Lục Hằng thấy Vu đại phu thu tay lại, có chút căng thẳng hỏi: "Phu lang ta thế nào rồi?"
Vu đại phu không trả lời ngay, mà bảo Cố Tư Khanh đổi tay khác, rồi cẩn thận hỏi han tình trạng, sau đó còn xem lưỡi.
Lục Hằng thấy đại phu hỏi tỉ mỉ như vậy, càng thêm lo lắng, lén nhìn phu lang nhà mình vẫn bình thản như không.
Bắt mạch xong, Vu đại phu bắt đầu mài mực. "Đêm qua có từng phòng sự không?"
Lục Hằng không hiểu sao cả chuyện này mà cũng bị nhìn ra, ngẩn ra một lúc rồi mới gật đầu: "Phải."
Vu đại phu nói: "Uể oải, mệt mỏi, thở ngắn, lười nói."
Lục Hằng nghi hoặc: "Vậy chẳng phải là mắc chứng xuân khốn* sao?"
(*春困 – cảm giác mệt mỏi, buồn ngủ vào mùa xuân)
Vu đại phu trợn mắt lườm Lục Hằng một cái, rồi đưa phương thuốc vừa viết cho hắn: "Phu lang ngươi là bị ngươi giày vò quá sức đấy. Thanh niên phải biết tiết chế."
Bạch Đào vừa dắt Hổ Tử tới cửa thì nghe thấy câu này, vội vàng bịt tai Hổ Tử, kéo cậu nhóc quay đầu chạy mất.
Hổ Tử còn muốn ngoái đầu lại: "Cha với cha nhỏ của cháu có ai bị bệnh sao?"
Bạch Đào không trả lời: "Một lát tự mình đi hỏi đi."
Trong phòng, Lục Hằng nhìn phương thuốc trong tay, chỉ có mấy vị thuốc bổ khí huyết đơn giản, mặt hắn đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn Vu đại phu."
Vu đại phu chắp tay sau lưng đi ra ngoài: "Chờ một chút, ta đi bốc thuốc."
Lục Hằng vừa ra khỏi cửa đã bị phu lang nhà mình lườm cho một cái, hắn vội vàng lấy lòng: "Tư Khanh, ta sai rồi, tại hôm nay em không kêu đau lưng mỏi gối, nên ta đâu có nghĩ đến chuyện này."
Cố Tư Khanh bị phu quân của mình làm cho tức cười: "Ta còn phải cảm ơn huynh đêm qua tuy không biết tiết chế, nhưng cũng xem như dịu dàng, chưa làm ta đau lưng mỏi gối?"
Lục Hằng biết mình đuối lý, lí nhí nói: "Chẳng phải vì ta quá thích gần gũi với em sao... sau này ta không dám nữa."
Cố Tư Khanh nghe câu này cũng quen rồi: "Đêm trước huynh cũng nói y như vậy đấy."
Lục Hằng: "..."
Xong rồi, phu lang bắt đầu lật sổ nợ rồi.
Dưới mái hiên, Bạch Đào ôm lấy Hổ Tử, nửa người tựa vào vai Bùi Tranh, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Theo tính cách của Tranh ca, hai người chắc sẽ khai trai ngay trong ngày thành thân thôi. Nhưng dựa theo tình hình "hỗ trợ lẫn nhau" lúc trước, e rằng kích thước của Tranh ca quá mức nghịch thiên, chẳng lẽ mình sẽ bị chết ngay trên giường sao?
Hơn nữa, không cần nghĩ cũng biết Tranh ca chắc chắn chưa có chút kinh nghiệm nào, đến làm thế nào cũng chưa biết.
Mình có nên chuẩn bị sẵn mấy quyển sách chuyên môn để Tranh ca học trước không? Không thì đến lúc ấy, chuyện tốt đẹp thế này rơi vào hai người vụng về như tụi mình, chỉ sợ sẽ biến thành hiện trường án mạng đẫm máu mất.
