Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 128

Sau bữa trưa, Bạch Đào bắt đầu trộn bột làm bánh mì. Dĩ nhiên, những việc nặng vẫn là Bùi Tranh làm, còn cậu thì chỉ việc cho thêm nguyên liệu vào.

Lần này Bạch Đào không cho sữa vào bột, thứ nhất là vì không có, thứ hai là cảm thấy làm vậy không ổn lắm.

Người ở thời đại này đâu biết gì về chứng không dung nạp lactose, ăn một hai cái bánh có sữa thì không sao, nhưng lỡ ai tham ăn, đúng lúc lại bị không dung nạp lactose, thế nào cũng đau bụng đi ngoài, đến lúc đó giải thích ra sẽ rất phiền phức.

Khi Từ Thượng dẫn theo con nhỏ tới cửa, mẻ bánh đầu tiên của Bạch Đào vừa nướng xong.

"Ta tới cũng khá đúng lúc đấy." Từ Thượng đặt đứa bé xuống đường lát đá, "Sân của ngươi nhìn cũng thảm thật."

"Ngại quá, ta tính lúc nào rảnh sẽ sửa sang lại. Huynh muốn mấy cái bánh?" Bạch Đào vừa nói vừa đi vào nhà lấy giấy dầu.

Từ Thượng ước lượng số người trong nhà, nói: "Vậy lấy 20 văn đi. Ngươi cho sữa vào bánh, nhà ta bọn trẻ thích ăn lắm."

Bạch Đào áy náy nhìn Từ Thượng: "Lần này ta không cho sữa, có người uống sữa sẽ bị đau bụng, ta sợ mấy người đó lỡ mua phải bánh của ta."

Từ Thượng lại không quá để tâm: "Không sao, không có sữa cũng ngon mà."

"Được, vậy ta gói cho huynh mấy phần?"

"4 phần đi."

Trong lúc hai người đang trò chuyện, ngoài sân lại có thêm mấy người tới, chính là mấy người đã từng mua bánh mì trên xe ngựa trước đó. Khi ấy họ cũng nghe Bạch Đào nói mình sẽ làm bánh vào chiều hôm trước buổi chợ. Ban đầu không định đi mua, nhưng khi về nhà chia bánh ăn với người nhà, lập tức bị giục phải quay lại mua thêm.

Vì vậy hôm nay họ hẹn nhau cùng tới. Vừa đứng ngoài sân ngửi thấy mùi bánh thơm phức, mắt ai nấy đều sáng rực, vội vàng vào sân.

"Tiểu tử Đào, chúng ta cũng tới mua ít bánh đây."

Bạch Đào không ngờ ngoài Từ Thượng ra còn có người khác tới mua, vội vàng chào hỏi: "Được thôi, vừa hay bánh mới ra lò, mọi người muốn lấy bao nhiêu?"

"Ta lấy 10 văn."

"Ta cũng thế, ăn hết rồi lần sau lại tới."

"Cho ta 20 văn, nhà ta đông người."

Bạch Đào vừa cười vừa lần lượt đáp ứng, tiện tay vẫy gọi Bùi Tranh đang thêm củi vào lò nướng: "Tranh ca, huynh tới giúp ta gói bánh một chút, ta tiếp tục nướng."

Mọi người nghe thấy là Bùi Tranh gói bánh cho mình, trong lòng hơi hoảng, nhưng nhớ lại lần trước trên xe ngựa cũng là đối phương làm, hình như cũng không đáng sợ lắm.

Bùi Tranh vừa nãy đang bận việc khác, không nghe rõ mọi người muốn bao nhiêu, cầm giấy dầu đi tới hỏi vị thẩm thẩm đứng đầu tiên: "Ngài muốn mấy cái?"

Nghe đối phương dùng kính ngữ, thẩm ấy chớp mắt một cái: "6 cái."

Vừa rồi bà có nghe nhầm không nhỉ?

Bùi Tranh cố gắng bắt chước dáng vẻ Bạch Đào khi bán hàng, hai tay đưa gói bánh đã đóng xong ra: "6 cái của ngài, tổng cộng 10 văn, hoan nghênh lần sau lại tới."

Thẩm ấy trong trạng thái ngơ ngác đưa tiền, xách theo gói bánh rời khỏi, mãi tới lúc ra tới cổng mới nhớ ra mình còn đi cùng các tỷ muội.

Những người còn lại cũng đều bị Bùi Tranh dùng cùng một kiểu lời lẽ phục vụ, khiến ai nấy đều sững sờ.

Còn người nói "Ta tiếp tục nướng"  — Bạch Đào, giờ đang đứng nấp bên cửa nhà bếp cười trộm.

Tranh ca học cũng giống ra phết đó chứ, thật sự dễ thương quá đi, từng động tác từng lời nói, cứ như một người máy nhỏ đang thi hành mệnh lệnh vậy.

Ha ha!

Đợi cho mọi người đi hết, Bùi Tranh quay lại nhìn Bạch Đào, tựa như đang chờ ai đó đánh giá mình.

Bạch Đào lập tức chui ra khỏi nhà bếp, nhón chân lên, nâng mặt Bùi Tranh, tặng cho y một nụ hôn kiểu Pháp thật nồng nhiệt.

Bùi Tranh dùng sức ôm chặt lấy Bạch Đào, đáp lại người trong lòng.

Một khắc sau, Bạch Đào tựa vào ngực Bùi Tranh thở hồng hộc: "Tranh ca, huynh học cái gì cũng nhanh thật đó."

Đã không còn dễ đỏ mặt khi hôn nữa, Bùi Tranh khẽ vén lọn tóc lòa xòa trên trán Bạch Đào, cúi đầu in lên đó một nụ hôn: "Là em dạy tốt."

