Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 127

Lâm Tầm trông thấy Bạch Đào và Bùi Tranh đang đi về phía này, bèn giơ tay chào: "Đào thúc, Tranh thúc."

Lâm Chân nghe tiếng cũng quay đầu lại, mừng rỡ vô cùng: "Đào thúc! Tranh thúc! Mau nhìn xem, Đại Ngưu thúc bắt được con cá to rồi!"

Bạch Đào nắm lấy bàn tay nhỏ của Lâm Chân, cười bóp nhẹ má nó: "Đừng nhảy nữa, ngươi sắp nhảy tòm xuống sông rồi kìa."

Khâu Đại Ngưu xách một con cá lớn đi về phía bờ sông, xung quanh, dân làng đều nhìn sang với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

"Đại Ngưu giỏi thật đấy, mới tới có chốc lát đã bắt được con cá to thế này."

"Trẻ tuổi khỏe mạnh vẫn là tốt, ra tay đâu ra đó."

"Nhìn thế kia cũng phải chừng bốn cân, đủ ăn hai bữa đấy."

Khâu Đại Ngưu cười ngô nghê đáp lại thôn dân m: "Ta chỉ là gặp may thôi."

Lâm Tầm đưa cho hắn một cái thùng nước đã chuẩn bị sẵn, Khâu Đại Ngưu thuận tay thả cá vào.

"Tranh ca, các huynh cũng tới bắt cá sao?"

Bùi Tranh đặt cái sọt sau lưng xuống phía trước: "Tới nhặt đá."

"Nhặt đá làm gì vậy?"

Bạch Đào ngồi xổm bên cạnh thùng nước ngắm cá: "Ta muốn lát một lối nhỏ trong sân."

Cậu phát hiện trong thùng ngoài con cá lớn ra còn mấy con nhỏ nữa, bèn thò tay chọc chọc đầu cá.

Hai huynh đệ Lâm Tầm nghe Bạch Đào nói muốn nhặt đá lát đường, vội vàng ngỏ ý sẵn lòng giúp.

Khâu Đại Ngưu cũng xung phong: "Ta cũng giúp! Cá này để Đào ca mang về nấu, trưa nay đợi học đường tan học, gọi cả An ca tới ăn chung, thế nào?"

Bạch Đào ngẩng đầu trêu hắn: "Chậc, hôm nay có thời gian ăn cơm với bọn ta rồi à?"

Khâu Đại Ngưu ngượng ngùng: "Thanh ca nhi hôm nay không có trong thôn."

Hắn cũng muốn chạy theo người ta lắm, tiếc là người không ở đây.

Bạch Đào nhìn bộ dạng si tình của hắn, chỉ cười lắc đầu: "Bao giờ mới chịu mời bà mối tới dạm hỏi đây?"

Nhắc tới chuyện này, Khâu Đại Ngưu có phần khổ sở: "Ta từng hỏi Thanh ca nhi rồi, Thanh ca nhi lúc đó trừng mắt nhìn ta hai cái rồi chạy mất. Sau này sợ chọc em ấy giận, ta nào dám nhắc lại nữa."

"Đào ca, huynh nói xem, có phải Thanh ca nhi không bằng lòng không?"

Bạch Đào mặt mũi đen sì: "Chuyện thế này ngươi còn đi hỏi một ca nhi làm gì, còn mong người ta thẳng thừng nói cho ngươi biết bao giờ thì có thể đến cửa à?"

Đâu phải ai cũng thẳng thắn như An ca nhi, nói ra miệng không chút ngượng ngùng.

Khâu Đại Ngưu ngẩn ra: "Chứ không thì sao? Em ấy không hề nói không muốn?"

Bạch Đào nghe mà á khẩu, nhìn hắn chằm chằm cả nửa ngày cũng không thốt ra lời.

Thần sắc của Lâm Tầm cũng đầy phức tạp: "Cháu nghĩ, sau đó thúc ấy cũng không né tránh thúc, tức là bằng lòng rồi, Đại Ngưu thúc cứ mạnh dạn mà cho bà mối tới cửa đi."

Nếu một ca nhi thật sự không có tình cảm với hán tử, sao có thể ngày ngày để mặc người ta quanh quẩn bên cạnh, chuyện này mà truyền ra, ai chẳng nghĩ hai người có ý với nhau.

