Đến chập tối, mọi người lần lượt tới nơi, Bạch Đào lại cẩn thận hỏi từng người một lượt, xác nhận ai nấy đều ăn mà không có vấn đề gì, lúc này mới yên tâm dọn món.
Cá tuyết hầm đậu hũ, cá đa bảo hấp, cua xào kiểu Bích Phong Đường, tôm luộc trắng, lại thêm các loại nước chấm thơm lừng.
Mọi người còn chưa kịp động đũa đã nhỏ nước miếng ròng ròng.
Trương Lộ Sinh cảm khái: "Phú thương trên trấn chưa chắc đã được ăn ngon như chúng ta hôm nay."
Bạch Đào ra hiệu cho mọi người cầm đũa: "Đừng khách khí, những món này cũng là người ta đưa cho ta."
Lan thẩm tặc lưỡi: "Ai mà hào phóng thế."
Bạch Đào gắp một miếng cua cho Bùi Tranh, cười đáp: "Chính là Lục lão bản của Ngũ Phương Trai, Lục Hằng. Mấy hôm trước ta với hắn kết nghĩa huynh đệ, qua hai hôm nữa hắn cũng sẽ đưa nhi tử tới chỗ Tranh ca học võ. Đứa nhỏ ấy đáng yêu lắm, đến lúc đó ta dẫn tới cho mọi người gặp mặt."
Khâu Đại Ngưu hâm mộ nói: "Tranh ca cũng thu nhận đồ đệ rồi, lợi hại thật! Đứa nhỏ đó có thiên tư không?"
Bùi Tranh cũng không quên đáp lễ, bóc một con tôm cho Bạch Đào, đáp: "Có thiên tư, lại có nghị lực."
Tống Dĩ An cầm chén rượu uống một ngụm, cười nói: "Có thể khiến Tranh ca khen có thiên tư, có nghị lực, vậy tới lúc đó ta phải cẩn thận làm quen rồi."
An ca nhi đặc biệt thích ăn món cá tuyết hầm đậu hũ, tay không ngừng gắp: "Chả trách trước đây huynh hay cho bọn ta điểm tâm của Ngũ Phương Trai, nương ta còn lo huynh tiêu hết bạc đấy."
Bạch Đào ngượng ngùng cười: "Những món đó đều do Lục ca tặng, ta chỉ coi như mượn hoa hiến Phật thôi."
Lan thẩm trừng mắt liếc An ca nhi một cái: "Cho con cũng là lòng thành của Tiểu Đào, không ăn thì đưa ta."
An ca nhi vội giơ tay xin hàng: "Con đâu có ý gì khác đâu, cin còn ước gì Lục lão bản kia tặng thêm cho Đào ca nhiều chút, để con cũng được dày mặt hưởng ké một ít ấy chứ."
Bạch Đào bật cười: "Chỗ ta vẫn còn kha khá, lát nữa ngươi mang ít về."
An ca nhi vui vẻ gật đầu: "Được, ta chỉ xin chút bánh hạt dẻ thôi, món đó ăn ngon lắm."
"Nhìn ra rồi, đúng là mặt dày." Lan thẩm giận dữ buông một câu, rồi lại có chút âu sầu, "Ta nói này An ca nhi, con sắp gả đi rồi, không thể như ở nhà, muốn nói gì thì nói đâu."
Từ sau khi định ngày thành thân, An ca nhi bị dạy dỗ không ít lần.
Trương Lộ Sinh vội vàng phụ họa: "Nương, đó là vì đều là người quen cả nên An ca nhi mới nói thế thôi, bình thường nương đâu từng thấy đệ ấy ăn nói l* m*ng bên ngoài."
Trên bàn đông người, Lan thẩm cũng không nói thêm gì nữa, nhưng Bạch Đào nhìn ra, An ca nhi chắc chắn về nhà sẽ còn bị giáo huấn thêm một trận.
Thực ra đây cũng chẳng phải chuyện lớn, huống hồ mọi người đều quá thân thiết. Chẳng qua Lan thẩm quá lo lắng cho An ca nhi, sợ cậu ấy không biết lựa lời ăn nói, tới nhà phu quân sẽ chịu thiệt thòi, bởi vậy gần đây mới nghiêm khắc hơn trước.
