Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 140

Sáng sớm hôm sau, trong nhà Bùi Tranh.

Bùi Tranh mặc bộ quần áo mới mua mấy ngày trước.

Hổ Tử thì làm theo chỉ dẫn của cha, kính trà rất quy củ.

Bạch Đào đang bận rộn ở nhà bếp chuẩn bị tiệc bái sư, Cố Tư Khanh ở bên cạnh giúp một tay, hai người vừa làm vừa hạ giọng cười nói, thỉnh thoảng cũng liếc ra đại sảnh chú ý động tĩnh.

Lúc trước Bùi Tranh và Bạch Đào cũng không rõ lễ bái sư cần những gì, càng không biết nên chuẩn bị gì cho đồ đệ.

Sau này đi hỏi Trương thợ mộc, người có kinh nghiệm bái sư, mới coi như nắm được chút trình tự.

Cố Tư Khanh nhìn động tác thái rau thành sợi thành thạo của Bạch Đào, nhất thời ngẩn người: "Ngươi thái thế này, nhìn mà người ta cũng muốn học theo vài chiêu."

Bạch Đào thả chỗ khoai tây sợi đã cắt vào nước để ngâm, sau đó bắt đầu chuẩn bị các loại gia vị: "Ta từ nhỏ đã thích làm mấy thứ này, lâu ngày thành quen tay, dao pháp cũng tự nhiên khá lên."

Nghĩ đến bữa cơm tối qua dù đơn giản nhưng rất ngon, Cố Tư Khanh đột nhiên hơi lo lắng: "Hổ Tử phen này đúng là có phúc ăn rồi."

Nghe vậy, Bạch Đào không nhịn được bật cười: "Tối qua ta thấy Hổ Tử ăn chắc cũng gần hai bát lớn mì thịt bằm. Ban đầu ta cứ tưởng nó ăn khỏe vốn thế, ai dè lát sau no đến mức đi cũng không nổi."

Cố Tư Khanh thở dài: "Ngươi không biết đấy, tối qua về tới nhà Lan thẩm, Hổ Tử bắt đầu đau bụng. Lan thẩm thấy nó đau quá liền chạy đi gọi Vu đại phu. Vu đại phu vội vã chạy tới, bắt mạch xong thì chẩn ra là... ăn no. Sau đó cho Hổ Tử uống một viên thuốc tiêu thực."

Bởi vì nhà Bùi Tranh và Bạch Đào không có giường thừa, nên tối qua Lục Hằng ngủ chung với Bùi Tranh, còn Cố Tư Khanh thì dẫn Hổ Tử sang tá túc nhà Lan thẩm.

Khi ấy, nghe trước mặt bao nhiêu người mà nghe đến hai chữ "Ăn no", Cố Tư Khanh chỉ hận không thể ném thẳng Hổ Tử ra ngoài.

Hổ Tử từ nhỏ đã tham ăn, tuổi còn nhỏ nên bọn họ cũng không quá khắt khe.

Nhưng về phép tắc khi ăn ở nhà người khác thì vẫn dạy rất nghiêm, Hổ Tử xưa giờ cũng ngoan ngoãn lễ độ, ai dè tối qua lại xảy ra chuyện cười này.

"Hahahaha."

Chuyện này khiến Bạch Đào lập tức nhớ đến Bùi Tranh: "Tranh ca lúc mới ăn đồ ta làm cũng thường ăn đến no căng, giờ ăn quen rồi thì không còn vậy nữa. Về sau ta cũng sẽ để ý trông chừng Hổ Tử lúc ăn, tránh để nó ăn quá no."

Dù gì thì sau bữa cơm chỉ nghỉ ngơi một chút rồi phải luyện võ, ăn quá no rồi vận động cũng không tốt cho cơ thể.

Mà trẻ con đang tuổi lớn, cũng không thể để nhịn đói.

Bạch Đào tính toán sau này sẽ làm thêm nhiều đồ ăn vặt lót dạ, để Hổ Tử lúc đói bụng có cái mà ăn.

"Đúng rồi, giờ Hổ Tử ở nhà đã tự ngủ riêng chưa?" Bạch Đào chợt nhớ tới một chuyện, hỏi.

