Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 134

Bạch Đào và Bùi Tranh ôm theo đống hải sản, vẫn ngồi xe ngựa Lục Hằng sắp xếp đưa về.

Trước lúc xuất phát, Lục Hằng còn hỏi kỹ địa chỉ nhà Bùu Tranh, nói ngày mai hoặc ngày mốt đều là ngày đẹp, sẽ dẫn Hổ tử tới chính thức bái sư.

Bạch Đào hơi chần chừ: "Hổ Tử hồi nãy còn khóc như vậy... nó thật sự chịu tới bái sư sao?"

Lục Hằng tự tin khoát tay: "Hiểu con không ai bằng cha. Hổ Tử nó ngưỡng mộ Tranh huynh đệ lắm. Hơn nữa, nó còn nhớ thương chuyện đi thôn Hạ Hà, nhất định sẽ tới."

Thấy người làm cha còn chắc chắn như vậy, Bạch Đào cũng yên tâm hơn: "Vậy bọn ta có cần chuẩn bị gì không?"

Lục Hằng cười: "Nếu là võ học thế gia thì còn nhiều lễ tiết, quy củ lắm. Nhưng ta thấy Tranh huynh hệ cũng chẳng phải người thích rườm rà, chắc không cần bày vẽ gì đâu."

Quả thật, Bùi Tranh không thích những thứ hình thức đó, thậm chí còn thấy có bái hay không cũng chẳng quan trọng, không bái sư, y vẫn sẽ dạy Hổ Tử như thường.

Hai người về đến thôn, đầu tiên ghé nhà Vu đại phu.

Vừa thấy có người tới, Vu đại phu theo phản xạ liền giơ tay bắt mạch, thuận miệng hỏi: "Chỗ nào khó chịu?"

Bạch Đào vội vàng xua tay: "Không phải đâu, ta tới hỏi một chuyện... Chỗ ngài có thuốc chữa dị ứng không?"

Vu đại phu ngẩn ra: "Dị ứng là cái gì?"

Bạch Đào chớp mắt, giải thích: "Ví dụ như có người đụng phải bông liễu sẽ bị ngứa, nổi ban đỏ. Hoặc có người ăn phải đồ nào đó cũng bị như vậy."

Vu đại phu nghe xong, gật gù: "À, đó gọi là phong chẩn."

Bạch Đào nhanh miệng hỏi: "Thế có chữa được không?"

Vu đại phu chắp tay sau lưng: "Cũng tùy. Nếu nặng tới mức hôn mê thì chỉ còn trông vào số mạng. Ngoài ra thì đều chữa được. Mà hỏi chuyện này làm gì? Gặp thứ gì rồi?"

Bạch Đào chỉ vào cái rương lớn buộc trên sọt lưng Bùi Tranh: "Có bạn ở trấn tặng ít hải sản. Ta muốn mời mấy người bạn ăn chung, nhưng chắc bọn họ chưa ai từng ăn qua, nên tới hỏi trước."

Bước chân Vu đại phu khựng lại: "... Ngươi cũng biết lo xa đấy. Thế này đi, cứ cho mọi người ăn lượng nhỏ trước, nếu sau một canh giờ không ai nổi phong chẩn thì mới cho ăn nhiều. Có xảy ra gì thì triệu chứng cũng nhẹ hơn."

Nói rồi, ông thản nhiên hỏi thêm một câu: "Có cần ta chuẩn bị sẵn ít thuốc không?"

Bạch Đào vội xua tay: "Không cần đâu ạ, nếu ai bị dị ứng, ta sẽ dẫn thẳng tới chỗ ngài. Chuyện chuyên môn vẫn nên để người chuyên xử lý."

Vu đại phu lạnh nhạt: "... Thế thì ta hy vọng hôm nay đừng gặp lại ngươi."

Bạch Đào cười hớn hở: "Ta cũng mong vậy!"

Xác định Vu đại phu có thể trị dị ứng rồi, Bạch Đào nhanh chóng về nhà, luộc một ít hải sản, không nêm gia vị gì, rồi xách theo giỏ lớn đi tìm "chuột bạch".

Muốn giành lấy giỏ xách, nhưng vẫn không nhanh bằng Bùi Tranh, thế là hai người sóng bước như thường lệ.

Hai người đầu tiên tìm đến nhà Lâm Tầm ở xa nhất.

Không ngờ hai đứa nhỏ ở đó đã từng ăn hải sản, nói là lúc trước cha bọn nhóc thi thoảng đổi da thú lấy được.

Bạch Đào nghe vậy lại thấy xót xa.

Nếu không vì trận lở tuyết kia... một gia đình hạnh phúc như thế, lại bị thiên tai vô tình cướp đi.

Rồi hai người lại tới nhà Lan thẩm.

Tiếc là nhà không ai ở, chắc cả nhà ra ruộng làm việc.

Hỏi thăm xong, Bạch Đào nhờ Bùi Tranh dẫn đường, thẳng tiến ra ruộng.

Một nhà đang mải mê làm việc, bị hai người bất thình lình tới cho ăn ít hải sản còn tanh tanh, nhạt toẹt.

