Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 131

Hai người bọn họ cười cười đùa đùa, cũng không cố ý hạ thấp giọng, nên tiếng nói vang đến tận sạp hoành thánh bên cạnh.

Ca nhi trung niên bán hoành thánh nghe rõ mồn một, cười kể lại đoạn này cho phu quân nhà mình, vừa nhớ lại chuyện xưa: "Đám trẻ bây giờ vui thật đấy, so với chúng ta hồi trẻ còn thú vị hơn nhiều. Khi đó nào dám như thế ngoài phố, đến lúc thành thân rồi, ra đường chỉ cần nắm tay cũng thấy ngượng."

Hán tử đang bận luộc hoành thánh liếc mắt nhìn Bùi Tranh và Bạch Đào đang tựa vào nhau, nói: "Giờ chúng ta cũng có thể như vậy rồi mà, hay là ngươi lấy ta đi? Ta không cần sính lễ đâu."

Hán tử cũng biết, hồi còn trẻ da mặt mình mỏng, chưa từng nói lời ngọt ngào nào với phu lang, mãi đến mấy năm gần đây, nhờ làm ăn buôn bán, mặt dày ra đôi chút, gặp nhiều người nên mới dám thử thay đổi.

Ca nhi trung niên vừa tức vừa buồn cười, giơ tay đánh hán tử một cái: "Toàn nói bậy, cũng không nhìn xem ngươi bao nhiêu tuổi rồi."

Hán tử dừng tay, nghiêm túc nói: "Phu lang nhà ta nhìn còn trẻ lắm! Mấy hôm trước ngươi dắt con đi mua đồ, không phải có người còn tưởng hai người là huynh đệ sao?"

Ca nhi trung niên hơi đỏ mặt, không trả lời, chỉ quay đầu bưng hoành thánh cho khách.

Thế nhưng, khóe miệng thế nào cũng không đè xuống được.

——

Bạch Đào vừa bán hết bánh mì, đang chuẩn bị thu dọn quầy thì đã thấy Hổ Tử kéo theo lão cha nhà mình, hưng phấn chạy về phía này.

"Xong rồi, ta không có chừa phần bánh mì."

Bạch Đào hôm nay vốn không định đến thăm Lục Hằng, nên cũng không chuẩn bị trước.

Bùi Tranh vừa giúp cậu chọn xong chữ, đã sớm đoán được người này sẽ tới.

Y nhanh chóng thu dọn đồ đạc, an ủi: "Không sao, đã kết nghĩa huynh đệ rồi thì không cần quá câu nệ mấy chuyện lễ tiết ấy."

Hổ Tử vừa thấy Bùi Tranh, mắt lập tức sáng lên, vứt luôn cha mình lại phía sau, chạy thẳng tới trước mặt Bùi Tranh, đứng nghiêm chỉnh, lớn tiếng gọi: "Sư phụ!"

Bùi Tranh đang xách giỏ thì động tác khựng lại, quay đầu nhìn Hổ Tử: "Ngươi gọi sai rồi."

Bạch Đào thấy Hổ Tử mặt đỏ bừng, trên trán còn đọng mồ hôi, bèn lấy khăn tay sạch trong ngực ra đưa qua: "Ngươi  lén lút bái sư lúc nào vậy? Bản thân Tranh ca còn chẳng biết."

"Đa tạ sư nương!" Hổ Tử nhận lấy khăn, trước tiên lau đám mồ hôi suýt nhỏ vào mắt.

Bạch Đào bị một tiếng "Sư nương" hùng hồn này làm cho giật cả mình, khóe miệng giật giật, quay đầu nhìn Lục ca chậm rãi tới nơi : "Lục ca, huynh rốt cuộc dạy Hổ Tử cái gì vậy?"

Lục Hằng bất đắc dĩ kéo đứa con đang quá mức kích động lại gần, nói: "Thằng nhóc ngốc này chẳng phải cứ luôn mồm đòi bái Bùi Tranh làm sư phụ, theo y học võ hay sao. Ta liền nói, chỉ cần nó chịu kiên trì mấy hôm, thời gian luyện tập mỗi ngày gấp đôi trước đây, ta sẽ dẫn đi bái sư. Đây, hôm nay liền kéo đến rồi."

Lượng luyện tập thường ngày của Hổ Tử, đối với một đứa bé 7 tuổi đã đủ nhiều.

Lục Hằng nói vậy cũng là để nó biết khó mà lui.

Ai ngờ Hổ Tử vậy mà thật sự kiên trì được.

Hôm nay là ngày cuối, biết Bạch Đào và Bùi Tranh buổi sáng sẽ lên trấn bán bánh mì, nó liền dậy từ tờ mờ sáng, cố gắng hoàn thành xong bài luyện trước khi bọn họ về làng.

Lục Hằng nhìn bộ dạng con trai mình lúc này, cũng biết thằng nhóc thật lòng muốn bái Bùi Tranh làm sư phụ, đã vậy cũng không nuốt lời, liền dẫn tới.

Chỉ có điều đã dặn kỹ rồi, nếu đối phương từ chối thì hắn cũng đành chịu.