Cố Tư Khanh cho tỏi đã bóc vỏ vào bát, đáp: "Ừ. Hôm sinh thần 5 tuổi nó cứ đòi phải có phòng riêng, cuối cùng nửa đêm phải dọn cho nó một gian phòng nhỏ thì mới chịu yên."

Đêm qua vì phải tá túc, nên hai cha con ngủ chung trên một cái giường đất.

Lan thẩm cũng chu đáo chuẩn bị cho hai người mỗi người một bộ chăn đệm, thế mà Hổ Tử còn kiên quyết lấy thêm một cái gối đặt ở giữa làm ranh giới.

Khi ấy, Cố Tư Khanh vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi: "Con chê ta à?"

Hổ Tử lắc đầu: "Con là con của cha nhỏ, sao con chê người được?"

Cố Tư Khanh chỉ vào cái gối giữa hai người: "Vậy cái này là sao?"

Hổ Tử nghiêm túc nói: "Về sau con còn phải cưới Ngọc ca nhi nữa. Mà cha vẫn hay nói, người là phu lang của cha, chỉ có thể ngủ chung với cha thôi."

Cố Tư Khanh: "......"

Không ngờ lại lòi ra cả chuyện của Lục Hằng, hắn còn nghi ngờ luôn việc trước kia Hổ Tử đòi ngủ riêng cũng là bị cha "giật dây".

Biết Hổ Tử đã quen ngủ một mình rồi, Bạch Đào lập tức quyết định, buổi chiều sẽ tới tiệm của Trương thợ mộc mua cho nó một cái giường nhỏ.

Đúng lúc ấy—

"Cha nhỏ! Mau nhìn nè! Đây là áo khoác da sói sư phụ tặng con đó!"

Hổ Tử mặc trên người một chiếc áo khoác cộc màu xám trắng, lao vội tới cửa bếp, xoay người đủ tư thế khoe chiếc áo mới, cả gương mặt vì phấn khích mà đỏ bừng lên.

Cố Tư Khanh nhìn chiếc áo khoác da sói trên người Hổ Tử, chất liệu thượng hạng, không khỏi ngạc nhiên quay sang nhìn Bạch Đào.

Bạch Đào thì cười tít mắt, rất biết hùa theo, khen: "Hổ Tử mặc vào trông đẹp lắm, giống như vương giả núi Lang Nha vậy."

Bộ áo khoác da sói này là do chính Bùi Tranh săn được từ năm ngoái, lại còn tự tay thuộc da chế tác.

Ban đầu y định tặng cho Hổ Tử một chiếc cung nhỏ, nhưng nghĩ lại thấy chắc không bằng cái Hổ Tử đang dùng, thế là dứt khoát đổi thành bộ áo này.

Chiếc áo do Lan thẩm may hộ, còn cố tình làm rộng hơn một chút, để Hổ Tử lớn thêm vài tuổi vẫn còn mặc được.

Cố Tư Khanh cúi xuống chỉnh lại vạt áo cho Hổ Tử, dặn dò: "Có cảm ơn sư phụ chưa?"

Hổ Tử cẩn thận v**t v* lớp lông mềm mại, đáp: "Có rồi, sư phụ còn nói, mai học đường nghỉ, từ ngày mốt con sẽ vừa đi học vừa luyện võ."

"Đã bái sư thì phải chăm chỉ luyện tập."

"Biết rồi, cha nhỏ."

Bạch Đào thấy bộ dáng Hổ Tử yêu thích không buông, quay đầu nhìn Bùi Tranh, nghịch ngợm nháy mắt một cái, cười tít cả mắt.

Thật ra còn một tấm da sói thượng hạng nữa, cuối cùng Bùi Tranh có chút tư tâm, giữ lại cho Bạch Đào.

——

Bữa cơm trưa mừng bái sư hôm nay, Bạch Đào bày hết tuyệt kỹ nấu ăn ra.
Hổ Tử bị hạn chế ăn uống sau vụ tối qua, nên hôm nay mỗi miếng ăn đều cực kỳ quý trọng.

Lục Hằng nghe xong chuyện ăn no của Hổ Tử tối qua, cũng dở khóc dở cười: "Nhìn con ăn như thể ở nhà ta không cho ăn ấy."