Nhìn bộ dạng Vu đại phu vừa nãy, chắc hắn cũng rất hiểu chuyện này...
Mình có nên tìm hắn kê thêm ít thuốc chuẩn bị trước không?
Ngoài ra, ca nhi sao lại có thể sinh con được?
Rốt cuộc là thể chất gì vậy, song tính nhân à?
Hổ Tử thấy cha và cha nhỏ đi ra, lập tức chạy lao tới, giọng sốt ruột hỏi: "Cha với cha nhỏ bị bệnh sao?"
Cố Tư Khanh liếc nhìn Lục Hằng, ra hiệu để hắn tự giải thích với con.
Chuyện thực tế làm sao kể cho trẻ con nghe được, Lục Hằng đành bịa bừa: "Không có, gần đây cha nhỏ con cứ buồn ngủ suốt, nên mới hỏi đại phu một chút. Đại phu nói là bị xuân khốn, qua đợt này sẽ đỡ."
Hổ Tử bừng tỉnh: "Vậy nên sáng nào con cũng dậy không nổi đi học, cũng là vì xuân khốn sao!"
Lục Hằng dở khóc dở cười: "Vậy con là thuộc dạng bốn mùa đều xuân khốn đấy."
Nhìn Hổ Tử hồn nhiên tự nhận mình xuân khốn, Bạch Đào lại nhớ tới kế hoạch hôm qua Bùi Tranh sắp xếp: "Buổi sáng để Hổ Tử luyện nửa canh giờ rồi mới tới học đường, vậy có bị buồn ngủ không nhỉ?"
Học đường bắt đầu từ giờ Thìn (khoảng 8 giờ sáng), nên muốn kịp thời gian, Hổ Tử phải dậy từ khoảng sáu giờ rưỡi để rửa mặt, ăn sáng, luyện võ thêm một giờ.
Buổi trưa tan học về nhà, ăn xong lại luyện tiếp cho đến tầm năm giờ chiều mới xong.
Mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại như thế.
Ngoài các ngày lễ ra, học đường mỗi mười ngày nghỉ một ngày, Hổ Tử cũng sẽ được nghỉ theo.
Đến thế giới này rồi, Bạch Đào vốn đã sống lười biếng hơn trước, giờ nghe vậy cũng thấy thay Hổ Tử mà mệt giùm.
Bùi Tranh nói: "Buổi tối ngủ sớm là được."
Đã nhận làm sư phụ, y nhất định sẽ nghiêm túc dẫn dắt Hổ Tử, cũng sẽ không giấu giếm, đem hết những gì mình biết truyền thụ cho nó.
——
Tối nay Lục Hằng vốn không định quay về trấn. Nhưng cứ để xe ngựa ở bờ sông mãi cũng không ổn, thế là hỏi Bạch Đào có nhà ai tiện trông giúp một đêm, hắn sẽ trả ít bạc.
Bạch Đào vừa nghe, không nói hai lời đã dẫn họ về nhà Lâm Tầm, trên đường còn kể sơ qua tình hình trong nhà Lâm Tầm.
Trước khi Vu đại phu chuyển tới thôn, mọi người thường chỉ thấy xe bò, xe ngựa thì chỉ có ở trấn. Gặp Lục Hằng gia đình khí chất khác hẳn dân cày cấy, thêm việc Bạch Đào bên cạnh cười nói thân thiết, thôn dân đi đường ai cũng nghĩ là họ hàng của Bạch Đào tới thăm.
Dù sao từ khí chất đến dung mạo, nhìn qua đúng là giống người nhà.
——
Lâm Tầm biết Lục Hằng là đại ca kết nghĩa của Đào thúc, liền nhận lời trông giúp một đêm, còn bảo không cần lấy tiền.
Lục Hằng cũng không cố ép, chỉ là giới thiệu Hổ Tử cho hai đứa nhỏ trong nhà Lâm Tầm, lại nói nhà mình ở trấn bán sữa, hôm nào sẽ nhờ Hổ Tử mang cho hai đứa ít sữa, mong bọn nhỏ đừng từ chối.
