Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 129

Sau khi Bùi Tranh chạy đi, Bạch Đào bình ổn lại phản ứng sinh lý của mình, vừa mới đặt bánh mì vào lò nướng thì lại có mấy người đến mua bánh.

Bạch Đào nhìn cánh cổng sân chưa đóng, trong lòng có hơi sợ hãi. Cậu thầm quyết định, lần sau nếu còn nghịch ngợm như vậy, nhất định phải trốn vào trong phòng, bằng không mà bị người ta bắt gặp thì tiêu đời.

"Ngại quá, bánh còn chưa nướng xong, hay là các vị ngồi đợi một lát nhé?"

Bạch Đào nói xong liền vào nhà bê ghế ra, xếp dưới mái hiên, tiện tay còn bốc ra một ít hạt dưa mua từ trước.

Cậu lại rót trà cho vài người: "Nếu mấy vị không vội, thì ngồi đây ăn hạt dưa trò chuyện một lát."

Một hán tử trung niên vội xua tay: "Tiểu tử Đào, không cần khách sáo thế, chúng ta đợi một lát là được."

Hai người còn lại cũng gật đầu phụ họa: "Ừ, đứng đây đợi một lát cũng không sao."

Ba người bọn họ hẹn nhau cùng đến là vì... hàng xóm vừa nãy cầm bánh nóng về nhà, chia cho tức phụ và con họ nếm thử. Kết quả vừa ăn xong, thê nhi của bọn họ liền đòi đi mua.

Vốn dĩ ba người cũng định xách tiền dắt theo con nhỏ ra cửa, nào ngờ hàng xóm còn hớn hở kể là bánh lần này do chính tay Bùi Tranh bán. Mấy người bọn họ vừa nghe, lập tức đưa tiền cho trượng phu, tự mình đi thay.

Thế là ba vị hán tử bị đẩy ra cửa, nơm nớp lo sợ đến nhà Bạch Đào. Thấy Bùi Tranh không có ở đó, cả đám đều nhẹ nhàng thở ra.

Ai dè, thở ra còn quá sớm.

Bên kia, Bùi Tranh sau khi chạy đi, thẳng một mạch về tới nhà mình. Chưa kịp mở cửa, y đã cảm thấy mình không nên chạy như vậy, thật mất mặt nam tử hán.

Những lời lẽ kia, hồi còn ở trong doanh trại, y từng nghe qua những chuyện còn tục tĩu hơn, vốn chẳng có gì to tát.

Nhưng nếu là Bạch Đào nói, thì lại hoàn toàn khác. Người nọ từ trong ra ngoài đều tràn ngập dụ hoặc, khiến người ta chỉ muốn điên cuồng cắn nuốt.

Bùi Tranh gục đầu lên cánh cửa nhà mình, cố gắng để nhiệt độ trên mặt hạ xuống. Đợi phản ứng sinh lý tiêu tán hết, y mới khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, rồi hít sâu một hơi, quay người đi về phía nhà Bạch Đào.

Ba hán tử kia đang ngồi vừa ăn hạt dưa vừa cười nói với Bạch Đào. Thấy Bùi Tranh bước vào, cả đám lập tức ngậm miệng.

Bạch Đào nghe thấy tiếng động, quay lại cười khẽ: "Huynh tới rồi à? Vừa hay bánh cũng sắp chín, lát nữa huynh phụ ta gói bánh cho mấy vị đại ca này nhé."

Bùi Tranh hơi khựng bước chân, thần sắc có phần không tự nhiên: "Ừ."

Đợi đến khi Bùi Tranh hoàn toàn lấy lại vẻ bình tĩnh, cũng là lúc tiễn được mấy người mua bánh đi.

Sợ lại dọa người ta chạy mất, Bạch Đào không nhắc lại chuyện ban nãy, chỉ cười nói: "Không ngờ hôm nay lại có nhiều người trong thôn tới mua thế, ngày mai ta mang lên chợ chắc không đủ sáu hộp mất."

"Đúng rồi, tên của ta huynh chọn xong chưa? Ngày mai nếu gặp Lục ca còn tiện nói với huynh ấy."

"Chưa có."

Tối qua Bùi Tranh nằm suy nghĩ mãi, chỉ tiếc bản thân biết quá ít chữ, nhất thời không tìm ra cái tên nào thật hợp với Bạch Đào.

Bạch Đào vừa quét dầu đậu nành lên khay nướng, vừa nói: "Được rồi, vậy huynh cứ từ từ nghĩ."

Sợ ngày mai thật sự gặp phải Lục Hằng, Bùi Tranh quyết định tối nay sẽ đi tìm Tống Dĩ An mượn một quyển Thi Kinh, từ trong đó chọn vài cái tên ý nghĩa đẹp.

"Đào ca! Tranh ca!"

Nhị Trụ thở hồng hộc chạy vào, phía sau còn kéo theo Xuyên Tử.

Bạch Đào lúc này đang mân mê vết chai trên tay Bùi Tranh, nghe vậy liền ngẩng đầu lên: "Sao thế? Chạy gấp vậy?"

Nhị Trụ bức xúc nói: "Đào ca còn hỏi, huynh làm món ngon thế này mà không nói cho bọn ta biết. Nếu không phải ta vừa gặp thúc thúc kia, còn chẳng biết trên đời có món bánh mì này đâu!"

Xuyên Tử cũng gật gù: "Thúc ấy còn bảo bánh mì ở đây nổi tiếng lắm, bọn họ tới chậm, huynh bán sạch rồi, đang nướng mẻ mới. Bọn ta nghe vậy liền vội vàng chạy tới đây."