Hổ Tử chẳng thèm để ý tới lão cha, chỉ hạnh phúc gắp thêm một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng.

Nghĩ đến chuyện sau này mỗi ngày đều được ăn những món ngon thế này, Hổ Tử cảm thấy đúng là mình bái đúng sư phụ rồi.

Sau này nhất định phải dắt Ngọc ca nhi tới ăn cùng!

Ăn xong, Bạch Đào hỏi Hổ Tử có muốn theo hai người cha về nhà một đêm hay không, dù gì ngày mai cậu cũng phải lên trấn bán bánh mì, tiện đường đưa Hổ Tử quay lại.

Cuối cùng, Hổ Tử đứng trước lựa chọn giữa đồ ăn ngon và được gặp Ngọc ca nhi, dứt khoát chọn người mình thương.

Nhưng lúc đi vẫn không quên mang theo món thịt chiên giòn mà Bạch Đào đặc biệt làm riêng, định mang về chia cho Ngọc ca nhi.

Hai người Bùi Tranh và Bạch Đào sóng vai đứng ở đầu thôn, lặng lẽ dõi theo gia đình Lục Hằng, mãi cho tới khi chiếc xe ngựa khuất hẳn nơi cuối con đường.

Bùi Tranh cúi đầu nhẹ nhàng bóp tay Bạch Đào, khẽ giọng: "Hôm nay vất vả cho em rồi."

Bạch Đào liền siết chặt ngón tay đối phương, mười ngón đan vào nhau, cười lắc đầu: "Nấu cơm là sở thích của ta, không mệt chút nào. Hơn nữa, mỗi lần thấy huynh ăn một cách chăm chú như vậy, ta chỉ cảm thấy rất hạnh phúc thôi."

Hai ngày nay, Bùi Tranh không có nhiều thời gian được ở riêng với Bạch Đào, giờ chỉ muốn dính lấy cậu không rời: "Chúng ta cùng đi mua giường đi."

"Được, về sau thời tiết càng ngày càng ấm, để Hổ Tử tạm ngủ giường nhỏ trước, còn nhà mới xây ta thấy nên làm thêm một cái giường đất."

Bằng không, mùa đông tới sẽ không chịu nổi.

Nhà Trương thợ mộc không có sẵn giường nhỏ, Bạch Đào bèn thêm tiền, nhờ ông ấy tranh thủ làm cho xong trước tối mai.

Trên đường băng qua cầu về nhà, Bạch Đào cúi đầu nhìn mấy thanh gỗ lớn dưới chân đã bắt đầu mục nát, lo lắng hỏi: "Cái này đi mãi có ngày gãy mất không?"

Chiếc cầu này chỉ đơn giản là ba cây gỗ thẳng to được đặt song song nối liền hai bờ sông, trông đã có tuổi đời khá lâu rồi.

"Hơn nữa đợi Đại Hoàng lớn rồi kéo xe, cái cầu này chắc chắn không cho xe đi được. Hay là ta với huynh đi hỏi ý mấy nhà kia, xem có nên góp tiền sửa lại một cái cầu lớn hơn không?"

Nghĩ tới cảnh một ngày nào đó, nếu cầu bất ngờ gãy mà Bạch Đào đang đứng trên đó...

Bùi Tranh cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức nói: "Bây giờ đi hỏi luôn."

Bạch Đào vội kéo y lại: "Huynh cũng đâu cần gấp vậy, giờ này mọi người chắc còn bận chưa về. Để ăn cơm chiều xong rồi đi hỏi. Nếu mọi người đồng ý, ta với huynh chịu khó góp thêm ít tiền, xem có thể dời cầu gần nhà mình một chút không. Ta nhìn rồi, đoạn sông đó hẹp hơn, mặt đất cũng chắc chắn, rất thích hợp để xây cầu."

Bùi Tranh ngước nhìn theo hướng Bạch Đào chỉ, đoạn đó cách cầu hiện tại chừng ba mươi trượng, cũng gật đầu: "Thích hợp xây cầu."

"Vậy bây giờ chúng ta về nhà làm bánh mì trước, tối rồi đi hỏi sau."

Bình Luận (0)
Comment