Ăn xong còn bị Bạch Đào dặn đi dặn lại: "Nếu ai nổi mẩn hay thấy khó chịu, lập tức tìm tới Vu đại phu."

Lan thẩm cười xòa: "Hải sản sông hồ bọn ta ăn nhiều rồi, chắc không sao đâu."

An ca nhi uống ngụm nước trà, nén mùi tanh trong miệng, bĩu môi: "Nghe như huynh đang lấy bọn ta ra làm thí nghiệm."

Bạch Đào bật cười: "Ngươi đừng nói, nghe cũng giống thật đấy."

Hai người cáo biệt nhà Lan thẩm, lập tức chạy đến chỗ đối tượng thí nghiệm tiếp theo, Khâu Đại Ngưu.

Khâu Đại Ngưu đang làm việc ngoài ruộnh, ăn hơn nửa con tôm biển, ngó vào trong giỏ thấy chỉ còn cái đĩa trống, bèn hỏi: "Không còn nữa?"

Bạch Đào dở khóc dở cười: "Đây là mang cho ngươi thử độc, không phải cho ngươi ăn no."

Khâu Đại Ngưu kinh hãi: "Có độc?!"

Bạch Đào cười cong cả mắt: "Không có, đùa ngươi thôi, chỉ xem ngươi ăn xong có khó chịu hay không."

Khãu Đại Ngưu vội gật đầu: "Khó chịu."

Bạch Đào giật mình, thúc giục: "Khó chịu ở đâu?! Đi đi đi, mau tới chỗ đại phu!"

Khâu Đại Ngưu bị đẩy đi lảo đảo, mặt mũi mờ mịt: "Ta là nói ăn chưa no nên khó chịu."

Bạch Đào bước hụt một cái, suýt ngã: "... Ngươi đúng là đồ đại gia nhà ngươi."

Sắc mặt Bùi Tranh đen thui, giơ chân đá cho Khâu Đại Ngưu một cú, ném lại một câu: "Tối tới ăn cơm," rồi nắm tay Bạch Đào rời đi.

Hai người đoán rằng Tống Dĩ An chắc cũng đã ăn thử, chỉ qua hỏi một câu, quả nhiên nhận được đáp án như dự liệu.

Hải sản Lục Hằng đưa tới đều là những loại tôm, cua, cá thường thấy. Dưới sự phân phó của Bạch Đào, Bùi Tranh phân loại, sắp xếp từng thứ một.

Băng trong thùng đều đổ hết vào bể nước cho tan từ từ.

Bùi Tranh lúc nãy có ăn chút cua, Bạch Đào cứ cách một lúc lại hỏi y có thấy khó chịu chỗ nào không. Thấy đối phương vẫn khỏe mạnh như thường, cậu mới yên tâm bắt đầu xử lý cá đa bảo.

Sau khi làm sạch cá, Bạch Đào dùng dao khứa lên mình cá những đường hoa văn hình chữ thập xinh xắn, vừa làm vừa hỏi: "Hổ Tử nếu theo huynh học võ, chẳng phải phải thường trú ở chỗ này sao?"

Bùi Tranh vừa làm theo yêu cầu của Bạch Đào mà xử lý tôm, vừa đáp: "Ừ."

"Vậy nó ngủ ở đâu? Nhà ta đâu còn dư phòng."

Bùi Tranh nhíu mày, đặt sợi chỉ đen kéo ra từ lưng tôm lên tờ giấy dầu đã dùng: "Trước tiên ngủ cùng ta, chờ xây thêm nhà sẽ nhường cho nó một gian."

Cá tuyết khá to, Bạch Đào nhất thời không biết xuống tay thế nào, đành tạm gác sang một bên: "Vậy nó cũng phải đi học ở học đường trong thôn chứ? Nghĩ kỹ lại, nhận một đồ đệ đúng là gánh vác không nhỏ, không chỉ dạy võ công, còn phải dạy cách làm người, còn phải trông nom học hành."

Bùi Tranh ánh mắt nhu hòa nhìn Bạch Đào: "Có em ở đây, nhất định dạy tốt."

Y đã từ lâu tin rằng Bạch Đào sẽ là một người cha tốt. Cũng chính vì có Bạch Đào, y mới đồng ý nhận Hổ Tử làm đồ đệ.

Bởi lẽ y chỉ biết dạy bắn cung với chút quyền cước, còn Bạch Đào thì cái gì cũng thông thạo. Lời cậu từng nói với Lâm Tầm vẫn còn văng vẳng bên tai.

Thực ra hai người cũng không biết, phu phu Lục Hằng đồng ý để Hổ Tử bái Bùi Tranh làm thầy, ngoài vì bản lĩnh của Bùi Tranh, còn bởi tin tưởng vào nhân phẩm của Bạch Đào.

Họ tin rằng, để Hổ Tử sống và học tập cùng hai người, ắt hẳn sẽ nên người.

Bạch Đào cười rạng rỡ: "Huynh tin ta vậy sao?"

Bùi Tranh kiên định gật đầu: "Ừ, ta tin em, vì em rất tốt."

Bạch Đào liền xán lại, giọng dính lấy y: "Huynh cũng rất tốt."

Bình Luận (0)
Comment