Bạch Đào đỡ lấy cái sọt giúp Bùi Tranh, cười nói: "Chúng ta thu hoạch không ít, còn khá nặng tay đấy."
Bùi Tranh nhặt mấy chiếc lá rơi vào sọt ra ngoài, thuận miệng báo: "Ta đi ra ruộng dạo một vòng."
"Được, nếu dọc đường có thấy hành dại, tiện tay hái về nhé." Đêm qua có mưa, Bạch Đào biết Bùi Tranh muốn ra xem đất đã thấm nước hay chưa.
"Có việc gì cứ đợi ta về rồi làm." Bùi Tranh vác cuốc từ trong nhà đi ra, giúp Bạch Đào đổ hết đồ trong sọt xuống cạnh bể nước.
Bạch Đào ghé lại gần, khẽ hôn lên mặt y một cái, cười nói: "Cũng chẳng có việc gì gấp, chỉ là rửa mấy thứ này thôi. Huynh mau đi rồi mau về, trưa nay chúng ta làm bánh hành trứng gà."
Bùi Tranh rất thích sự thân mật tự nhiên giữa hai người, y đáp: "Được."
Y đi tới cổng sân, ngoái đầu nhìn Bạch Đào đang đứng trong sân vẫy tay cười với mình, lòng y còn đầy sức sống hơn cả ngọn núi Lang Nha đang vào độ xuân thì.
Những ngày tháng bên Bạch Đào, so với tưởng tượng của y còn tươi đẹp hơn gấp bội.
Bùi Tranh sải bước hướng về phía bờ sông, khó kiềm được bật cười khẽ. Y nghĩ, bánh hành trứng gà chắc hẳn sẽ rất ngon, mình phải nhanh nhanh mà trở về.
Bạch Đào đứng trong sân, nhìn theo bóng Bùi Tranh đi như bay qua cầu, khóe miệng cũng nở nụ cười, bước chân nhẹ nhàng quay lại bên bể nước, bắt đầu rửa đống thu hoạch hôm nay.
Miệng thì ung dung ngân nga khúc tiểu khúc, nhưng tay lại nhanh nhẹn hơn thường ngày không ít. Cậu muốn sớm làm xong để nấu bữa trưa cho Bùi Tranh, tốt nhất là vừa lúc y trở về đã có thể ăn ngay.
Rửa sơ qua tất cả, sau đó chọn riêng ra dương xỉ và hành dại.
Còn lại các loại nấm và mộc nhĩ, cậu đổ vào chậu, thêm nước sạch, bỏ thêm chút muối.
Đây là cách khi còn nhỏ bà nội đã dạy cậu: làm vậy không chỉ rửa sạch nấm mà còn có tác dụng khử khuẩn nhất định.
Nhân lúc ấy, Bạch Đào vào bếp cắt dương xỉ thành khúc, dùng nồi lớn chần nước sôi, cũng phải cho thêm ít muối vào.
Làm như thế không chỉ giữ được vị thuần khiết của dương xỉ mà còn có thể khử vị đắng chát, lớp lông tơ bên ngoài cũng dễ dàng được loại bỏ.
Hôm nay hái được toàn dương xỉ non, dương xỉ vừa chần nước sôi khoảng một khắc, Bạch Đào liền vớt ra. Nhìn lượng thu hoạch cũng khá nhiều, cậu chỉ giữ lại một bát lớn, còn lại đều dàn mỏng trên mẹt phơi cho khô, chuẩn bị để dành làm món khô. Khi nào muốn ăn thì đem ngâm nở rồi xào cùng thịt muối, cực kỳ đưa cơm, không, phải nói là đưa bánh màn thầu mới đúng.
Dàn xong dương xỉ, Bạch Đào tiện tay khuấy nước trong chậu, lật trở nấm và mộc nhĩ cho đều.
Bùi Tranh xách hành dại về tới nơi thì Bạch Đào đang chuẩn bị đổ bột tráng bánh, trong sân đã bày mấy cái mẹt lớn, bên trên phơi toàn là nấm và mộc nhĩ đã rửa sạch.