Bạch Đào nghe xong, vẻ mặt phức tạp nhìn Hổ Tử vẫn đang đầm đìa mồ hôi: "Ngươi cảm thấy phu tử trong võ học đường còn không lợi hại bằng Tranh thúc nhà ngươi à?"

Cậu biết, không chỉ có chuyện gửi Hổ Tử vào võ học đường duy nhất trên trấn để học võ,

Lục ca còn tốn tiền mời riêng thầy dạy về tận nhà huấn luyện.

Vậy mà không hiểu sao Hổ Tử cứ khăng khăng nhìn trúng Bùi Tranh.

Hổ Tử gật mạnh đầu: "Vâng! Tranh thúc là người lợi hại nhất mà cháu từng gặp! Cũng là người khí thế nhất! Vừa nhìn liền biết có bản lĩnh!"

Lục Hằng bất lực: "Con còn nhỏ như vậy, cũng biết nhìn ai có bản lĩnh rồi hả? Con thật có bản lĩnh."

Hổ Tử nghe mà rối rắm, gãi đầu mấy cái rồi khẳng khái: "Tranh thúc chỉ cần đứng đó thôi là giống đại tướng quân!"

Bạch Đào bật cười: "Ngươi đã từng thấy đại tướng quân trông thế nào chưa?"

Hổ Tử vô cùng tự tin đáp: "Thấy trong thoại bản rồi!"

Lục Hằng phun tào con trai mình: "Chữ còn chẳng nhận được mấy, đã biết đọc thoại bản."

"Con không biết chữ, nhưng Ngọc ca nhi biết." Hổ Tử mặt mày đầy tự hào, "Ngọc ca nhi đọc truyện cho con nghe, còn chỉ cho con từng chữ từng chữ."

Bạch Đào cười đến cong cả người: "Ngươi có biết không, nếu thật sự bái Tranh thúc làm sư phụ, có thể ngươi sẽ không được gặp Ngọc ca nhi mỗi ngày nữa."

Hổ Tử tuy nhỏ tuổi nhưng đã từng cân nhắc chuyện này, còn bàn bạc với Ngọc ca nhi từ lâu: "Hì hì, Ngọc ca nhi nói rồi, thôn Thanh Hà cũng có học đường, đệ ấy có thể đến đó học, vậy là chúng ta vẫn được gặp nhau!"

"Vớ vẩn!" Lục Hằng sắc mặt trầm xuống, tuy trong lòng tức giận, nhưng trước mặt nhiều người không tiện dạy dỗ con, chỉ có thể nghiêm giọng, "Ngọc ca nhi còn nhỏ như vậy, lại là một ca nhi, nếu con thực sự dụ bó đến thôn Thanh Hà, con xem cha nương nhà người ta có đánh gãy chân con không! Con muốn để ta và cha nhỏ con cả đời này gặp cha nương Ngọc ca nhi cũng không dám ngẩng đầu lên hả?"

Bạch Đào nghe được ý định của Ngọc ca nhi cũng hoảng sợ, chuyện này tuyệt đối không được.

Ngọc ca nhi mới 5 tuổi, hơn nữa học đường trong thôn chưa từng có ca nhi nào học, không thích hợp cho đứa nhỏ như vậy.

Lục Hằng hiếm khi nghiêm mặt, đưa tay chọc vào trán Hổ Tử: "Hổ Tử, con tự hỏi chính mình đi, bây giờ con đã có bản lĩnh bảo vệ Ngọc ca nhi chưa?
Nếu nó bị kẻ xấu bắt đi, hoặc bị người ta bắt nạt, con lấy gì mà bảo vệ?"

Hổ Tử cúi gằm đầu, không dám lên tiếng.

Lục Hằng cũng không nương tay: "Trả lời ta."

Hổ Tử siết chặt nắm đấm, vành mắt đỏ lên: "Xin lỗi... Con còn quá nhỏ, không thể bảo vệ được Ngọc ca nhi."

Lục Hằng lúc này giọng mới dịu xuống: "Vậy thì đi nói chuyện đàng hoàng với Ngọc ca nhi đi. Cha con sẽ giữ chân Đào thúc và Tranh thúc ở lại ăn cơm trưa, con phải nhanh chóng làm rõ mọi chuyện."

"Con biết rồi." Hổ Tử vội lau nước mắt, quay đầu chạy thẳng về nhà.

Đợi Hổ Tử chạy xa rồi, Bạch Đào mới cười nói: "Vừa rồi Lục ca thực đúng là nghiêm phụ mẫu uy, làm thằng nhỏ khóc luôn."

Lục Hằng khôi phục dáng vẻ lười biếng thường ngày: "Hết cách, ngươi xem thằng nhóc vừa rồi nói ra toàn những lời hồ đồ gì. Ngọc ca nhi bên kia gia giáo cực nghiêm, nếu không phải quan hệ hai nhà thân thiết, mà ta còn là cha nuôi Ngọc ca nhi, Hổ Tử làm sao có thể ngày nào cũng dẫn nó đi rong ngoài đường như vậy? Chậc, vì chuyện này ta không biết đã bị cha nương Ngọc ca nhi mắng bao nhiêu lần, xin lỗi người ta đếm không hết trên một bàn tay, mỗi lần gặp mặt đều không dám đứng thẳng người."

Bình Luận (0)
Comment