bạch Đào nghĩ lại cũng phải, trước khi dựng nhà, ai mà chẳng cẩn thận khảo sát địa hình.
Nhưng dù vậy vẫn nên phòng ngừa chu đáo, cậu liền đề nghị: "Vậy trước khi mùa hè mưa nhiều tới, chúng ta dọc theo con suối mà đi ngó một lượt, chỗ nào có thể gia cố thì sửa sang lại một chút."
Bùi Tranh cởi chiếc áo ngoài hơi ướt, vắt lên ghế: "Được."
Bạch Đào chui vào lòng y, ngẩng đầu nhìn: "Mưa lớn thế này, huynh đừng về nữa, được không?"
Bùi Tranh làm sao nỡ từ chối, y bế bổng cậu lên, bước thẳng về phía phòng bên: "Mau ngủ đi, còn không bao lâu nữa là trời sáng rồi."
Bạch Đào hai tay ôm lấy cổ y, cười hì hì: "He he, phu lang nhà ta thật tốt."
——
Sáng hôm sau, hai người dính lấy nhau lười biếng rời giường, bên ngoài mưa vẫn chưa ngớt.
Vốn định bàn nhau đi hái rau dại, giờ xem ra không thực hiện được.
Viện nhà Bạch Đào vừa mới tu sửa không lâu, người đi lại còn ít, đất chưa nện chặt, trận mưa lớn đêm qua khiến sân xuất hiện không ít rãnh nước nhỏ, khắp nơi đều lầy lội bùn đất.
Hai người trước tiên ra kiểm tra vườn rau, phát hiện có một số cây ớt bị gió thổi gãy, Bạch Đào đau lòng vô cùng, cũng không nỡ nhổ bỏ, chỉ mong sau này chúng có thể sống lại.
Còn những cây rau khác, tuy trông không lớn, nhưng lại vô cùng kiên cường, có lẽ do thân thấp, rễ cắm chắc, nên hầu như không tổn thất gì.
Dùng xong bữa sáng, cơn mưa bên ngoài cũng nhỏ bớt.
Bạch Đào và Bùi Tranh khoác áo tơi, đội nón lá, chuẩn bị ra ngoài nhặt đá, muốn lát một con đường nhỏ bằng đá trong sân chỗ hay đi lại, bằng không sau này mỗi lần mưa xuống, chẳng thể nào bước chân được.
Ngày mưa, trong thôn ai nấy đều rảnh rỗi, bên bờ sông có không ít người nhân dịp Thanh Hà dâng nước, tranh thủ bắt cá.
Khâu Đại Ngưu cũng có mặt trong đám đông, không xa chỗ đó còn có hai huynh đệ Lâm Tầm.
Nhìn thấy Khâu Đại Ngưu vớt được một con cá, Lâm Chân còn đứng trên bờ vung tay nhảy nhót reo hò.
Dòng nước sông chảy khá xiết, Bạch Đào trông thấy Khâu Đại Ngưu đứng giữa lòng sông, không khỏi lo lắng hắn bị nước cuốn trôi.
Bùi Tranh quay đầu hỏi cậu: "Em có muốn ăn cá không? Ta đi bắt cho."
Tuy trong lòng Bạch Đào cũng muốn ăn, nhưng vẫn lắc đầu từ chối: "Thôi đi, nhìn nguy hiểm lắm."