Khâu Đại Ngưu bán tín bán nghi nhìn Lâm Tầm: "Ngươi còn nhỏ thế này cũng hiểu ư?"

Bùi Tranh bất đắc dĩ nhìn huynh đệ mình: "Ngươi cứ làm theo lời Lâm Tầm đi."

Y sợ nếu Khâu Đại Ngưu còn không ra tay, e rằng ca nhi nhà người ta lại tưởng hắn chẳng có lòng muốn cưới.

Khâu Đại Ngưu đang khom lưng nhặt đá nghe Tranh ca mở miệng, liền ôm một tảng đá lớn bỏ vào sọt, nửa tin nửa ngờ: "Vậy ta chiều nay đi tìm bà mối."

Bạch Đào chớp chớp mắt, hích khuỷu tay vào Khâu Đại Ngưu: "Vậy ngươi phải cố gắng đấy, tới lúc đó ta sẽ đích thân nấu nướng cho, không lấy tiền."

Khâu Đại Ngưu nghe vậy mừng rỡ: "Thanh ca nhi thích ăn trứng gà, mai ta sẽ đi mua thật nhiều gà về nuôi, tới khi đó yến tiệc nhất định phải có đủ món làm từ trứng gà. Đào ca nấu ăn ngon thế, Thanh ca nhi nhất định sẽ thích!"

Bạch Đào không nhịn được cắt ngang: "Ngươi lo định ngày trước đã rồi tính chuyện khác."

Khâu Đại Ngưu liền tăng tốc nhặt đá: "Chúng ta làm cho nhanh, trưa ta ăn cơm xong sẽ lập tức đi tìm bà mối."

Bạch Đào hơi nghi hoặc: "Chẳng phải vừa rồi ngươi bảo Thanh ca nhi không ở nhà sao? Chẳng lẽ cha nương hắn có ở nhà?"

Khâu Đại Ngưu lập tức xị mặt: "Đúng rồi, nhà Thanh ca nhi giờ cũng không có ai cả."

"......"

Khâu Đại Ngưu với dáng vẻ thất thần kia khiến Bạch Đào cảm thấy vừa rồi mình nói trúng tâm tư của y, vội vàng chữa lời: "Ờ thì, ngươi ăn cơm xong vẫn có thể đi tìm bà mối, người ta nhận tiền làm việc, chắc chắn sẽ chờ lúc nhà Thanh ca nhi vừa về liền tới bái phỏng thôi."

Khâu Đại Ngưu nghe xong thấy rất có lý, lại phấn chấn tinh thần, bắt đầu hỏi thăm nên mang gì theo khi tới nhà bà mối.

Mấy người bị hỏi đồng loạt lắc đầu, bọn họ nào từng trải qua chuyện này, đương nhiên là một hỏi ba không biết.

Cuối cùng Bạch Đào bày mưu, bảo Khâu Đại Ngưu đi hỏi Lan thẩm, chuyện này đối phương nhất định rõ ràng hơn cả.

Lâm Chân ngồi xổm bên cạnh nhặt đá nhỏ, hết nhìn Khâu Đại Ngưu lại quay sang nhìn ca ca nhà mình, cuối cùng khẽ hỏi Lâm Tầm: "Ca, Tranh thúc không tìm ca nhi, sao Đại Ngưu thúc lại phải tìm?"

Lâm Tầm sững ra, không ngờ đệ đệ lại hỏi chuyện này, hồi lâu mới đáp: "Mỗi người thích một kiểu khác nhau, giống như ngươi thích ăn bánh ngọt Đào thúc làm, còn ta lại thích ăn bánh mì vậy."

Lâm Chân nghe nửa hiểu nửa không, gật gật đầu, ném viên đá trong tay vào sọt, sau đó nghiêm túc nhìn Lâm Tầm: "Vậy sau này ta ở cùng với bánh ngọt."

"... ... Ngươi thích là được."

Lâm Tầm cảm thấy đệ đệ nhà mình mới có 4 tuổi, giờ nói với nó chuyện tình cảm yêu đương gì đó còn quá sớm, thôi thì cứ để nó tùy ý tưởng tượng đi.

