Bạch Đào lo hôm nay cũng sẽ có người tới nhà mua bánh mì, nên đã cố tình làm thêm nhiều một chút.
Kết quả, số người đến mua lại còn vượt ngoài dự đoán, thậm chí dân thôn Hạ Hà cũng chạy tới. Tuy phần lớn mọi người chỉ mua loại 5 văn tiền, nhưng cộng lại thì số lượng cũng không hề nhỏ.
Lúc Lan thẩm xách giỏ vào sân thì giật nảy mình: "Trời ạ, sao lại đông người thế này?"
Bây giờ Bạch Đào đang bận đến quay như chong chóng, vội vàng chào hỏi: "Lan thẩm không vội thì ngồi tạm một lát nhé, để cháu đi rót trà cho mọi người trước đã."
Lan thẩm nhanh tay đặt giỏ vào trong nhà chính, rồi đón lấy ấm nước từ tay Bạch Đào: "Để ta rót cho, ngươi cứ lo việc của mình đi."
Bạch Đào gật đầu đầy cảm kích: "Vậy phiền Lan thẩm rồi ạ. Trưa nay làm lễ bái sư nên bị chậm, bánh mì cũng nướng muộn mất, không ngờ lại có nhiều người đến như vậy."
Lan thẩm đáp: "Chẳng phải do tức phụ của lão Tam nhà họ Trương lần trước mua bánh về ăn, khen hết lời đó sao. Người trong thôn chưa ăn bao giờ, đâm ra tò mò, nên mới ùn ùn kéo tới."
Lan thẩm đi theo Bạch Đào vào bếp lấy bát, vừa vào đã thấy Bùi Tranh đang nhào bột: "Bùi Tranh cũng đến giúp à? Quan hệ của các ngươi cũng tốt thật đó."
Bạch Đào vẫn chưa tìm được cơ hội thẳng thắn nói rõ chuyện giữa hai người, nhất thời có hơi chột dạ, ngay cả động tác quét dầu lên khay cũng chậm lại đôi chút, lúng túng đáp: "Cháu với Tranh ca rất hợp tính, sau này nhất định sẽ càng ngày càng thân hơn, thân đến mức hình với bóng cũng không rời."
Bạch Đào ngấm ngầm ám chỉ quan hệ giữa cậu và y còn thân mật hơn vẻ ngoài, nhưng Lan thẩm hoàn toàn không nghĩ theo hướng đó, chỉ cười nói một câu: "Quan hệ tốt là được rồi."
Người tò mò tìm đến mua bánh mì vẫn nườm nượp không dứt. Bạch Đào và Bùi Tranh bận rộn suốt từ trưa đến tận chạng vạng. Trong suốt thời gian ấy, Lan thẩm cũng luôn ở lại phụ giúp.
Đợi đến khi tiễn khách cuối cùng, mọi người mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thời gian ngồi xuống uống ngụm trà.
Bạch Đào nhét sáu cái bánh mì còn lại cho Lan thẩm, cảm ơn bà đã giúp đỡ suốt cả buổi chiều.
Lan thẩm cũng không khách sáo, đưa cái giỏ mình mang theo cho Bạch Đào, đồng thời nói rõ lý do tới đây: "Vương lão gia ở đầu thôn Hạ Gia sắp mừng thọ 60 rồi, muốn làm một bữa tiệc sinh thần, bảo ta đến hỏi xem ngươi có rảnh đến làm đầu bếp không?"
Bà ấy không nói đây là người họ hàng bên nhà mẹ đẻ mình, sợ Bạch Đào khó từ chối hoặc ngại ra giá.
Bạch Đào giãn giãn mấy ngón tay đã mỏi nhừ, nghe có người lại tìm cậu làm bếp thì khá bất ngờ: "Trải qua chuyện của lão Đại nhà họ La lần trước, cháu cũng biết giá mình đưa ra không rẻ, vậy mà vẫn có người tìm tới?"
Nhắc đến chuyện đó, Lan thẩm vẫn còn tức giận: "Giá của ngươi đúng là có cao hơn người khác một chút, nhưng chẳng phải tay nghề cũng tốt hơn sao. Ai nấy đều nói không thua kém đầu bếp trên trấn. Ngươi phải biết, mời đầu bếp từ trấn về đâu có giá này."
Bạch Đào chống cằm suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Lan thẩm, làm phiền người giúp cháu từ chối đi. Dù sao Tranh ca cũng sắp xây thêm nhà, cháu còn phải giúp nấu cơm, chắc chắn không rảnh để đi."
Lan thẩm cũng không nói thêm gì, dặn hai người nhớ chăm sóc tốt cho nhau, rồi xách đồ rời đi.
Đợi Lan thẩm đi xa rồi, Bạch Đào lập tức xụi lơ, dựa cả người vào Bùi Tranh, ngồi bệt xuống ghế, nói cũng yếu ớt: "Cứu mạng, đã lâu rồi ta chưa mệt thế này."
Bùi Tranh giơ tay giúp Bạch Đào bóp vai: "Ngày mai đừng bán nữa."
Đám bánh mì vừa nướng lúc nãy đã bán sạch bách, nếu mai muốn đem lên trấn bán thì phải làm lại từ đầu. Y không muốn Bạch Đào mệt nhọc quá.
"Vẫn nên làm thêm một chút đi, lần trước còn mấy đứa nhỏ không mua được, bảo lần này sẽ tới mua." Bạch Đào vươn vai một cái, "Ăn cơm tối xong rồi làm tiếp đi, giờ ta chẳng còn tí sức nào... Nhưng hôm nay vẫn là huynh vất vả nhất, nhào bột cực thế mà toàn ngươi làm."