Bạch Đào còn cẩn thận xé nhỏ nấm ra, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy lòng rộn ràng.
Sợ hành dại bị nắng hong cho héo, Bùi Tranh tiện tay đặt chúng vào góc dưới mái hiên, rồi cất cuốc, rửa tay xong xuôi, vào bếp giúp Bạch Đào nhóm lửa.
"Hôm qua chúng ta về hơi vội, quên mất mua bột mì rồi." Bạch Đào cũng vừa lúc chuẩn bị pha bột mới nhớ ra trong nhà đã hết bột mì, thành ra bữa trưa hôm nay chỉ có thể làm bánh hành trứng gà thuần túy, chỉ có hành dại với trứng.
Bạch Đào đưa tay thử thử nhiệt độ trong nồi, nói: "Hổ Tử tới bái sư, chúng ta cũng nên chuẩn bị bữa tiệc bái sư, nhưng đồ đạc vẫn chưa mua. Hay là ăn xong ta mượn xe bò nhà Nhị Cẩu, rồi cùng đi một chuyến lên trấn nhé?"
Đối với sự sắp đặt của Bạch Đào, Bùi Tranh vẫn như cũ, chỉ đáp một chữ: "Được."
Để tránh trứng đánh nổi bọt làm biến dạng bánh, Bạch Đào chỉ đổ chút dầu vào chảo, còn bảo Bùi Tranh giữ lửa nhỏ lại.
Chảo lớn, nên bánh tráng ra vừa mỏng vừa to, trước khi dọn lên bàn, cậu lấy dao cắt thành từng miếng nhỏ.
Dương xỉ đã chần nước trước đó, Bạch Đào băm nhuyễn gừng tỏi, trộn thêm chút bột tiêu hoa tiêu, rưới một thìa dầu nóng lên, sau đó cho vào các loại gia vị điều vị.
"Xong rồi, ăn cơm thôi!"
Đại Hắc vừa nghe câu đó lập tức phản ứng cực kỳ nhanh, từ góc mái hiên nhổm dậy, vẫy đuôi lao về phía Bạch Đào.
Bạch Đào cười né tránh móng vuốt của Đại Hắc, nói: "Không quên phần ngươi đâu, có điều, hôm nay cơm trưa của ngươi không phải do ta lo, mà là do cha ruột ngươi đấy, còn không mau đi lấy lòng đi?"
Đại Hắc nghe không hiểu, vẫn cố gắng đứng thẳng người, muốn nhìn xem Bạch Đào đang bưng thứ gì.
Nó lại không hề hay biết, Bùi Tranh đã sớm đổ cơm trưa của nó vào bát ăn rồi.
Bạch Đào thở dài, dắt Đại Hắc vẫn còn ngu ngơ lượn vòng quanh cậu đi về phía bát ăn.
Mãi đến lúc ngửi thấy mùi thơm, Đại Hắc mới hớn hở cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Bạch Đào nhìn mà không nhịn được trêu: "Đại Hắc, có phải lâu rồi ngươi chưa lên núi đi dạo, nên trí khôn với khứu giác đều thụt lùi hết rồi không?"
Bùi Tranh rửa sạch tay, đón lấy đĩa dương xỉ trộn từ tay Bạch Đào.
Bạch Đào dựa người vào Bùi Tranh, loạng choạng kéo y đi về sảnh chính, miệng còn líu ríu: "Còn nói ta chiều hư Đại Hắc, huynh xem, huynh bây giờ còn muốn mua xương cho nó kia kìa."
Bùi Tranh đưa tay đỡ nhẹ Bạch Đào, đáp: "Học từ em đấy."
"Hay quá nhỉ, giờ biết đổ thừa cho ta rồi!"
"Thế nào là đổ thừa?"
Bạch Đào cười hì hì, hàm ý trêu chọc Bùi Tranh: "Chính là món ăn bị cháy lại đổ lỗi cho cái nồi đó."