Người giúp nhặt đá đông, chẳng bao lâu đã chất đầy bảy phần hai cái sọt, trong đó đủ loại đá lớn nhỏ.

Bạch Đào sợ sọt không chịu nổi, bèn bảo mọi người ngừng tay, định mang số đã nhặt về trước rồi quay lại tiếp.

Sau lại thấy đi tới đi lui phiền phức, bèn dứt khoát phân công: Khâu Đại Ngưu dẫn hai đứa nhỏ ở lại bờ sông tiếp tục nhặt đá, còn Bùi Tranh khiêng đá về xong sẽ cùng Bạch Đào bắt đầu lát đường trong sân.

Trước tiên Bạch Đào lát một con đường thẳng từ cổng sân vào tới mái hiên nhà chính, đặt những viên đá lớn làm lối chính, đá nhỏ thì nhét vào các kẽ hở.

Cuối cùng, từ giữa đường lát đá tách ra hai nhánh, một nhánh dẫn tới bể nước, một nhánh dẫn tới phòng bếp.

Sân nhà khá rộng, lượng đá dùng tới cũng không ít, về sau đá lớn không đủ, Bạch Đào dứt khoát toàn dùng đá nhỏ, cố gắng để mặt phẳng của đá hướng lên trên, tránh cho đi lại bị cấn chân.

Đá gần như đã đủ, Bạch Đào chạy đi gọi mấy người còn đang nhặt đá ngoài bờ sông quay về.

Vừa mở cửa, Khâu Đại Ngưu thấy trong sân, ngoài con đường đá vừa lát, những chỗ còn lại toàn là dấu chân lầy lội: "Chuyện này... đây là, bị trộm vào à?"

Bạch Đào nhún vai: "Lúc trước ta san sân, quên rải thêm cát sông, giờ toàn đất sét, mưa xuống cái là thành ra vậy đó."

Khâu Đại Ngưu xách thùng nước đựng cá, đi dọc theo con đường đá tới bể nước: "Vậy sao không đơn giản rải thêm cát sông, rồi nén đất lại một lượt cho sạch sẽ?"

Bạch Đào vừa mổ cá vừa đáp: "Để sau đi, ta còn định trồng thêm ít hoa cỏ cây cối quanh sân, đợi làm xong hết, rồi xem chỗ nào cần nện lại."

Khâu Đại Ngưu gật đầu: "Vậy được, có gì cần giúp cứ gọi ta một tiếng."

Bạch Đào nhướng mày hỏi: "Ta biết gọi ngươi kiểu gì? Nghe An ca nói ngươi suốt ngày chẳng ở nhà."

Khâu Đại Ngưu tròn mắt: "Huynh ấy nói bậy! Ta không chỉ tối nào cũng về ngủ, mà còn trưa nào cũng về cho Đại Hắc ăn, chưa từng bỏ nhà đi đâu hết!"

"Phụt."

Bạch Đào nhìn bộ dạng vội vàng biện giải của Khâu Đại Ngưu, bật cười thành tiếng, con dao đặt trên bụng cá cũng vì cười mà không đủ lực, mãi vẫn chưa rạch ra được.

Bùi Tranh sợ cậu làm mình bị thương, nhíu mày lấy dao trong tay Bạch Đào rồi tự mình ra tay.

"Tranh ca, nhẹ tay thôi, trong bụng cá chắc có trứng đấy, đừng làm vỡ."

Bạch Đào vừa dặn vừa ngồi sang bên cạnh. Vừa rồi cậu không để Bùi Tranh làm cũng vì sợ đối phương mạnh tay quá, không cẩn thận mà làm hỏng trứng cá.

Khâu Đại Ngưu còn đứng bên cạnh lải nhải, nói rằng Tống Dĩ An làm phu tử mà suốt ngày miệng chẳng có lời thật, sau này sinh con nhất định không cho hắn dạy.

Đợi Tống Dĩ An tới nơi, hai người kia lại choảng nhau một trận, mấy người còn lại đã sớm quen, ngay cả Lâm Chân nhỏ tuổi nhất cũng không buồn chạy tới hóng chuyện nữa.

Bình Luận (0)
Comment