Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 130

Bùi Tranh biểu hiện không quá rõ ràng, thành ra Bạch Đào cũng chẳng phát hiện ra y đang ghen, chỉ nghĩ đơn thuần là Bùi Tranh thật sự cảm thấy mấy người Nhị Trụ cũng không còn nhỏ nữa.

Thế là cậu bèn trêu: "16, 17 tuổi mà huynh cũng bảo lớn rồi, vậy ta đây 21 cái xuân xanh, chẳng phải thành lão già trong mắt huynh rồi à?"

Bùi Tranh chẳng cần nghĩ ngợi, đáp luôn: "Em khác, em vẫn nhỏ."

Bạch Đào ngẩn người, bật cười, trong mắt Bùi Tranh, mình dường như lúc nào cũng cần được nâng niu che chở. Đúng là... nói trắng ra thì trắng trẻo mảnh mai, trông cũng non nớt hơn thật.

Bạch Đào liền cố tình trêu đùa, giọng kéo dài khiêu khích: "Ồ? Nhỏ chỗ nào cơ?"

Bùi Tranh ngớ người, tưởng đối phương hỏi nghiêm túc, nghiêm túc trả lời: "Nhìn nhỏ."

Bạch Đào bật cười phì một tiếng, khoác tay ôm lấy y, bày ra bộ mặt lưu manh: "Chưa nhìn kỹ mà cũng dám bảo ta nhỏ?"

Bùi Tranh càng nghe càng khó hiểu, nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Ngày nào ta chẳng nhìn thấy em?"

Bạch Đào ghé sát bên cổ y, thừa dịp l**m nhẹ một cái, cười hì hì: "Chẳng lẽ lúc ta đi giải huynh còn lén nhìn?"

Cuối cùng Bùi Tranh cũng ý thức được có gì đó sai sai, cổ lập tức rụt lại né tránh, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, lắp bắp: "Em, em lại nói mấy chuyện này!"

Bạch Đào cười nghiêng ngả: "Hahahaha, tại ta thấy trêu huynh vui mà, mỗi lần huynh đỏ mặt, tim đập thình thịch trông dễ bắt nạt lắm."

Lần đầu tiên trong đời có người nói mình dễ bắt nạt, Bùi Tranh nghẹn họng: "..."

Thôi vậy, chỉ cần Bạch Đào vui là được.

——

Hôm nay có hơi nhiều người trong thôn tới mua bánh mì, vốn định để dành sáu hộp đem ra trấn bán, giờ chỉ còn lại một nửa.

Bạch Đào suy nghĩ một hồi, quyết định làm thêm mẻ mới để bù vào, kẻo mai đem ra bán không đủ thì phí chuyến.

Cậu đổ nốt chỗ bột mì cuối cùng trong cái chum to vào thau, vừa làm vừa lẩm bẩm: "Ngày mai tiện thể mua thêm ít bột mì. Lần này mua nhiều tí, có cớ ép lão bản bớt cho mình vài đồng. Dù sao về sau còn hay dùng."

Thấy chum to nặng trịch, Bùi Tranh liền vào phụ, để Bạch Đào chỉ cần đỡ thau bột.

Y thuận miệng nói: "Năm ngoái trong thôn có không ít người nộp xong thuế mùa thu còn bán bớt lúa mì. Năm nay không cần nộp thuế nữa, chắc người bán sẽ còn nhiều hơn, giá hạt cũng sẽ thấp. Lúc đó ta gom thêm ít tích trữ."

Bạch Đào dùng tay vét hết bột mì dính ở miệng chum ra, vừa làm vừa lẩm bẩm: "Chỉ là thấy phiền phức thôi, xay bột tốn bao nhiêu công sức. Ta mua sẵn về làm bánh mì cũng lãi được rồi, chẳng cần mất thêm công. Với lại, lúa mì nhà này nhà kia trồng chẳng đồng đều, thu của nhà này không thu của nhà kia dễ sinh ra hiềm khích."

Bùi Tranh nghe vậy cũng thấy có lý, nhưng vẫn nói: "Lúa nhà Lan thẩm chất lượng tốt, trồng nhiều nữa."

Bạch Đào gật gù: "Lan thẩm chắc cũng nghĩ năm nay không phải đóng thuế, nên trồng nhiều để bán lấy tiền. Nhưng ai cũng nghĩ vậy, giá chắc chắn sẽ tụt."