"Không có em thì ta cũng không làm nổi." Bùi Tranh đã quen làm việc nặng nên không thấy mệt, huống chi y chỉ phụ nhào bột trong bếp, còn lại đều do Bạch Đào gánh vác.
"Trước còn tính chuyện lên trấn thuê cửa tiệm bán lẩu, giờ nghĩ lại, cảm thấy mệt muốn chết."
Từ lúc thu mua rau củ, sơ chế nguyên liệu, chuẩn bị đồ ăn cho đến rửa bát dọn dẹp, việc nào cũng khiến người ta kiệt sức.
Bùi Tranh xoa bóp vai xong lại bắt đầu xoa bóp cánh tay cho Bạch Đào: "Vậy thì ta không mở nữa."
"Ôi chao, ngày tháng yên ổn quá đúng là dễ làm người ta lười biếng, nghĩ lại ta trước kia cũng là kiểu có tiền liền muốn kiếm."
Bạch Đào cảm thấy dựa vào thế này vẫn chưa đủ thoải mái, dứt khoát ngồi hẳn vào lòng Bùi Tranh.
"Tranh ca, huynh có từng nghĩ đến chuyện tiết kiệm nhiều tiền rồi lên trấn hoặc huyện thành sống không?"
Giống như nhiều người bây giờ, không ngừng nỗ lực, tiến tới những nơi tiềm năng hơn, dễ kiếm tiền hơn.
Bùi Tranh ôm siết Bạch Đào vào lòng, giọng trầm ổn: "Không có. Nếu có thì lúc trước ta đã không quay về."
Bạch Đào ngẩng đầu, hôn một cái lên cằm Bùi Tranh: "Phải rồi, huynh nhìn là biết người chẳng màng danh lợi. Ta cũng thấy cuộc sống bây giờ rất tốt, chẳng kiếm được bao nhiêu tiền to, nhưng lòng lại yên ổn. Nhìn mọi người nô nức đến mua bánh mì của ta, ta cũng thấy có thành tựu."
"Em rất lợi hại." Bùi Tranh gỡ dây buộc tóc đã lỏng lẻo của Bạch Đào, khéo léo buộc lại cho cậu.
Đầu bị tay to giữ chặt, Bạch Đào chỉ có thể giơ tay lên sờ mặt Bùi Tranh, gương mặt tươi cười rạng rỡ: "Huynh sao cứ thích khen ta lợi hại thế?"
"Bởi vì em thật sự rất lợi hại."
——
Bạch Đào không còn sức lực, buổi tối liền lười biếng nấu một nồi cháo trứng muối thịt xông khói, rồi hấp nóng thêm mấy cái bánh bao.
Bữa này Bùi Tranh lần đầu tiên ăn hai món chính trong một bữa. Ban đầu còn tưởng nồi cháo là nấu để dành sáng mai ăn.
Bạch Đào giải thích, ở quê cậu, bữa sáng thường sẽ ăn cháo kèm theo các loại bánh bao hoặc màn thầu.
"Ớt nhà ta, sáng nay ta có đi xem qua rồi, lớn rất tốt, lại đúng loại ớt nhỏ nhọn mà ta thích. Đợi chín rồi, ta sẽ đi mua đậu phụ về làm đậu phụ thối."
Kỳ thực, mùa thu đông mới thích hợp để làm đậu phụ thối, khi ấy nhiệt độ và độ ẩm đều thích hợp để đậu phụ lên men.
Nhưng mùa hè cũng không sao, chỉ cần cẩn thận, cho vào hầm đất giữ là được.
Nghe vậy, Bùi Tranh ngẩng đầu lên: "Đậu phụ thối là cái gì?"
Bạch Đào dùng thìa khuấy cháo trong bát: "Chính là.. đậu phụ lên men đó."
Bùi Tranh cau mày: "En thích ăn đậu phụ lên men? Trấn trên cũng có bán mà."
Không ít người mua về, phết lên bánh bao ăn, nhưng y thì không thích.
Bạch Đào lắc đầu: "Ta thích loại có thêm ớt và hoa tiêu, trấn trên bán toàn loại không bỏ hai thứ đó."
Ớt thì bị xem như là hoa cảnh, hoa tiêu lại là dược liệu, bình thường chẳng ai bỏ vào đậu phụ lên men.
Bùi Tranh nghĩ tới quá trình đậu phụ lên men, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Vốn là người yêu sạch sẽ, y thật sự không hiểu nổi sao thứ đã mốc meo thế lại ăn được.
Không ngờ Bạch Đào lại thích ăn... Đến lúc đó, chẳng lẽ y cũng phải ăn cùng?
Bạch Đào vừa húp cháo, vừa nghĩ tới sau này có ớt rồi sẽ làm được bao nhiêu món, liền vội vàng chạy vào phòng lấy bộ văn phòng tứ bảo, đặt lên tủ nhỏ bên cạnh.
"Tranh ca, huynh mau tới giúp ta ghi lại, ta sợ lát nữa quên mất." Bạch Đào hưng phấn bắt đầu mài mực, còn không quên vẫy tay gọi Bùi Tranh.
Bùi Tranh nhìn bát cháo của Bạch Đào mới ăn được một nửa: "Em không ăn xong rồi hẵng viết?"
Bạch Đào thấy y không chịu qua, dứt khoát tự chạy lại kéo: "Không vội, ta đang thấy cháo hơi nóng."
Bùi Tranh, người vừa uống xong hai bát cháo: "..." Nóng ư? Có nóng sao?
Y nghĩ thầm, lợi hại thì lợi hại thật, nhưng Bạch Đào nhà y vẫn như mọi khi, hơi... yếu mềm. Thôi lát nữa giúp em ấy thổi nguội cháo vậy.