Ban đầu Bạch Đào chỉ nói chuyện học hôn, nhưng nghe y nói thế lại không chắc Bùi Tranh đang khen chuyện hôn hay chuyện bán hàng.

Mặt dày như cậu, bèn ngửa đầu cười hỏi thẳng: "Huynh đang nói ta dạy huynh hôn giỏi hả?"

Bùi Tranh vốn tưởng đối phương khen chuyện mình học bán hàng nhanh, đối mặt với câu hỏi thẳng như vậy, suýt nữa lại đỏ cả vành tai, vội vàng giải thích: "Không phải, ta nói bán bánh mì."

Bạch Đào lập tức bày ra vẻ mặt ủy khuất: "Ý huynh là ta dạy hôn không giỏi?"

Mặt Bùi Tranh bắt đầu đỏ lên,: "Cũng... cũng giỏi."

Bạch Đào ngay lập tức nhắm mắt, ngửa đầu: "Vậy bây giờ ta kiểm tra thành quả học tập của huynh, huynh hôn ta."

Bùi Tranh chớp mắt liên tục, vòng tay ôm lấy eo Bạch Đào, cúi đầu thật chậm đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Bạch Đào hé một mắt ra, lắc đầu: "Ta dạy huynh hôn không phải như vậy, huynh có muốn học lại một lần nữa không?"

Những lời này lọt vào tai Bùi Tranh, sau khi tự chuyển đổi một chút, chính là Bạch Đào muốn lại hôn y thật nồng nhiệt thêm lần nữa.

Bùi Tranh tránh ánh mắt đi, lông mi khẽ run, ngượng ngùng mở miệng: "Có thể."

Bạch Đào lập tức đoán trúng tâm tư của Bùi Tranh, cậu duỗi tay, dùng đầu ngón tay vẽ theo đường viền môi của Bùi Tranh: "Để huynh có thể học tốt, lần này ta sẽ dạy lý thuyết trước."

Vẫn còn đang ngẩn người tự hỏi cái gì gọi là lý thuyết, Bùi Tranh không phát hiện ra ý cười xấu xa trong mắt Bạch Đào.

Bạch Đào dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gẩy gẩy môi trên của Bùi Tranh: "Hiện giờ ta chính là phu tử của huynh, huynh phải nghe cho kỹ. Đầu tiên, ta sẽ nhẹ nhàng m*t lấy môi huynh, sau đó dùng lưỡi l**m qua."

Bùi Tranh không ngờ cái gọi là lý thuyết lại như vậy, cổ đỏ bừng lên, hai tay càng siết chặt Bạch Đào trong lòng.

Bạch Đào lại dùng ngón tay tách hàm răng của Bùi Tranh ra: "Rồi tiếp theo, lưỡi của ta sẽ giống như ngón tay này, tìm kiếm lưỡi của huynh, hút lấy từng chút ngọt ngào trong miệng huynh."

"Ưm—"

Bùi Tranh cảm thấy mình sắp xấu hổ chết mất, một chữ cũng không nghe nổi nữa, khóe mắt đỏ ửng, cúi đầu chặn miệng Bạch Đào lại, không cho đối phương thốt ra thêm bất kỳ từ nào.

Bùi Tranh dùng hành động để nói cho Bạch Đào biết, tiết học này vô cùng thành công.

Bạch Đào đang đắm chìm trong kích động, ôm chặt lấy Bùi Tranh, cọ tới cọ lui đầy không an phận.

Bùi Tranh cảm giác được, lập tức đẩy Bạch Đào ra, cả người như muốn bốc cháy: "Em, em—"

Bạch Đào th* d*c, khóe mắt ươn ướt, cúi đầu liếc mắt nhìn Bùi Tranh: "Ta cái gì ta, huynh cũng đâu có khác."

Bùi Tranh hoảng loạn xoay người trốn.

Bạch Đào phì cười, đưa tay chọc chọc y: "Huynh cứ thế này mà đi ra ngoài? Cổng sân nhà ta còn chưa đóng đâu."

Bùi Tranh nghe vậy, vội vàng xoay người trở lại, đôi mắt ửng đỏ, nhìn khắp nơi, chính là không dám đối diện với Bạch Đào.

Bạch Đào cúi đầu nhìn thêm lần nữa, rồi cố ý lè lưỡi l**m l**m đôi môi đỏ mọng sau trận hôn, nhướng mày cười khẽ: "Có cần ta giúp không? Dùng tay hay dùng miệng đều được đó."

Lúc đầu Bùi Tranh còn chưa hiểu cậu nói gì, đợi tới khi não quay kịp, thân thể lập tức run lên, nhìn Bạch Đào với vẻ mặt không thể tin nổi.

Bạch Đào cười híp mắt: "Muốn thử không?"

Trong đầu đã hiện đầy hình ảnh, mặt Bùi Tranh đỏ bừng như máu, vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Bạch Đào biết rõ đối phương sẽ không để mình giúp, chỉ là miệng tiện không nhịn được muốn trêu chọc, nhìn bóng lưng Bùi Tranh bỏ chạy, cười đến mức mắt híp thành một đường.

Cậu khẽ tặc lưỡi, lắc đầu lẩm bẩm: "Ta ngược lại rất muốn để Tranh ca giúp ta, không biết tới bao giờ mới có cái phúc đó."

Để đối phương mặt đỏ tới tận mang tai, ánh mắt né tránh, ngượng ngùng mà giúp mình... nhất định sẽ rất tuyệt!

Bình Luận (0)
Comment