"Em đi nhào bột đi, ta rửa chum cho, mai phơi khô còn đựng bột mới."
Bùi Tranh chủ động đưa tay đón lấy chum, để Bạch Đào chỉ cần ôm thau bột.

Trên con đường lát đá gập ghềnh ra bể nước, Bạch Đào vừa đi vừa nghĩ: "Tranh ca, hay ta khuyên Lan thẩm đừng vội bán lúa năm nay, giữ lại ăn, sang năm bán hết thể cũng chưa muộn. Biết đâu giá lên."

Nhưng nghĩ đến đó cậu lại do dự: "Cơ mà chuyện đồng áng khó nói lắm, nếu năm sau bội thu, giá còn rẻ hơn bây giờ."

Bùi Tranh trầm ngâm giây lát rồi đáp: "Cứ khuyên một câu, quyết định để họ tự tính."

Bạch Đào nghe vậy cũng thấy ổn: "Ừ, để họ tự cân nhắc theo tình hình."

——

Đêm nay, Bùi Tranh không nán lại lâu, còn chưa đến canh hai đã về.

Trước đó, y còn rẽ qua nhà Tống Dĩ An mượn sách.

Tống Dĩ An nghe Bùi Tranh nói muốn mượn sách, ngạc nhiên không thôi, nhưng cũng nhanh chóng quay người lấy ra ba quyển: "Tranh ca đột nhiên nảy hứng đọc sách à? Ta chỉ có ba quyển này: 《Phong》,《Nhã》,《Tụng》. Muốn mượn quyển nào?"

Bùi Tranh nhìn ba quyển bày trên bàn, cau mày: "Khác nhau ở đâu?"

Tống Dĩ An sửng sốt: "Ờm... khác như tên đó?"

Thấy đối phương vẫn mặt mờ mịt, Tống Dĩ An mới nhớ ra, Bùi Tranh dù biết chữ, nhưng chắc chưa học sâu.

Thế là gãi đầu giải thích đơn giản: "《Phong》 là phần được người thích nhất, thơ mô tả tình cảm, lao động, phong tục... Còn hai quyển kia—"

Chưa kịp giải thích hết, Bùi Tranh đã nghe đến "tình cảm" là lập tức với tay lấy 《Phong》 luôn: "Muốn quyển này."

Tống Dĩ An ngẩn người nhìn y thu xếp sách xong định đi, không nhịn được hỏi: "Huynh mượn làm gì? Còn chưa nghe hết giải thích mà."

Bùi Tranh dừng một nhịp, chậm rãi đáp: "Bạch Đào bảo ta lấy cho em ấy một cái tên, ta muốn chọn tên hay."

Nói xong thẳng thừng ôm sách bỏ đi, để lại Tống Dĩ An nghẹn lời trong gió. Đã thế còn lén lút khoe ân ái ngay trước mặt người ta!

Tống Dĩ An không khỏi tức giận gõ bàn cốc một cái.

Hừ, biết vậy chẳng thèm hỏi!

Bên kia, Bùi Tranh lén khoe được tình cảm, tâm trạng cực tốt ôm sách trở về nhà.

Đại Hắc hôm nay vẫn ngủ lại nhà Bạch Đào, trong sân im phăng phắc.

Bùi Tranh nhanh chóng rửa mặt qua loa, châm đèn dầu, ngồi xuống bàn mở sách ra đọc.

Quyển sách này cũ kỹ, bên lề còn nhiều chú thích. Rõ ràng Tống Dĩ An cũng thường hay đọc.

Bùi Tranh vừa lần mò từng câu vừa dựa theo chú thích mà hiểu đại ý. Chỉ là đọc hết lượt lại cảm thấy chẳng câu nào hợp để làm tên cho Bạch Đào.

Y hơi nhíu mày, khẽ kéo bấc đèn sáng thêm một chút, lật lại những trang mình đánh dấu, bắt đầu từng chữ, từng chữ cẩn thận suy ngẫm...

Càng lật mày nhăn đến càng chặt, tới rồi canh 5 cũng không chọn ra chữ muốn.

Bùi Tranh thở dài, khép lại thư, xoa xoa có chút phát đau đôi mắt.

Xem ra hôm nay không lấy được chữ rồi, lần sau đổi quyển sách khác vậy.

——

Chỉ ngủ chưa đến hai canh giờ, Bùi Tranh vẫn như thường lệ, đi cùng Bạch Đào lên trấn bán bánh mì.

Bạch Đào nhận ra y có vẻ không mấy hứng thú, dọc đường cũng không mở miệng nói chuyện câu nào, bèn ghé lại gần dò hỏi: "Làm sao vậy? Là có chỗ nào không thoải mái?"

