Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 138

Ngay từ đầu, Bạch Đào đã chú ý đến Hổ Tử đang nép mình sau lưng cha mình. Giờ nhìn thằng nhỏ mặt đỏ bừng, đứng ngượng ngùng trước mặt, cậu chỉ thấy càng thêm đáng yêu.

Hổ Tử đứng trong học đường sáng sủa, hai tay đặt ngay ngắn hai bên thân, cúi người chín mươi độ thật chuẩn chỉnh trước Bạch Đào và Bùi Tranh: "Xin lỗi hai người. Hôm qua cháu không nên nói hai người là người xấu, cũng không nên giận dỗi bỏ chạy."

Cha cậu nhóc đã dạy rằng, có người thích ăn đào, có người thích ăn lê, sở thích mỗi người đều khác nhau. Thích ăn đào hay thích ăn lê đều không sai, cũng như cha và Tranh thúc muốn bảo vệ người mình yêu thương là đúng, còn bản thân Hổ Tử ước mơ trở thành đại tướng quân cũng không sai.

Bạch Đào mỉm cười, theo thói quen ngồi xổm xuống, xoa đầu Hổ Tử: "Hổ Tử ngoan lắm, ta nhận lời xin lỗi của ngươi rồi."

Bùi Tranh cũng hiếm khi không cần Bạch Đào nhắc, lúng túng học theo động tác của cậu, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu Hổ Tử. Tuy y không nói gì, nhưng Hổ Tử hiểu rõ, đó là biểu hiện của sự tha thứ.

Cậu nhóc lập tức rũ bỏ sự lúng túng vừa rồi, kéo lấy bàn tay lớn của Bùi Tranh, đôi mắt sáng lấp lánh: "Tranh thúc! Cháu có thể bái thúc làm sư phụ không?"

Bùi Tranh khẽ cử động bàn tay bị nắm chặt: "Được."

Đây là lần đầu tiên y được một đứa trẻ chủ động nắm tay. Thậm chí, người hay gặp như Lâm Chân cũng chưa từng làm vậy. Bàn tay nhỏ xíu như chỉ cần khẽ siết là vỡ tan, hơi ấm trong lòng bàn tay không giống với cảm giác thư thái khi nắm tay Bạch Đào, mà nhiều hơn là một loại trách nhiệm.

Y nghĩ, vẫn là nắm tay Bạch Đào dễ chịu hơn, nằm gọn trong lòng tay mình, vừa vặn vô cùng.

Hổ Tử vui sướng nhảy cẫng lên, reo hò: "Vậy mau mau làm lễ bái sư đi thôi!"

"Vội gì, đồ đạc còn ở bờ sông kìa." Lục Hằng nhìn Hổ Tử đã khôi phục sức sống, chỉ biết thở dài. Không biết rốt cuộc là giáo dục chỗ nào đã xảy ra vấn đề, chứ cả hắn và phu lang đều không phải hạng mặt dày vô tư như vậy.

Bạch Đào vỗ trán: "Chết rồi, xe ngựa của ta còn chưa trả cho đại phu!"

Bùi Tranh siết chặt tay Bạch Đào, mười ngón đan nhau: "Ta dỡ đồ xuống rồi dắt xe đi trả."

Lục Hằng liếc nhìn hai người, không chịu thua, vừa đi vừa kéo tay phu lang mình.

Hổ Tử thấy ai cũng tay trong tay, cũng giơ tay ra với cha mình: "Con cũng muốn nắm tay!"

Lục Hằng chỉ vào Đại Hắc vừa từ trên núi chạy xuống, đang nhảy nhót quanh Bạch Đào và Bùi Tranh: "Con đi bắt tay với con chó kia đi."

Hổ Tử nhìn con Đại Hắc với dáng vẻ oai phong, uy mãnh, lập tức bị thu hút, quên luôn chuyện đòi nắm tay.

Cậu nhóc lon ton chạy tới, ánh mắt dán chặt vào Đại Hắc: "Tranh thúc, đây là chó của thúc ạ? Nhìn nó oai phong quá!"

"Ừ, nó tên Đại Hắc, là chó săn." Bùi Tranh vỗ vỗ Đại Hắc, ra hiệu cho nó tiến lại gần Hổ Tử.

Đại Hắc cao gần bằng Hổ Tử, khiến cậu nhóc thoáng chút sợ hãi. Tay giơ lên rồi lại hạ xuống, muốn sờ mà không dám.

Mãi đến khi Đại Hắc dí sát vào ngực, ra sức hít hít, Hổ Tử mới rón rén vươn tay sờ lên đầu nó.

Ngửi thấy mùi thơm, Đại Hắc lập tức lấy mũi cọ cọ vào Hổ Tử, suýt nữa đẩy cậu nhóc ngã lăn ra đất.

Thấy Đại Hắc chỉ nũng nịu chứ không có ý làm hại Hổ Tử, Bạch Đào cũng không ngăn cản, cười nói: "Ngươi có giấu món gì ngon trong người à? Xem Đại Hắc thèm đến thế kia."

Hổ Tử vội vàng ôm lấy tà áo, che món đồ giấu trong người, chạy vài bước né khỏi Đại Hắc: "Đây là Ngọc ca nhi cho ta đó! Là thịt khô, ta còn chưa nỡ ăn, Đại Hắc không được cướp của ta đâu!"

Mấy người lớn nghe vậy đều bật cười.

Bạch Đào cười khanh khách, vẫy tay gọi Đại Hắc về: "Lục ca, ta thấy huynh nên sớm chuẩn bị sính lễ cho Hổ Tử thôi."

Lục Hằng xoa trán than thở: "Người ta thì con lớn không giữ được, ta đây con còn bé xíu đã giữ không nổi, chi bằng gửi thẳng cho nhà bên cạnh luôn cho xong."