Lâm Tầm nhìn Hổ Tử có chút mập mạp, rồi lại liếc sang Lâm Chân hơi gầy gò, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Nhóc hiểu, vốn không nên nhận của người ta, cũng luôn tự nhủ rằng mọi thứ muốn có thì phải đợi khi bản thân có khả năng mới mua.
Nhưng Lâm Chân đang tuổi lớn, nhóc hy vọng thân thể đệ đệ có thể tốt lên một chút.
Lâm Tầm tuy không hay nói chuyện, vẻ mặt cũng chẳng biểu lộ nhiều, nhưng thật ra rất dễ hiểu.
Bạch Đào chỉ nhìn mấy hành động nhỏ đã đoán ra tâm tư của nhóc.
Lâm Chân mặc bộ đồ cũ sửa nhỏ lại, có chút lúng túng trốn sau lưng ca ca, đôi mắt thì nhìn chằm chằm Hổ Tử, người đang ăn mặc chỉnh tề, vui vẻ giới thiệu bản thân.
Cảnh tượng này làm Bạch Đào suýt chút nữa nhịn không nổi, cậu nghiêng đầu, đôi mắt đỏ lên, dụi đầu vào người Bùi Tranh.
Trên đường về, Bạch Đào bàn với Bùi Tranh: "Hay là lúc ta với huynh thành thân, làm luôn một chuyện song hỷ đi? Nhận Lâm Tầm với Lâm Chân làm con nuôi, đến lúc chúng ta dọn lên núi ở, có thể để hai đứa nó tới ở căn nhà hiện giờ của ta."
Nhà hai huynh đệ Lâm Tầm hiện tại, tường đều đã nứt toác, nhìn qua cũng thấy không vững chãi gì. Bạch Đào lo mấy cơn mưa to mùa hè sẽ thấm dột làm sập tường, lúc đó nếu gặp nguy hiểm thì chẳng biết làm sao.
Nhưng Bùi Tranh lại có suy nghĩ riêng: "Chúng ta thành thân, trong thôn chắc chắn sẽ có người bàn ra tán vào. Nếu còn nhận thêm hai đứa làm con nuôi, bọn chúng cũng sẽ——"
Bạch Đào cắt ngang: "Huynh lại tái phát cái bệnh cũ rồi. Sao cứ tự quyết rằng Lâm Tầm Lâm Chân không thể đối mặt với mấy lời dị nghị ấy? Nếu bọn nó để tâm đến ánh mắt người đời, thì ngay từ lúc biết quan hệ của chúng ta đã nên tránh xa rồi."
"Đằng này hai đứa không làm vậy, chứng tỏ giống như Hổ Tử muốn bái huynh làm sư phụ, căn bản không để tâm đến mấy chuyện đó. Chuyện ta với huynh cần bận tâm chỉ là, hai đứa nó có muốn nhận ta với ngươi làm cha nuôi hay không."
Bùi Tranh nghe xong ngẩn người.
Y lại nhớ tới trước kia mình cố chấp tự quyết, khiến Bạch Đào buồn rất lâu, không ngờ hôm nay lại phạm vào lần nữa.
Quả thật, y chẳng tiến bộ chút nào.
"Đúng không, Hổ Tử?" Bạch Đào quay qua hỏi, cố ý làm bộ muốn cướp gói đồ ăn trong tay Hổ Tử, "Hổ Tử, ta hỏi ngươi đó."
Hổ Tử nhanh như chớp ôm gói dầu giấy vào lòng, còn cẩn thận xoa xoa như trân bảo.
Trong những câu chuyện Ngọc ca nhi kể cho nó, các nhân vật đi bái sư đều phải rất lâu mới được về nhà một lần.
Gói thịt khô này là vật kỷ niệm mà Ngọc ca nhi để lại cho cậu nhoac, hai ngày ăn một miếng thịt khô, ăn hết rồi hai người sẽ được gặp lại.