Nhân lúc Lục Hằng sai người đi lấy cung tên, Bạch Đào ghé sát bên tai Bùi Tranh, khẽ hỏi: "Huynh cũng cảm thấy Hổ tử là đứa trẻ không tệ phải không?"
Bùi Tranh đáp thành thật: "Không biết."
Bạch Đào gãi gãi tai: "Cái gì gọi là không biết?"
Bùi Tranh thản nhiên nói: "Chính là bình thường không chú ý."
Bạch Đào nghe vậy suýt tức nghẹn: "... Người ta hễ gặp huynh liền chạy tới bên huynh, tuy còn là trẻ con nhưng cũng là một sinh mạng to tướng, đâu thể nào tồn tại cảm giác thấp đến vậy chứ?"
Mà sự thật là, mỗi lần Bùi Tranh và Hổ Tử ở cạnh nhau, ngoại trừ lúc bị thằng nhỏ tập kích bất ngờ, còn lại y đều chỉ chuyên chú nhìn mỗi Bạch Đào.
Bạch Đào trò chuyện với người khác, y nhìn.
Bạch Đào cúi đầu uống trà, y nhìn.
Bạch Đào chơi đùa với bọn trẻ, y cũng nhìn.
Tóm lại, ánh mắt của y chưa từng rời khỏi Bạch Đào, dường như chỉ cần có thể yên lặng ở bên cạnh thế này đã đủ mãn nguyện.
—
Trong sân nhà Hổ Tử có một tiểu trường tập bắn, trên bia ngắm chi chít lỗ thủng, có thể thấy ngày thường thằng nhỏ cũng siêng tập.
Lục Hằng chỉ vào đống cung tên mà hạ nhân vừa bưng tới, nói: "Ta chỉ có cung một thạch và hai thạch, cùng với cung nhỏ ngày thường Hổ Tử dùng, ngươi xem có cái nào thuận tay không."
Bùi Tranh không chút do dự, chọn lấy cây cung nặng hai thạch, xoay người đi qua cửa trăng, ra trước sân, tìm góc đứng có thể nhìn rõ bia ngắm.
Hổ Tử nãy giờ vẫn hưng phấn bám theo, mãi đến khi thấy Bùi Tranh giương cung nhắm thẳng vào bia, trong lòng bỗng sinh ra sợ hãi, vô thức lùi lại hai bước, nhưng ánh mắt vẫn chằm chằm dõi theo Bùi Tranh.
Bùi Tranh thấy hết thảy, nhưng không nói lời nào.
Y đặt mũi tên lên dây, nhắm mắt lại, trong lòng hồi tưởng cảm giác lúc chiến trường giết địch.
Khi lần nữa mở mắt, ánh nhìn của y sắc bén như ưng, khóa chặt vào hồng tâm.
Cung kéo căng hết cỡ, "Vút" một tiếng, mũi tên xé gió lao đi, ghim thẳng vào chính giữa tâm bia.
Hổ Tử đứng gần đó, nhìn mũi tên bay ra, cảm giác như chính mình bị bắn trúng.
Tiếng "Phập" trầm đục vang lên khi mũi tên c*m v** bia, khiến mặt mũi thằng nhỏ tái mét, chân mềm nhũn ngã ngồi phịch xuống đất.
Ngay cả Bạch Đào đứng bên cũng nhất thời có chút ngây người.
Lúc này đây, Bùi Tranh mới thực sự mang đến cảm giác như lời dân làng hay kể, một sát thần chân chính.
Chính là loại người, thần ngăn giết thần, Phật chắn chém Phật.
Cứu mạng! Vừa mang tà khí lại vừa tuấn lạ lùng! Khiến người ta sợ hãi nhưng lại cũng muốn đến gần!
Ngay cả Lục Hằng đứng bên cũng bị chấn động, ánh mắt mang theo vài phần suy nghĩ nhìn sang Bạch Đào, "Ngươi... ngươi này, đúng là không đơn giản."
Bạch Đào có chút kiêu ngạo chạy về phía Bùi Tranh: "Đó là tất nhiên rồi! Huynh ấy trước kia chính là Bách phu trưởng, lại còn là thần xạ thủ đấy!"