Bùi Tranh lắc đầu, dựng tấm bảng giá vừa khắc xong ở bên cạnh: "Không có không thoải mái."

Bạch Đào mở nắp giỏ ra, bĩu môi: "Nói bậy, rõ ràng hiện tại tâm tình chẳng ra gì."

Bùi Tranh cũng không biết Bạch Đào làm sao nhìn ra được, cuối cùng hạ giọng, thành thật thừa nhận: "Tên tự của em, ta còn chưa lấy được."

Bạch Đào còn tưởng có chuyện gì to tát, cười cười nói: "Này có gì, sau này chúng ta còn muốn ở bên nhau cả đời, ngày tháng còn dài, huynh cứ từ từ nghĩ. Thật sự nghĩ không ra thì dứt khoát không lấy, ta thấy tên ta hiện tại cũng rất dễ nghe."

Tuy rằng tên của cậu chỉ là tổ hợp từ họ ba mẹ hai bên, nhưng hai mươi mấy năm nhân sinh của cậu đã trao cho cái tên này một ý nghĩa rất khác.

Mới vừa bày sạp ra đã có khách tìm tới.

Bạch Đào tay chân lanh lẹ đóng gói cho khách, còn cười nói chuyện phiếm mấy câu.

Bùi Tranh nhìn dáng vẻ đầy sức sống của Bạch Đào, đợi khách đi rồi, mới hỏi cậu: "Ngươi cảm thấy chữ 'Trăn' thế nào?"

Bạch Đào chớp mắt: "Trăn nào?"

"Cành đào sum suê, lá xanh um tùm."
Bùi Tranh vừa rồi bỗng nhiên nghĩ tới câu này.

Chỉ từng nghe qua "Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa", Bạch Đào chớp chớp mắt hỏi: "Viết thế nào?"

Bùi Tranh ngồi xổm xuống, dùng ngón tay từng nét vẽ chữ trên mặt đất: "Ta xem chú giải của Tống Dĩ An, chữ này mang ý cành lá tốt tươi, nói cây đào này sinh trưởng rất tốt, cành lá xum xuê, mãi không rụng."

Y cảm thấy chữ này rất hợp với Bạch Đào, cũng hy vọng cậu sẽ luôn tràn đầy sức sống, giống như cây đào trong câu thơ kia.

Nghe xong lời Bùi Tranh, Bạch Đào biết y đã cực kỳ dụng tâm chọn chữ cho mình. Cậu cười cười, nhéo góc áo để lau sạch vết bùn trên tay cho y.

"Ta cảm thấy chữ này vừa dễ nghe vừa đẹp, lại còn có chút tương đồng với tên của huynh về âm đọc. Ta thực sự rất thích. Vất vả cho phu quân của ta rồi, sau này ta gặp người liền tự giới thiệu: tại hạ họ Bạch, tên Đào, tự Trăn. Xin hỏi huynh đài họ gì?"

Bùi Tranh bị cậu chọc cười, cũng bắt chước bộ dáng chắp tay của cậu, đáp:
"Kẻ hèn họ Bùi, tên một chữ Tranh."

Trên mặt Bạch Đào lộ ra vẻ kinh hỉ khoa trương: "Tên của huynh đài hay nha! Nhìn ta với huynh, tên đều có chỗ tương tự, xem ra đúng là có duyên phận. Tại hạ vừa hay đang thiếu một phu lang, ta thấy Bùi huynh tuấn tú lịch sự, chẳng hay có nguyện ý gả cho tại hạ?"

Bùi Tranh nhìn bộ dáng cổ quái tinh nghịch của Bạch Đào, cũng phối hợp đáp lời: "Xin hỏi Bạch huynh, lễ hỏi đã chuẩn bị chưa?"

Thấy đối phương chịu phối hợp, Bạch Đào mừng rỡ gật đầu lia lịa: "Kia tất nhiên là có rồi! Mấy ngày trước ta vừa có một người thân thích, nói ra cũng trùng hợp, y vậy mà cùng huynh trùng tên trùng họ, dáng dấp cũng cực kỳ anh tuấn. Y đem toàn bộ gia sản giao cho ta, đến lúc đó ta lấy làm lễ hỏi toàn bộ đưa huynh, huynh thấy thế nào?"

"......"

Nghe lời này, Bùi Tranh thật sự không biết phải đáp lại thế nào cho phải.

Bình Luận (0)
Comment