Bạch Đào vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, bê hộp đựng đồ ăn đặt ở gian chính ra: "Các ngươi tin tức chậm còn trách ta à? Nói đi, muốn mua bao nhiêu?"

Hai người không thèm hỏi giá, chỉ nuốt nước bọt, mạnh miệng báo số lượng.

"Nhìn cái bánh này to phết, ta lấy 4 cái."

"Ta cũng lấy 4 cái."

Ban đầu Bạch Đào tính chỉ lấy hai người 5 văn tiền thôi, nhưng nghĩ lại, lúc nãy mấy người trong thôn tới mua cũng đều trả tiền đủ giá. Đã là hàng xóm láng giềng, không thể bên trọng bên khinh, bằng không dễ bị người ta nói ra nói vào.

"Thôi trước tiên các ngươi thử ăn đã."

Bạch Đào lấy một cái bánh mì, bẻ đôi, đưa cho hai người: "2 văn một cái, ba cái 5 văn, bốn cái 7 văn, không lời lãi đâu. Ăn thử rồi hẵng quyết định lấy mấy cái."

Hai người không ngờ còn được thử ăn, mà lại còn được nửa cái, chẳng phải như lời lãi được 1 văn rồi sao, lập tức thấy hơi ngại.

Bạch Đào khoát tay: "Ăn nhanh đi, người khác tới đây mua bánh còn không có đãi ngộ thử ăn đâu nhé."

Nói trắng ra, cậu vốn là người cảm tính, nên đối với những ai thân quen thì lúc nào cũng thiên vị, ưu ái nhiều hơn.

Nghe vậy, lòng Nhị Trụ và Xuyên Tử phơi phới như hoa nở mùa xuân, vội vàng bốc lấy nửa cái bánh mà gặm.

"Đào ca! Ngon thật đó! Chỉ thua mì cắt sốt tương một chút thôi!" Nhị Trụ vừa nhai vừa khen nức nở.

Bạch Đào chống cằm lên thành hộp đựng đồ ăn, cười tủm tỉm: "Vậy thì xem ra, cái bánh mì này thua là thua ở chỗ trong đó không có thịt thôi."

Nhị Trụ gật đầu: "Đương nhiên rồi, nhưng mà thịt ngọt thì chắc khó ăn lắm."

Xuyên Tử tưởng tượng cảnh thịt chấm đường, lập tức nổi hết da gà: "Thịt mà ngọt thì ăn thế nào được?"

Nghe vậy, Bạch Đào không vui, lập tức kể ra một món nổi tiếng vùng Đông Bắc: "Món thịt chiên sốt chua ngọt đấy, bình thường các ngươi không ăn à?"

Nhị Trụ và Xuyên Tử đồng thanh: "Thịt chiên sốt chua ngọt là thịt gì cơ?"

Bạch Đào ngẩn người nhìn Bùi Tranh.

Bùi Tranh lắc đầu: "Chưa từng nghe qua."

Bạch Đào ngẫm mãi cũng không hiểu nổi: "Trấn trên có món thịt xào sốt mà lại không có món thịt chiên chua ngọt á?"

"Vị chua ngọt là vị gì vậy?" Nhị Trụ hoàn toàn không hình dung nổi mùi vị khi trộn đường với giấm sẽ ra cái gì.

Nghĩ tới việc ở thế giới này đường rất đắt đỏ, Bạch Đào cũng hiểu ra, dân thường chắc chẳng nỡ đem đường ra làm gia vị nấu nướng.

"Không ngờ các ngươi chưa từng ăn thật." Bạch Đào cười híp mắt, "Chờ mấy ngày nữa các ngươi qua giúp Tranh ca xây lại nhà, ta sẽ nấu vài món sốt chua ngọt cho nếm thử, tiện thể làm luôn món thịt kẹp đậu đỏ ngọt, đảm bảo các ngươi ăn rồi nhớ mãi."

"Vậy ta muốn ăn thêm mì cắt sốt tương nữa!" Xuyên Tử rõ ràng còn lưu luyến lần trước được ăn.

Bạch Đào bật cười gật đầu: "Được thôi, tới lúc đó cứ việc gọi món, ta cố gắng thỏa mãn các ngươi."

Nhị Trụ và Xuyên Tử mỗi người mua sáu cái bánh mì, hí hửng xách về nhà, trên đường đi còn rôm rả bàn chuyện lần tới bảo Bạch Đào nấu món gì cho ăn.

Bạch Đào nhìn hai cái bóng dáng tràn đầy sức sống đó, bật cười lắc đầu: "Xem ra, không ai có thể chống lại sức hút của mỹ thực."

Bùi Tranh chau mày, nắm lấy tay Bạch Đào, khẽ nói: "Bọn họ chỉ hai ba năm nữa thôi, sẽ tới tuổi tự chủ gia đình rồi."

Bạch Đào còn cảm thấy họ nhỏ xíu: "Mới 16, 17 tuổi thôi mà, vẫn còn là trẻ con nửa mùa."

Bùi Tranh có chút ghen tuông, khẽ hừ một tiếng: "Không nhỏ đâu."

Đám tiểu tử thối kia suốt ngày Đào ca ngọt xớt bên tai đã đành, vậy mà Bạch Đào nhà y còn dung túng cho bọn chúng tự do gọi món nữa chứ.

Bình Luận (0)
Comment