Đêm nay lại đổ thêm một trận mưa xuân.
Sáng hôm sau, tiết trời lành lạnh, bầu không khí mịt mờ sương khói, khiến người ta chẳng vui vẻ gì cho cam.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc thấy Bùi Tranh đẩy cửa sân bước vào, thế giới của Bạch Đào lập tức bừng sáng như mưa tan trời quang.
Hai người ăn xong bữa sáng, cùng nhau thu dọn nhà kho, đem những chum muối dưa, hũ gia vị chuyển vào bếp.
Những thứ cần chỉnh lý thì chỉnh lý, nông cụ sắc bén dễ gây thương tích cũng được dời vào góc đại sảnh.
Bạch Đào lo Hổ Tử không muốn ngủ chung với người lớn, bèn đặc biệt thu dọn nhà kho, để sau này nếu đứa nhỏ thích ngủ riêng, sẽ đi tìm Trương thợ mộc mua lấy một cái giường, đặt trong kho cho nó tạm ngủ hai tháng.
Bạch Đào ngồi nghỉ một bên, nhìn Bùi Tranh còn đang quét dọn, cười hỏi: "Nghĩ tới sau này phải dạy dỗ một đứa trẻ, ta lại thấy hơi hồi hộp. Huynh định dạy nó những gì?"
Bùi Tranh thì lại rất bình tĩnh: "Xem trước nó đã học được gì đã."
Bạch Đào nhận lấy cây chổi Bùi Tranh vừa dùng, đặt ngang dưới mái hiên: "Phải đó. Nói chứ, cũng chẳng biết lúc sau nó với Ngọc ca nhi nói những gì, không biết hai đứa nhỏ có nói chuyện hợp nhau không."
Nhưng nghĩ lại thì chắc cũng ổn, ít nhất hôm đó Hổ Tử về nhà đâu có khóc.
Dọn dẹp nhà cửa xong, Lan thẩm và An ca nhi đã dẫn hai huynh đệ Lâm Tầm tới, đúng như hẹn hôm qua cùng nhau đi hái rau dại.
Bạch Đào sợ lúc mình không có nhà, Lục Hằng bọn họ lại tới tìm, bèn dặn Khâu Đại Ngưu hôm nay không chạy lung tung, nếu có người đến, phiền hắn chạy lên núi gọi một tiếng.
Vào trong núi, Lan thẩm đeo giỏ tre vừa đi vừa nhìn ngó tứ phía: "Hôm qua trời mới mưa, trong núi chắc chắn mọc ra không ít nấm mới, chúng ta hái nhiều một chút đem về phơi khô, mùa đông có thêm vài món ăn."
Bạch Đào nắm tay Lâm Chân, dắt nhóc đi trên con đường trơn trượt: "Hai đứa nhỏ các ngươi có biết cách phơi nấm không? Có gì không hiểu thì cứ hỏi."
Lâm Chân đáp: "Biết, ca ca cháu biết."
Bùi Tranh đeo cung tiễn trên lưng, đi phía trước, quay đầu lại bế bổng Lâm Chân lên, để Bạch Đào rảnh tay mà chuyên tâm nhìn đường.
Lâm Chân lúc này cũng thấy mình theo tới đây có phần vướng chân vướng tay, bèn cụp đầu xuống, ủ rũ nói: "Xin lỗi."
Bạch Đào vội an ủi: "Không sao đâu, lực tay của Tranh thúc lớn lắm, bế ngươi rồi lại săn được cả con lợn rừng cũng chẳng thành vấn đề."
Lâm Tầm theo sau, chìa tay nhỏ ra: "Cháu có thể bế Chân ca nhi."
Bạch Đào buồn cười, gạt tay cậu nhóc ra: "Ngươi cứ để tay đó, lát nữa còn phải bế rau dại đấy."
An ca nhi chạy lúp xúp lên trước hai bước: "Bùi đại ca, để ta cõng Chân ca nhi cho. Huynh cầm cung tiễn mới tiện đề phòng nguy hiểm."