Bùi Tranh nghe xong hiểu ý, thản nhiên đáp: "Chính em dạy ta phải đối tốt với Đại Hắc."
Bạch Đào rúc rích cười, ngồi dính lấy Bùi Tranh, tay nhét cho y một miếng bánh hành trứng gà: "Được rồi, cái nồi này ta nhận."
Bùi Tranh cũng đút lại cho cậu một miếng: "Hành dại rất thơm."
"Nếu huynh thích, sau này ta hái nhiều thêm chút, hành dại đem xào cũng thơm lắm."
"Được."
—
Ăn xong, Bùi Tranh bảo Bạch Đào ngồi nghỉ, còn mình thì đi rửa bát.
Bạch Đào ngoan ngoãn ngồi trước bếp, hai tay chống cằm, hỏi: "Trên nhà huynh còn vô hoạn tử không? Ở ta sắp hết rồi."
"Chút nữa đi mua."
Bùi Tranh đập vỡ quả vô hoạn tử, cho vào nước vò kỹ, đến khi trong nồi nổi đầy bọt trắng.
Cả hai đều là người ưa sạch sẽ, thứ chất tẩy rửa thiên nhiên này tiêu hao rất nhanh, bình thường giặt giũ, nấu nướng, tắm gội đều dùng đến.
"Chúng ta mua nhiều một chút đi, ta đem về nấu lên, đựng vào hũ, lúc dùng cũng tiện hơn."
Trong rừng núi mùa thu, vô hoạn tử chín trĩu khắp nơi, nhà nào cũng tích trữ kha khá, bởi vậy giá bán trên trấn cũng rất rẻ.
Cho Đại Hoàng ăn cỏ xong, nhốt Đại Hắc trong sân trông nhà, hai người cùng nhau sang nhà Nhị Cẩu mượn xe bò.
Không ngờ vận khí không tốt, xe bò nhà Nhị Cẩu đã bị người khác mượn mất rồi.
Trong thôn cũng có không ít nhà nuôi bò, như nhà Lan thẩm cũng có, nhưng gia súc dùng để cày ruộng thì nhiều, dùng kéo xe thì lại hiếm.
Nếu chỉ đi chợ bình thường thì có thể cuốc bộ, nhưng lần này cần mua không ít bột mì và đủ thứ linh tinh khác, đi bộ thì chắc chắn không khuân nổi.
Cuối cùng, hai người đành tìm đến nhà Vu đại phu.
Bạch Đào mặt dày mở miệng mượn xe ngựa.
Vu đại phu chỉ hỏi một câu: hai người có biết đánh xe không.
Nghe Bạch Đào đáp Bùi Tranh biết, liền lập tức dắt ngựa từ hậu viện ra.
Bạch Đào và Bùi Tranh cùng lên giúp buộc xe, nhưng sức yếu, cuối cùng Bạch Đào bị Vu đại phu đuổi sang một bên.
Nhìn mái tóc Vu đại phu đen nhánh óng mượt, Bạch Đào lại ngó mái tóc mình đang ngày càng dài, rồi nhìn sang mái tóc có hơi khô xơ của Bùi Tranh.
"Vu đại phu, ta muốn tự nấu ít cao gội đầu từ vô hoạn tử, có dược liệu nào thích hợp cho vào không?"
Nhắc tới chuyện này, Vu đại phu tuổi đã gần 40 cũng không nhịn được khoe khoang: "Cao gội đầu trong nhà ta đều là phu lang ta làm cả, bên trong bỏ gì thì ngươi hỏi em ấy đi."
Bạch Đào liền rảo bước tới dược phòng: "Vậy để ta hỏi ngài ấy xem có gì cần mua luôn trên trấn không, dược liệu thì đợi ta trả xe xong sẽ quay lại lấy."
Vu đại phu nhắc: "Nhà ta không có hà thủ ô đâu."
Bạch Đào bèn cười: "Vậy ta không bỏ vào nữa, đắt lắm, đầu tóc ta không xứng."
Vu đại phu: "..."