Nhìn Bạch Đào chạy tới, Bùi Tranh cũng dần rút khỏi tâm trạng chém giết vừa nãy, dang rộng hai tay, ôm chặt lấy người thương vào lòng.
Bạch Đào cũng không thèm để ý bên cạnh còn có người, hai tay nâng mặt Bùi Tranh lên, mạnh mẽ hôn một cái: "Huynh thật sự rất lợi hại! Phu quân của ta quả nhiên là giỏi nhất!"
Lục Hằng lúc này hoàn toàn kinh ngạc.
Hắn thật không ngờ, Bùi Tranh thế mà lại lui xuống từ chiến trường.
Chẳng trách khí thế khi nãy lại sắc bén đáng sợ đến vậy.
Khí chất của người từng trải qua sinh tử giữa chiến trường thực sự khác biệt. Ngay cả bản thân hắn lúc nãy cũng cảm thấy ớn lạnh, huống chi là một đứa trẻ như Hổ Tử.
Hắn bước tới, kéo Hổ Tử vẫn đang ngồi ngây người dưới đất dậy, cười trêu: "Để cha xem thử có tè ra quần không nào?"
Hổ Tử đỏ bừng cả mặt lẫn cổ, hung hăng trừng mắt nhìn cha mình: "Con mới không tè!"
Lục Hằng bật cười, vỗ vỗ đầu thằng nhỏ: "Chỉ dám hung dữ với ta, thử sang hung với Tranh thúc của ngươi xem?"
Hổ Tử lúc này, tình cảm đối với Bùi Tranh từ kính ngưỡng đã biến thành kính sợ.
Nhìn Bùi Tranh vài lần, rồi lại lập tức co cổ không dám ho he.
Bùi Tranh lúc này mới buông Bạch Đào ra, quay người hỏi Hổ Tử: "Ta biết chính là mấy thứ này, còn muốn học không?"
Hổ Tử vốn tưởng dáng vẻ mình vừa rồi làm Bùi Tranh coi thường, nghe vậy lại như không dám tin, tròn mắt nhìn y: "Người... Người vẫn nguyện ý dạy cháu?"
Từ lúc chứng kiến thái độ của Hổ Tử ban nãy, Bùi Tranh đã quyết, chỉ cần thằng nhỏ còn muốn học, y sẽ dạy: "Ừ. Biết sợ là chuyện tốt."
Hổ Tử nghe vậy, mở to đôi mắt tràn đầy khó hiểu: "Vì sao?"
Bạch Đào bên cạnh lập tức hiểu ý Bùi Tranh muốn nói, cười nhẹ, ngồi xổm xuống, xoa đầu Hổ tử, "Tranh thúc của ngươi từng từ trong biển thi thể bò ra. Huynh ấy biết, mạng người vừa rẻ mạt như cỏ rác, lại cũng vô cùng trân quý."
"Huynh ấy cố tình bày ra bộ dáng đáng sợ nhất của mình, ngươi cảm thấy sợ hãi là chuyện hết sức bình thường." Bạch Đào nhẹ nhàng xoa đầu Hổ tử, kiên nhẫn giải thích, "Nếu vừa rồi ngươi tỏ ra hưng phấn hay kích động, có lẽ huynh ấy đã chẳng nguyện ý dạy ngươi rồi. Huynh ấy chỉ muốn cho ngươi biết, khi đối mặt với người mạnh hơn mình, phải học cách e dè, phải biết tự bảo vệ bản thân. Dù là lên núi săn thú hay ra chiến trường giết địch, đều cần như vậy."
"Dĩ nhiên." Bạch Đào cười cười, "Tranh thúc của ngươi cũng không phải muốn ngươi làm kẻ hèn nhát, chỉ là không muốn ngươi chỉ mang nhiệt huyết vô ích mà hi sinh lãng phí mạng sống."
"Câu kia nói thế nào nhỉ? Ừm — giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt. Nếu ngay cả mạng sống cũng mất rồi, thì tất cả chí hướng, lý tưởng... cũng chỉ là nói suông."
Hổ tử vẫn còn mơ hồ, ngẩng mặt lên hỏi: "Nhưng mà... bảo gia vệ quốc, trừ gian diệt ác, cũng cần có người hi sinh mà!"