Thật ra hôm nay Ngọc ca nhi cũng muốn theo tới chơi, nhưng bị nương giữ lại. Thế là cậu bé chỉ bọc một gói nhỏ thịt khô bằng giấy dầu, dúi cho Hổ Tử, hai đứa nhỏ còn thì thầm to nhỏ một hồi.

Trên đường tới đây, Hổ Tử cứ cách một đoạn lại lôi gói giấy dầu ra ngắm nghía, còn hít hít mùi thơm, mỗi lần định mở ra lại vội vàng cất kỹ vào trong áo.

Lục Hằng còn tưởng trong đó là bảo bối gì quý giá lắm, nào ngờ chỉ là ít thịt khô.

Bạch Đào nháy mắt, làm mặt xấu: "Hổ Tử không giữ được, thì huynh cứ sinh thêm hai đứa nữa, nhỡ đâu có ca nhi, lại còn có thể rước được người ta về nhà."

Lục Hằng nhướng mày, cười cười: "Vậy mượn lời may của ngươi."

Bạch Đào chớp mắt, không ngờ đối phương thực sự có ý đó.

Bùi Tranh nhìn Bạch Đào thoải mái trò chuyện với Lục Hằng về chuyện con cái, trong lòng vừa cảm động lại vừa đau xót.

Y biết rõ Bạch Đào thực lòng không để tâm chuyện sau này hai người không có con nối dõi, nhưng vẫn không khỏi chua xót.

Quả nhiên, Bạch Đào chính là bảo vật mà ông trời ban cho mình, không thì sao lại vừa vặn rơi vào lòng mình thế này.

——

Sau khi Bùi Tranh chất đồ xong, định tranh thủ đem xe ngựa trả lại. Lục Hằng dắt cả nhà ba người đi theo.

Lúc này Vu đại phu đang bận sắc thuốc cho phu lang mình, thấy có người đến cũng chẳng đứng dậy, chỉ tiện tay chỉ ra sân sau: "Tháo thùng xe ra, dắt ngựa ra sau là được."

Bạch Đào đi tìm phu lang của Vu đại phu để lấy thuốc làm dầu gội, Hổ Tử tò mò đi theo sau, cậu nhóc vừa đi vừa tò mò nhìn quanh căn phòng đầy ắp dược liệu.

Sau khi Lục Hằng và Bùi Tranh gỡ thùng xe xuống, gắn dẫn theo phu lang nhà mình đi tìm Vu đại phu.

"Vu đại phu, làm phiền ngài bắt mạch giúp phu lang ta một chút."

Vu đại phu nhìn thiếu niên hơi có vẻ lạnh lùng trước mặt, cảm thấy có chút quen mắt.

Thực ra, hai phu phu Lục Hằng vẫn luôn mong muốn có thêm một đứa trẻ, đặc biệt là sau khi nhà hàng xóm sinh ra Tiểu Ngọc ngoan ngoãn, đáng yêu, khát khao ấy càng mãnh liệt hơn. Chỉ tiếc rằng vẫn mãi chưa được như ý.

Bọn họ cũng hiểu rằng ca nhi không dễ thụ thai như nữ tử, nhưng Hổ Tử thì được sinh ra ngay trong năm đầu hai người thành thân. Khi đó quá trình sinh nở cực kỳ suôn sẻ, Lục Hằng cũng luôn nghe lời căn dặn của đại phu, chăm sóc phu lang nhà mình vô cùng cẩn thận, ba tháng đầu sau sinh thậm chí còn không chạm vào hắn một lần nào.

Giờ Hổ Tử đã 7 tuổi, hai năm trở lại đây hai người đã tìm gặp không ít đại phu, thậm chí còn tới y quán trong quận khám, nhưng tất cả các đại phu đều nói sức khỏe cả hai không có vấn đề gì.

Đi y quán nhiều lần như thế, phu lang nhà y cũng dần dần không thích đi nữa, còn cười nói rằng có lẽ kiếp này hai người chỉ có duyên với mỗi mình Hổ Tử thôi, cũng chẳng cần miễn cưỡng.

Hôm nay nhờ Vu đại phu xem giúp, là vì sáng sớm Lục Hằng phát hiện phu lang mình có vẻ không khỏe, thừa dịp Hổ Tử đi tìm Ngọc ca nhi, hai người bèn tới y quán trong trấn khám trước, mà đại phu ở đó cũng không nhìn ra bệnh trạng gì.

Thấy người nhà bữa trưa cũng ăn không được mấy miếng, Lục Hằng thật sự lo lắng cho sức khỏe phu lang, không đợi đến mai mới tới thôn Thanh Hà mà quyết định tranh thủ chiều nay đến luôn.

Bọn họ cũng là lần đầu tới thôn Thanh Hà thôn, không biết nhà Vu đại phu ở đâu, đang định hỏi đường thì tình cờ gặp được Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu đang trò chuyện về Bạch Đào và Bùi Tranh.

Lục Hằng bèn thuận miệng hỏi đường đến nhà Bùi Tranh trước.

Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu cũng không biết Tranh ca đã lên trấn, nên dứt khoát dẫn bọn họ lên núi.

Lúc ấy, Tống Dĩ An thấy Hổ Tử bước xuống từ xe ngựa, đoán cậu bé nhóc dáng người hơi "vững chãi" này chắc hẳn là đồ đệ tương lai của Tranh ca.

Chỉ là từ gương mặt đến đôi tay nhỏ của cậu nhóc đều có chút phúng phính, nhìn thế nào cũng chẳng giống người có tố chất luyện võ, vì thế hắn không kìm được nhìn Hổ Tử thêm mấy lần.

Bình Luận (0)
Comment