Bùi Tranh gật đầu, đem Lâm Chân đặt vào cái sọt tre sau lưng An ca nhi.
Bạch Đào cũng cõng một cái sọt trống, lặng lẽ theo sát Bùi Tranh, không còn cách nào, sức cậu không bằng An ca nhi.
Đêm qua vừa mưa, hôm nay lên núi hái nấm cũng không ít người, bọn họ đi trong rừng, gặp không ít người vác giỏ qua lại.
Đại Hắc vui vẻ chạy tít phía trước, thi thoảng lại dừng lại đánh hơi tứ phía.
Bùi Tranh dẫn mọi người đi sâu thêm một đoạn vào rừng, bởi có trẻ nhỏ đi cùng, chiến lực thực sự tính ra chỉ có y và Đại Hắc, nên cũng không dám đi quá xa.
Trong rừng nấm mọc rất nhiều, Lan thẩm vừa nhìn thấy nấm ăn được liền nhiệt tình giới thiệu cho Bạch Đào, nào là nấm trâm, nấm tùng, nấm bạch dương,...
Bạch Đào nghe tới mức đầu óc choáng váng cả lên.
Mọi người còn hái thêm được ít mộc nhĩ và dương xỉ non.
Thấy Bạch Đào đang hái một loại cây lá cuộn lại, Đại Hắc tò mò lại gần, dùng mũi ngửi ngửi, rồi lập tức lùi ra sau.
Đại Hắc trưng ra vẻ mặt như bị hun khói, chọc Bạch Đào bật cười khanh khách, cậu cố ý đưa ngọn dương xỉ tới gần miệng nó: "Ngươi có muốn nếm thử không?"
Đại Hắc lại lùi thêm hai bước, lè lưỡi l**m mũi, sau đó quay đầu chạy biến, làm Bạch Đào vui vẻ cười mãi không thôi.
Lan thẩm còn hái được một đống bồ công anh. Bạch Đào thì ngại món đó nấu lên vừa đắng vừa lạ, nên chẳng buồn hái theo.
Mấy người vận khí cũng không tệ, còn gặp được cả kim châm thái. Bùi Tranh như thường lệ, đánh dấu khu vực xung quanh.
Bạch Đào vốn rất thích ăn kim châm, nhất là món kim châm xào thịt muối, bèn hào hứng nói: "Đợi lần sau ta với huynh tới đào ít đem về trồng trong sân, phía sau nhà cũng trồng thêm một dãy."
Bùi Tranh đeo cái giỏ gần đầy của Bạch Đào lên lưng mình: "Được."
Lúc quay về, đám người đổi sang một con đường khác, đi men theo con suối nhỏ.
Bạch Đào nhìn những măng nước mọc bên bờ suối, vừa dài vừa thon, vui vẻ chọt chọt Bùi Tranh: "Sáng mai ta với huynh ra đây đào ít măng nước đem về, loại mảnh dài này ăn ngon lắm, vừa hay mấy hũ măng chua muối lần trước cũng sắp hết rồi, mấy cái này mang về muối thêm."
Lan thẩm tìm được một tảng đá đứng vững, cúi người rửa tay: "Vậy mai ta cũng đi cùng, lúc nãy ta còn thấy trên kia có một bãi cải bẹ đấy, mai tiện thể hái luôn."
Bạch Đào tò mò: "Cải bẹ cháu chỉ nghe qua, nghe nói nhiều người thích dùng để trộn với thịt làm nhân bánh bao."
An ca nhi nói chen vào: "Cải bẹ ngon lắm đó, gói bánh bao, xào trứng, trộn nguội đều hợp, cũng là một trong mấy thứ rau dại hay gặp trong núi nhà ta."
Bạch Đào càng thêm hứng thú: "Vậy để ngày mai ta thử xem sao."
Sắp tới nhà, Bạch Đào còn trông thấy một đám hành dại, nghĩ tới chuyện mai làm bánh bao, thế là chẳng chừa lại mầm nào, nhổ sạch một lượt đem về.