"Đúng vậy." Bạch Đào mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, "Những người vĩ đại ấy, ngay khoảnh khắc họ đứng ra, đã sớm đem sinh tử đặt xuống rồi. Nhưng ngươi có từng nghĩ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai lại muốn bước tới bước đó? Bởi vậy, thiên hạ thái bình, nhân dân an cư lạc nghiệp, mới là chuyện đẹp đẽ nhất."
Hổ Tử tựa hồ hiểu mà cũng chưa hiểu, lại hỏi: "Vậy còn Đào thúc? Nếu thật đến lúc đó, người sẽ làm sao?"
Bạch Đào khẽ nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi mới đáp: "Ta cũng không biết. Thực lòng mà nói, ta rất sợ chết. Ta chưa từng trải qua những chuyện đó, nên không thể chắc chắn bản thân sẽ như thế nào. Có thể ta không làm được người đầu tiên đứng ra, nhưng ta chân thành kính phục, ngưỡng mộ những người dám dấn thân vì nghĩa lớn."
Lần đầu tiên Hổ Tử nghe được một câu trả lời như vậy. Bình thường trong võ học đường, các bạn nhỏ đều tranh nhau nói rằng, nếu thiên hạ có biến, bọn họ nhất định sẽ xông pha nơi tiền tuyến, trở thành đại tướng oai phong, đánh lui hết thảy cường địch. Thế nhưng câu trả lời của Đào thúc, lại chân thật đến mức khiến lòng nó chấn động.
Hổ Tử chớp chớp mắt, ngơ ngác ngẩng đầu hỏi cha mình: "Vậy cha thì sao?"
Lục Hằng cười cười, đáp rất thản nhiên: "Cha sẽ chỉ nghĩ làm sao bảo vệ con và cha nhỏ của con cho tốt, những thứ khác, đều xếp sau."
Đáp án này, trong mắt Hổ Tử, có chút... ích kỷ.
Nó sốt ruột: "Nhưng mà—"
Lục Hằng khoát tay ngắt lời: "Không có nhưng nhị gì cả. Bởi vì đối với ta, con và cha nhỏ con, mới là quan trọng nhất. Cho nên sau này, bất luận con làm gì, cũng phải nghĩ trước xem, con làm vậy, chúng ta có chịu nổi hay không."
Hổ tử mím môi, bướng bỉnh hỏi: "Vậy... Tranh thúc thì sao?"
Phía bên kia, giọng của Bùi Tranh ngắn gọn mà chắc nịch: "Bảo vệ Bạch Đào."
"Hu oa ——" Hổ tử lập tức òa khóc, vừa khóc vừa hét to, "Các người, các người đều quá xấu xa!"
Nói xong, bèn quay người chạy mất.
Bạch Đào đứng dậy, thở dài: "Trong thế giới của trẻ con, chuyện gì cũng rõ ràng rành mạch, hoặc trắng hoặc đen, thật giả phân minh, ngây thơ đến đau lòng. Chúng ta lần này... cũng tính là bắt nạt Hổ Tử rồi. Liệu có phải, nói những điều này với nó còn hơi sớm quá không?"
Lục Hằng thản nhiên đáp: "Sớm muộn gì cũng phải biết thôi. Ta làm cha, lòng dạ tất nhiên ích kỷ, không mong nó thành đại anh hùng gì cả, chỉ cầu nó sống bình an. Nếu mai sau nó thật sự có năng lực đó, ta cũng không ngăn cản, chỉ hy vọng nó có thể bảo vệ tốt chính mình."
Bạch Đào vẫn có chút lo lắng: "Hổ Tử giận thật rồi... Không biết sau này nó còn chịu để ý tới bọn mình không nữa."
Lục Hằng đưa cho cậu ánh mắt trấn an, "Đừng lo, phu lang nhà ta dỗ trẻ con giỏi lắm. Chờ Hổ Tử chạy về rồi, ta với nó nói chuyện tử tế một hồi, đảm bảo ngày mai nó lại cười toe toét, chạy nhảy như thường. Vả lại, tính Hổ Tử vốn đã rộng rãi, đâu phải người để bụng lâu."